Ánh sáng ban ngày hôm nay cực kỳ sáng sủa, hai người tắm trong ánh sáng ấm áp từ cửa sổ thoạt nhìn cực kỳ hòa hợp cả về ngoại hình lẫn hình dáng.
Khương Thanh Nguyên thấp hơn Khương Hành một chút, vì vậy nó phải giơ tay lên để Khương Hành dùng đũa mà nó đang cầm. Mà Khương Hành cũng rất hợp tác mở miệng, nếu không có người đột nhiên xông vào, lúc này hắn đã đem khoai tây chiên do đối phương cho ăn vào miệng rồi.
Lúc này, động tác bọn họ nhìn về phía cửa đồng thời cũng đồng đều, ngay cả biểu cảm kinh ngạc tinh tế trên mặt cũng giống nhau.
Ngô Đồng đột nhiên cảm thấy mình giống như một vị khách không mời mà tới phá hủy sự thân mật giữa cặp đôi yêu nhau chứ không phải là bạn trai chính thức của Khương Hành.
Trong thời tiết hơn 20 độ này, bầu không khí trong phòng khách dường như đã giảm xuống mức đóng băng, ánh mắt kỳ lạ của Ngô Đồng cứ đảo qua đảo lại giữa hai người, một lúc sau, cậu do dự nói: "Hai người..." đang làm gì vậy?
Câu nói nhỏ đến mức Khương Thanh Nguyên không nghe rõ.
Khương Thanh Nguyên thô lỗ nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng Khương Hành, bắt được Khương Hành đang nhìn Ngô Đồng mất cảnh giác, phát ra một tiếng "Khụ"
Sau đó nó giơ túi khoai tây chiên trong tay về phía Ngô Đồng, nhiệt tình hỏi: "Ba, ba có muốn ăn khoai tây chiên không?"
Nó siết chặt túi khoai tây chiên, tiếng ồn vô tình phá vỡ tình huống kỳ lạ trong phòng nghỉ.
Vẻ mặt Khương Thanh Nguyên rất tự nhiên, không chột dạ, Ngô Đồng cẩn thận phân biệt trong chốc lát, cậu cũng không nhìn thấy sự bất thường của cái túi bị bắt từ trong tay.
Cảm xúc trong lòng thả lỏng một chút, Ngô Đồng liếc mắt nhìn khoai tây chiên trong tay Khương Thanh Nguyên lắc đầu: "Không ăn."
Khương Hành lúc này cũng nuốt khoai tây chiên do Khương Thanh Nguyên cho ăn, hắn nhớ tới những gì Ngô Đồng nói khi bước vào cửa, nhìn xung quanh trong phòng khách, cầm cốc giữ nhiệt trên ghế sofa quay lưng đi ra cửa đưa cho Ngô Đồng.
"Cốc của em."
Ngô Đồng cảm ơn hắn, vừa định cầm lấy, ngoài cửa có người đang tìm Khương Hành, Khương Hành cao giọng đáp lại, mở cốc giữ nhiệt của Ngô Đồng nhấp một ngụm, muốn nhấn chìm hương vị của khoai tây chiên. Kết quả là nước trong cốc quá nóng, hắn uống nhiều đến mức phun một đống ra, Ngô Đồng bị vẻ mặt đau đớn của hắn thích thú.
Hắn không dám uống thêm một ngụm nữa, vì thế đóng chặt nắp đậy lại, trả lại cho Ngô Đồng rồi đi ra ngoài.
Như này liền đi rồi?
Khương Thanh Nguyên một tay cầm khoai tây chiên, tay kia cầm đũa, nhìn bóng lưng Khương Hành rời đi lẩm bẩm.
Nó còn có chuyện muốn nói với Khương Hành.
Nụ cười trong mắt Ngô Đồng vẫn chưa biến mất, vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt Khương Thanh Nguyên dán chặt vào bóng dáng Khương Hành.
