Trong phòng bếp vang lên tiếng nồi chảo va chạm, Ngô Đồng là người duy nhất ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn cảnh hoàng hôn đỏ rực bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn với vẻ mặt trống rỗng.
Một lúc sau, trên cầu thang vang lên tiến cộp cộp, Ngô Đồng chậm rãi ngẩng đầu lên, Khương Thanh Nguyên lại biến thành người vừa mới thay bộ đồ bình thường đang chạy xuống cầu thang.
Đối diện với ánh mắt hơi ngơ ngác của Ngô Đồng, bước chân vui vẻ của Khương Thanh Nguyên trên cầu thang hơi kiềm chế.
Đây là lần đầu tiên nó xuất hiện trước mặt Ngô Đồng với tư cách là con trai, nó kéo vạt áo sơ mi màu xám đen, tự hỏi có phải trang phục của mình quá giản dị không, có nên quay lại phòng thay đồ tìm một bộ đồ khác để thay không.
"Ba..." Khương Thanh Nguyên đứng trước mặt Ngô Đồng có chút e ngại.
Lúc này, Khương Hành đã nói chuyện với Lạc Mẫn và truyền đạt giải pháp xong, bước ra khỏi phòng bếp, cầm hai quả trứng trong tay đi đến phòng khách.
Gạt mái tóc trên trán Khương Thanh Nguyên sang một bên để kiểm tra vết thương của nó, Khương Hành đưa cho nó một quả trứng: "Hơi tím, cầm lấy xoa đi."
"Ò" Khương Thanh Nguyên cầm lấy quả trứng ấm mới nấu chín, giơ tay lên lăn lăn lên vết thương, vừa chạm vào vừa suýt xoa đau đớn.
Khương Hành ngồi bên cạnh Ngô Đồng, lực chú ý của cậu vẫn luôn đổ dồn về phía Khương Thanh Nguyên, nhưng dư quang vẫn nhìn thấy Khương Hành bóc trứng, không để ý tới những gì hắn nói, chỉ mơ hồ nghe hắn nói bóc một quả trứng cho cậu ăn lót bụng trước.
Nhìn chằm chằm vào mặt Khương Thanh Nguyên với vẻ mặt hoài nghi, vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng trong lòng dâng lên một cơn bão.
Cậu luôn cho rằng Khương Thanh Nguyên trông giống mình, cậu cũng không cự tuyệt pheromone của Khương Thanh Nguyên, bởi vì mình có duyên với đối phương... Không ngờ Khương Thanh Nguyên hóa ra lại là con trai mình.
Có thứ gì đó chạm vào miệng, Ngô Đồng vô thức mở miệng, cắn một miếng trứng, sau đó lấy phần lớn nửa quả trứng còn lại từ tay Khương Hành.
Cậu nhai lòng trắng trứng nhạt nhẽo một hồi, Khương Hành thấy vậy, khẽ mỉm cười: "Nếu em có câu hỏi gì thì có thể hỏi."
Nghe vậy, ánh mắt Ngô Đồng cuối cùng cũng rời khỏi mặt Khương Thanh Nguyên nhìn Khương Hành, vẻ mặt tràn đầy khát vọng muốn nói.
Lời nói xoay chuyển vài lần trước khi cậu lấy hết can đảm ra để nói: "Tương lai em và anh... đã sinh ra một... Con chó sao?”
Khương Hành: "..."
Quả trứng trong tay Khương Thanh Nguyên bị bóp nát, lòng đỏ trứng bị xay nhuyễn: "..."
Ngô Đồng lo lắng cắn quả trứng, nhìn hai cha con một cách ngây thơ: "..."
Đây chính là điều mà cậu quan tâm nhất cho đến nay.
Cậu và Khương Hành hiển nhiên là con người, tại sao Khương Thanh Nguyên lại là chó?
"Con không phải chó!" Khương Thanh Nguyên ủy khuất nhìn ba mình.
"Khụ..." Khương Hành hắng giọng, nhưng vẫn không giấu được nụ cười: "Trước khi trở về thời điểm này, Tiểu Nguyên vẫn bình thường, nó không phải chó."
Ngô Đồng nhìn hắn ném khăn giấy trong tay cho Khương Thanh Nguyên: "Nhưng tại sao..." Khương Thanh Nguyên lại biến thành chó?