Dường như có điều gì đó nghẹn trong trái tim cậu nhưng cậu không thể nói rõ sự bất đắc dĩ và lo lắng đó là như nào.
Sau vụ tai nạn đó, Ngô Đồng và Khương Hành đang hồi phục vết thương, không có sắp xếp công việc, cậu đã lâu không gặp Khương Thanh Nguyên.
Sự kiện lớn duy nhất xảy ra trong khoảng thời gian này là thông báo chính thức của hai người họ, gây xôn xao trên mạng và được chú ý. Mặc dù bây giờ độ nổi tiếng đã giảm xuống, nhưng vẫn còn vô số paparazzi ngồi chờ canh ảnh, Khương Hành và Ngô Đồng không nổi tiếng, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn bị chụp ảnh, và sau đó bị gây chú ý.
Khương Thanh Nguyên không thể không biết chuyện này.
Ánh mắt Ngô Đồng hơi sâu lại.
Khương Thanh Nguyên lộ ra vẻ mặt như vậy, cậu ta muốn nói gì với Khương Hành?
Đó có phải là chuyện liên quan đến công khai quan hệ của họ?
Một tuần sau đoàn làm phim đã chính thức đóng máy.
Bữa tiệc cuối cùng đã bị trì hoãn gần hai tháng, được tổ chức tương đối đơn giản, nhưng tất cả những người tham gia bộ phim đều chen chúc nhau, đoàn người lấp đầy toàn bộ sảnh tiệc của khách sạn.
Rượu qua chén lại, hai diễn viên chính và ê-kíp đạo diễn bị mời rượu nhiều nhất.
Ngô Đồng uống ít hơn, bởi vì rượu của cậu đều bị Khương Hành ngăn cản. Alpha giống như một hiệp sĩ không rời khỏi bên cạnh cậu, dễ dàng chặn rất nhiều rượu cho cậu, nhưng cũng có rất nhiều thứ không thể ngăn cản, cộng thêm Ngô Đồng cảm thấy có lỗi với Khương Hành vì để hắn uống quá nhiều, vì vậy cậu có ý nhận lấy và uống hết.
Cặp đôi này không chỉ nổi tiếng ở thế giới bên ngoài mà họ còn được công khai trong quá trình quay phim của đoàn làm phim, điều này được hiểu một cách tự nhiên là bộ phim này đã se duyên cho họ. Thấy Khương Hành rất yêu Ngô Đồng, tất cả đều ầm ĩ, từ chúc phúc cho đến chúc họ sớm sinh quý tử, nói đến hai má của Ngô Đồng đỏ ửng.
Nghe câu chúc sớm sinh quý tử, Khương Hành đang say rượu vô thức ngước mắt lên, vượt qua tầng tầng đám người nhìn vào một cái bàn ở rìa sảnh tiệc.
Lúc này, trên bàn rượu đã có rất nhiều người rời bàn đi nâng ly vài chỗ ngồi khiến mấy cái đầu còn lại trên bàn rượu đặc biệt bắt mắt.
Khương Hành liếc nhìn Khương Thanh Nguyên, người đang vui vẻ thưởng thức những món ăn ngon khi vừa mới đặt mông vào bàn, nơi tất cả đều đã rời đi.
Đây chính là cậu quý tử sớm sinh của họ.
Là một nhóc ngốc.
Khương Hành cúi đầu cười thầm, nhìn người nói với mình: "Sớm sinh quý tử."
"Xin nhận lời nói tốt lành từ cậu."
Ngô Đồng lần theo tầm mắt của Khương Hành, cũng nhìn thấy hình ảnh Khương Thanh Nguyên vùi đầu làm việc chăm chỉ cho đến khi không biết hôm nay là ngày gì.
Tâm trạng áy náy vì được đỡ rượu vốn đã không quá nặng nề của cậu đột nhiên tiêu tan.
Quay đầu nhìn Khương Hành.