"Anh cũng không biết lý do cụ thể." Khương Hành thành thật nói: "Lúc anh gặp nó, nó đã như thế này rồi."
"Nhưng anh đoán nó biến thành Bì Đản, có lẽ cũng có một chút duyên với nó đi."
Ngô Đồng gật đầu nhưng không hiểu.
"Bao nhiêu tuổi rồi?" Ngô Đồng ý muốn hỏi Khương Thanh Nguyên.
Khi thấy ba hỏi đến mình, Khương Thanh Nguyên bỏ chiếc khăn giấy dính đầy lòng đỏ trứng trên tay, duỗi thẳng quần áo, ngồi ngay ngắn hấp tấp nói: "Ba, năm nay con mười bảy tuổi, cao 1m86, nặng 69kg, đang học tại khoa quốc tế của trường trung học số 1 An Hải, xếp thứ 56 trong lớp cuối năm ngoái!"
"Xếp thứ 56?" Ngô Đồng có chút kinh ngạc, trin chác môn chỉ có kết quả thành tích điểm môn nghệ thuật của cậu còn cao, nhưng không ngờ điểm số của con mình lại tốt vậy.
"Có tổng cộng 60 học sinh trong Khoa Quốc tế của Trường Trung học số 1 An Hải." Khương Hành cảm thấy có chút xấu hổ, xoa xoa thái dương: "Đem khăn giấy dùng rồi vứt vào thùng rác, không được vứt khắp nơi."
Ngô Đồng: "..."
Khương Thanh Nguyên: "..." Lặng lẽ nhặt khăn giấy khắp mặt đất.
Suy bụng ta ra bụng người, Ngô Đồng cũng không vui lắm khi nói về thành tích của mình với người khác, vì vậy cậu quyết định bỏ qua chủ đề này.
"Những gì ta vừa nghe, con nói thầy Khương... Tức là, cha con phải cắt đứt với người bên ngoài là có ý gì?" Cậu nghe thấy câu này rất mịt mù, dò tất cả các giả định được thiết lập trước đó đã bị lật ngược, ý nghĩa thực sự của câu này đáng để đặt câu hỏi lại.
Khương Hành cũng đưa ánh mắt khó hiểu nhìn chiếc ghế sofa đối diện.
Khương Thanh Nguyên nghiêm túc nhặt khăn giấy rồi ném vào thùng rác: Ý trên mặt chữ!"
"Ta có người bên ngoài từ khi nào?" Khương Hành nhíu mày.
"Cha không thừa nhận?" Khương Thanh Nguyên vo khăn giấy bẩn, đứng dậy hoài nghi.
"Ta đã làm gì, tại sao ta phải thừa nhận trong khi ta không làm?" Khương Hành nói.
"Diễn hay lắm." Khương Thanh Nguyên giễu cợt: "Dựa vào việc ba con không biết được tin tức giải trí hơn mười năm sau cho nên mới có thể phủ nhận một cách chính đáng như vậy. Nhưng con đều nhớ tất cả những tin tức và tên người mập mờ bê bối với cha, đừng hòng giấu được con!"
Càng nói, nó càng tức giận, ném khăn giấy bẩn trong tay ra.
Chiếc khăn giấy bẩn rơi chính xác vào thùng rác dưới chân Ngô Đồng thành một hình parabol hoàn hảo.
Nói đùa, sao nó dám ném rác vào cha mình chứ, nó không muốn gặp thắt lưng Hermes đâu.
Ưu tiên của vấn đề và da thịt của chính mình, Khương thiếu gia có cách cân bằng của riêng mình.
"Bê bối?" Khương Hành ngước mắt lên nhìn Khương Thanh Nguyên.
"Đúng!" Khương Thanh Nguyên gật đầu.
"Hóa ra là đang nói về chuyện này." Khương Hành nghiêng đầu nhìn Ngô Đồng: "Sau khi anh rời khỏi giới giải trí, Giải Trí Mục Đồng đã đổi chủ thành của anh, vào thời điểm đó, có một người trong nhóm thư ký ở sau lưng đã bán hành trình cá nhân của anh với giá cả rõ ràng, bán riêng cho những minh tinh nhỏ với động cơ ngầm tạo cơ hội gặp gỡ anh trong nhiều dịp khác nhau. Họ đã bí mật làm điều đó, lúc đầu anh cũng không thấy có gì đó không ổn với mấy người xung quanh, phải mất rất nhiều công sức để tìm ra người đứng sau dẫn đến những tin tức sai lệch đó."