Có lẽ ngay cả bản thân Khương Hành cũng không nhận ra vẻ mặt dịu dàng của hắn khi ánh mắt bị thu hút bởi Khương Thanh Nguyên.
Ngô Đồng mất trí khi nhìn thấy nó, cậu không thể tỉnh táo lại cho đến khi loạt người tiếp theo đến nâng ly gọi tên cậu.
Cậu không để Khương Hành chặn rượu cho mình, cậu cố ý say rượu, ai đến đều không từ chối.
Có lẽ cậu đã say, cậu nghĩ, và đó là lý do tại sao cậu có ảo tưởng đó.
Nhưng cậu vẫn chưa say.
Vì vậy, cậu phải uống nhiều hơn và giữ cho mình bất tỉnh để thuyết phục bản thân.
Cuối cùng, cậu say rượu.
Cậu chưa từng luyện tửu lượng, tửu lượng không tốt, liên tiếp uống liền mấy chén đầu, một lúc sau cậu cảm thấy nặng nề, lòng bàn chân rung rung, ngay cả Khương Hành trước mặt cũng có dáng người gấp ba.
Khương Hành thấy không đúng, vội vàng giải cứu Ngô Đồng đang bị một đám người vây quanh.
Chân Ngô Đồng khập khiễng treo trên người hắn, dường như trong bụng cậu có một ngọn lửa đang thiêu đốt, khuấy động dữ dội. Cậu che miệng, Khương Hành hiểu được sự khó chịu của cậu, đẩy đám đông đang ôm nhau ra.
Phòng tắm trong sảnh tiệc đang được sử dụng, vì vậy Khương Hành đưa cậu đến phòng tắm Omega bên ngoài sảnh tiệc. Nhìn Ngô Đồng bước vào cửa, hắn đẩy mở cửa kính của sân thượng cạnh phòng tắm rồi đi ra ngoài hít thở cho tỉnh táo lại.
Hậu quả của việc uống rượu khiếm bây giờ rất khó chịu.
Đây là kinh nghiệm được Ngô Đồng tóm tắt khi cậu cúi xuống và nôn sạch nội dung trong dạ dày, nhấn nút xả nước.
Đổ hết nội dung trong dạ dày rồi dựa vào cửa khoang một lúc, cậu cảm thấy thoải mái hơn. Ngay lúc chuẩn bị đẩy cửa ra thì đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân lộn xộn, sau đó là tiếng cãi vã truyền đến, bàn tay của Ngô Đồng đặt trên ổ khóa cửa khoang dừng lại.
Hai người đi vào, đều là nam, nhưng một người là Alpha, một người là Omega. Omega dường như đang bị Alpha kéo vào, cậu ta đang hét lên để Alpha buông mình ra cho đến khi cửa phòng tắm đóng lại.
Hai người có lẽ không để ý rằng có ai trong phòng bên, họ bắt đầu làm ầm ĩ không kiểm soát.
Nói chính xác, chỉ có lời quở trách đơn phương của Omega.
"Sao anh vẫn còn mặt mũi đứng trước mặt tôi? Tôi cảm thấy ngày hôm đó mình đã nói rõ ràng rồi cơ mà. Anh và Alpha đó, hai con đ* đang quấn lấy nhau, tôi chúc phúc cho các người không có con cháu, các người đúng là ghê tởm!"
Ngô Đồng mờ mịt cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, hình như là Omega của một nhóm hóa trang trong đoàn phim, cách đây không lâu cậu đã nâng ly chúc mừng cậu ta, nhưng lúc đó cậu ta ngoan ngoãn thông minh, giọng nói cũng không kích động như bây giờ. Ngay sau đó, giọng nói của một Alpha khác đã xác nhận sự nghi ngờ của cậu.
"Tiểu Mộng, anh đã chia tay với hắn rồi, người anh thích là em, anh không thể mất em, anh biết điều đó là sai, xin em hãy tha thứ cho anh, chúng ta hãy làm lại từ đầu có được không..."
Alpha bật khóc khi nói, hắn ta gần như quỳ xuống cầu xin Tiểu Mộng.
Nhưng Tiểu Mộng lại giễu cợt, như thể vừa nghe được một câu nói đùa nực cười: "Anh biết mình sai sao? Sai ở đâu vậy?"
Alpha mở miệng, đang định nói gì đó thì Tiểu Mộng lạnh lùng ngắt lời hắn.
"Để tôi giúp anh liệt kê cho, anh đã phạm sai lầm khi tìm một Alpha làm bạn đời, cắt đứt hương hỏa nhà họ Hoàng của anh, sau đó anh phải tìm một Omega để lừa hôn, để Omega sinh con cho anh."
"Sai lầm của anh là anh quên xóa lịch sử trò chuyện, để tôi đã bắt được bằng chứng về việc anh một chân đạp hai thuyền."
"Lỗi là anh không biết nói lời nói hoa mỹ, anh đã không thuyết phục tôi tha thứ cho anh hoàn toàn."
"Hôm đó anh còn sai lầm hơn khi không chú ý, vô tình để tôi nghe được cuộc trò chuyện của anh và mẹ anh nói chỉ cần tôi sinh con, mẹ anh sẽ đồng ý cho anh và Alpha kia bên nhau!"
"Tôi liệt kê đủ chưa? Anh có muốn bổ sung thêm không?" Tiểu Mộng nhìn hắn với vẻ chế nhạo.
Alpha nhất thời không nói nên lời, sắc mặt trắng xanh, hắn nhìn chằm chằm Tiểu Mộng với vẻ hoài nghi.
"Chúng ta đã quen nhau được một năm rồi, đây là những gì em nghĩ về anh sao?"
Tiểu Mộng hoàn toàn không để lại cho hắn đường lui: "Đây là sự thật mà tôi đã thấy, nếu tôi không tận mắt nhìn thấy, làm sao tôi có thể tin rằng người ngủ bên gối bao lâu hóa ra lại là một tên cặn bã!"
Những gì họ nói sau đó Ngô Đồng không còn nghe được nữa.
Cậu cảm thấy như thể mình đã rơi xuống đáy đại dương, miệng, tai, mắt và mũi của mình chứa đầy máu từ nước lạnh, phổi của cậu bị thiếu oxy, cậu gần như bị ngạt thở. Âm thanh của thế giới bên ngoài vọng lại từ xa, rất xa, xuyên qua một lớp nước dày, như thể nó đến từ một thế giới khác.
Mãi cho đến khi mùi pheromone của Alpha truyền đến cậu mới xé toạc một vết nứt trong thế giới bị phong ấn của mình, mùi pheromone đậm đà luồn lách vào khe hở.
Cơn say của Ngô Đồng hoàn toàn tiêu tan, cậu không khỏi nôn mửa lần nữa, mới cảm thấy tốt hơn.
Bên ngoài vẫn còn tiếng cãi vã, nhưng ngay khi cậu nôn mửa, mọi động tác đều dừng lại, sau đó Alpha chửi bới rồi lao ra khỏi cửa.
Nhấn nút xả nước lần nữa, cậu bước ra khỏi phòng làm việc với khuôn mặt tái nhợt, Ngô Đồng bắt gặp đôi mắt đẫm lệ của Tiểu Mộng, khuôn mặt cậu ta hiện lên vẻ xấu hổ.
Tiểu Mộng nhếch nhác, có lẽ vì bạn trai cũ thấy mềm không được liền lấy cứng.
Tiểu Mộng kéo áo mình, Ngô Đồng đưa cho cậu ta một gói khăn giấy, cậu ta nhìn gói đồ màu xanh nhạt một lát, thì thầm cảm ơn.
Cậu lại nói: "Thầy Tiểu Đồng, cảm ơn anh đã cứu tôi."