"..." Khương Thanh Nguyên sững sờ: "Không phải là thật sao?"
Khương Hành nhíu mày: "Trông con có vẻ rất thất vọng?"
Vì sợ sẽ gặp Hermes, Khương Thanh Nguyên lắc đầu, phủ nhận nhanh hơn bao giờ hết: "Không có, không có..."
"Sắp đến giờ ăn trưa rồi, cơm vẫn chưa làm xong đâu." Khương Hành đứng lên: "Tiểu Đồng, em nói chuyện với Khương Thanh Nguyên đi, nó sẽ nói cho em biết tất cả những gì em muốn biết, tôi đi nấu ăn trước."
Ngô Đồng gật đầu.
Khương Hành đi vào phòng bếp, trong phòng khách chỉ còn lại cậu và Khương Thanh Nguyên.
Một đứa con trai vừa xuất hiện, đột nhiên Ngô Đồng cũng không biết nên hòa thuận với nó như thế nào. Cậu thậm chí còn chưa kết hôn, thậm chí còn chưa mang thai, cậu đã bỏ qua tất cả các bước đáng lẽ phải bỏ qua và không nên bỏ qua liền có thêm một đứa con trai luôn rồi.
Ngô Đồng lo lắng hỏi: "Tiểu Khương... Tiểu Nguyên, ta bên đó đối với con có tốt không?"
Mình của tương lai đã nuôi dạy Khương Thanh Nguyên lớn lên, đối xử với Khương Thanh Nguyên có tốt không? Sẽ có nhiều mâu thuẫn với Khương Thanh Nguyên sao? Khương Thanh Nguyên cảm thấy mình thế nào?
"Con cũng không biết là tốt hay xấu." Tuy nhiên, Khương Thanh Nguyên có chút buồn bã nói: "Ba đã mất khi con còn rất nhỏ, cha một mình nuôi nấng con. Con đã sống trong ngôi nhà này ở Hạc Tê Loan từ khi con còn là một đứa trẻ, ngôi nhà của con đầy những bức ảnh của ba kể từ khi con có thể nhớ, cha nói với con người trong bức ảnh là ba con, người đã vượt cửu tử nhất sinh sinh con ra, cho con sinh mệnh, và nhắc con không thể quên ba."
"Con không biết liệu ba có mối quan hệ tốt với con hay không, nhưng con cảm thấy nếu như ba còn sống ba sẽ rất yêu thương con. Cha nói tên con là do ba đặt, có nghĩa là nguồn nước trong vắt, ba muốn con trở thành một người sạch sẽ và trong trẻo như nước, ngay thẳng và khoan dung, có một sức sống vô tận."
"Phòng em bé của con chính là phòng ngủ sau này do ba thiết kế, cha nói ba không biết làm bản thiết kế, trong lúc mang thai khi có thời gian ba sẽ tự nghiên cứu thiết kế phòng, thậm chí đồ nào cũng do ba tự tay lựa chọn."
Khương Thanh Nguyên sinh ra là một nhóc ngoại giao với cái miệng không ngừng hoạt động, nó nói không ngừng ngay khi hộp trò chuyện mở ra.
Cuối cùng, nó nói một câu mà nó đã chôn sâu trong trái tim mình mười tám năm trước và không thể tìm được cơ hội để nói.
"Ba, cha con và con rất nhớ ba."
Hai mắt Khương Thanh Nguyên đỏ hoe, nước mắt trong mắt khiến trái tim Ngô Đồng mềm nhũn.
Cậu đứng dậy ôm lấy Khương Thanh Nguyên, phóng ra pheromone an ủi, vỗ vỗ lưng Khương Thanh Nguyên một cách không khéo léo.
"Đừng buồn, đừng buồn, bây giờ ta ở đây, ta sẽ không rời xa con nữa."
Khương Thanh Nguyên đã nhận được rất nhiều pheromone an ủi từ nhiều người kể từ khi nó có thể nhớ, của cha, ông bà, giáo viên mẫu giáo và bảo mẫu...
Nhưng pheromone xoa dịu của bất kỳ người nào khác cũng không yên tâm bằng hương cam quýt của Ngô Đồng lúc này.