Vẻ mặt Ngô Đồng rất khó coi, cậu vô cùng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, cậu chỉ lắc nhẹ đầu: "Không cần cảm ơn, chỉ là không kìm nén được."
Pheromone của Alpha đó có vị bia, cậu đã chán ghét mùi rượu sau khi uống và nôn mửa, mùi pheromone của Alpha mạnh đến mức khiến cậu không thể không nôn mửa.
Nhưng Tiểu Mộng vẫn hết lần này đến lần khác cảm ơn cậu, lau nước mắt trên mặt, tự chỉnh đốn lại bản thân.
Ngô Đồng rửa tay, nhìn chằm chằm Tiểu Mộng trong gương, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, thậm chí không thương hại.
Cậu nói: "Nếu hắn không đáng để cậu tin tưởng, như cậu nói, hai người đó đáng ch.ết."
Trước khi lau nước trên tay và xoay người đi ra ngoài, cậu thì thầm: "Rời khỏi hắn ta là đúng." Ánh mắt trống rỗng của cậu nhìn thẳng về phía trước, không biết cậu câu này là nói với ai.
Ra khỏi phòng tắm, Ngô Đồng không thấy Khương Hành ở cửa phòng tắm, vì vậy cậu tự mình trở về sảnh tiệc.
Một lúc sau, Khương Hành vội vàng quay lại, thấy cậu ngồi yên lặng ở vị trí ở cửa, vội vàng đi tới: "Em về khi nào vậy? Tôi đã đợi ngoài cửa một lúc."
Ngô Đồng choáng váng, nép mình trên chiếc ghế mềm mại, khi nghe thấy lời này, cậu mới ngước mí mắt lên nhìn hắn.
Thay vì trả lời, cậu hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Khương Hành hỏi người phục vụ lấy một ly nước mật ong ấm đưa lên miệng Ngô Đồng, nhìn cậu uống Khương Hành thành thật nói: "Tôi đứng trên sân thượng một lúc cho tỉnh táo lại."
Ngô Đồng gật đầu, trả lại ly cho hắn.
"Em không thấy anh ở cửa, em còn tưởng anh về trước rồi."
Khương Hành xoa xoa đầu cậu.
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.
Đây là khách sạn ở thành phố bên cạnh An Hải, sáng mai ai có việc phải làm sẽ rời đi trước, đoàn phim sẽ mở một phòng trên lầu trong khách sạn cho những người còn lại.
Khương Hành và Ngô Đồng ở cùng một phòng.
Toàn thân Ngô Đồng mềm nhũn, cậu trở về phòng, Khương Hành cho cậu tắm rửa, lúc tắm rửa hắn cũng không có ý nghĩ xấu xa.
Tắm rửa xong rồi tự mình đi ra ngoài, nhìn thấy Omega mềm mại trong chăn bông trắng tinh của khách sạn, hắn vứt khăn lau mái tóc ướt của mình đi, cả người phủ lên người Ngô Đồng.
Bị Ngô Đồng đẩy ra.
"Em buồn ngủ lắm." Ngô Đồng lẩm bẩm.
Khương Hành ngoan ngoãn đứng dậy, đi đến bên kia giường nằm.
Mặc dù sau khi tỉnh dậy, hắn không nhìn thấy chút buồn ngủ nào trong đôi mắt sáng ngời của Ngô Đồng.
Chỉ thở dài trong lòng rằng đây là lần đầu tiên Omega từ chối yêu cầu của hắn, vì vậy hắn ôm lấy Ngô Đồng đang quay mặt đi chỗ khác, ngủ thiếp đi.
Hơi thở rơi vào giữa cổ dần dần ổn định.
Ngô Đồng xoay người đối diện với hắn, nhìn chằm chằm khuôn mặt trầm mặc ngủ say của Khương Hành trong bóng tối.
Trong lòng cậu thầm thở dài, trán tựa vào ngực Khương Hành, dần dần mất đi ý thức.