Đây là người ba đã mất và trở về, có một không hai của nó.
Sau khi trì hoãn một thời gian, việc nấu những bữa ăn phức tạp đã quá muộn, Khương Hành chỉ đơn giản làm ba bát mì cà chua trứng, thêm một số nguyên liệu đã rửa sạch trước đó, rồi gọi hai người trong phòng khách ra ăn.
Khương Thanh Nguyên chạy tới, theo sau là Ngô Đồng, Khương Hành nhìn ánh mắt Ngô Đồng dõi theo bóng dáng Khương Thanh Nguyên liền biết Khương Thanh Nguyên có lẽ đã nói ra chuyện của Ngô Đồng, có chút hài lòng với đứa con trai ngốc hiếm khi làm được chuyện tốt.
Nhưng sự thỏa mãn này không kéo dài lâu, sự ấm áp của cuộc đoàn tụ gia đình và tình cha ít ỏi của Khương Hành đã bị chính Khương Thanh Nguyên hủy hoại hoàn toàn.
Khương Thanh Nguyên đảo tất cả mì trong bát của mình, sau đó nhìn cà chua và trứng chất đống trong bát của Ngô Đồng, còn có một miếng thịt lớn hơn lòng bàn tay, nhìn Khương Hành: "Sao con chỉ có mì còn ba con thì có nhiều đồ như vậy, còn có cả sườn heo? Con cũng muốn ăn!"
Khương Hành ăm một miếng mì nhẹ giọng nói: "Miếng sườn này còn sót lại từ hôm qua, cái của ba con là miếng cuối cùng, còn lại hết rồi."
"..." Khương Thanh Nguyên nói: "Quá nhiều đồ chay, con muốn ăn phật nhảy tường!"
Khương Hành im lặng kệ nó.
Khương Thanh Nguyên gọi xong đồ ăn trên điện thoại, chọn giao đồ đến nhà, hài lòng, ăn một miếng mì Khương Hành nấu.
Mặt lập tức nhăn như mướp đắng: "Không ngon, không phải cha quên không bỏ muối đấy chứ?"
Khương Hành hít sâu một hơi: "Có bỏ muối... Nếu không thấy đủ mặn thì tự thêm một ít muối hoặc nước tương."
Khương Thanh Nguyên: "Quá chua, cha đã cho bao nhiêu giấm vào đấy?"
Trán Khương Hành đau nhức: "Không cho giấm, cà chua luộc lâu vị chua chảy ra."
Khương Thanh Nguyên: "Sợi mì vẫn cứng, không phải chưa nấu chín kỹ đấy chứ?"
Nắm đấm Khương Hành cứng lại, đặt đũa lên bàn, hai tay khoanh trước ngực rồi dựa lưng vào ghế, nhìn nó với vẻ mặt không mấy vui vẻ: "Nếu không ăn thì tự nấu hoặc gọi đồ ăn đến. Hôm nay tâm trạng ta rất tốt, đừng ép ta đập con vào ngày trọng đại này!"
Khương Thanh Nguyên co rụt cổ: "..." Con sai rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ của Khương Hành như kiểu sẽ rút thắt lưng Hermes ra bất cứ lúc nào, Ngô Đồng vội vàng đảo mắt một vòng: "Có chuyện thì giải quyết bằng lời nói, anh đừng động tay chân."
Ba đột nhiên chống đỡ cho mình, Khương Thanh Nguyên lập tức đứng thẳng dậy: "Con không sai! Con làm gì mà sai chứ! Có sai cũng là Khương Hành không cho con sườn, không cho muối vào mì, không nấu mì kỹ!"
Con có ba như nhà có nóc.
“…”
Khương Hành không chịu nổi nhìn thẳng vào nó.
Ngô Đồng đổi bát của mình với Khương Thanh Nguyên, thêm chút muối vào mì.
"Ăn cái này trước đi, tối nay ta sẽ nấu cơm, con muốn ăn gì, ta sẽ nấu cho."
Khương Thanh Nguyên ngoan ngoãn kéo dài âm thanh: "Vâng~"
Cái đuôi chó vô hình phía sau nó sắp ngoáy xoay tít, thấy thằng con chân chó quá mức khiến Khương Hành đau răng.
Ăn cơm trưa xong, Khương Thanh Nguyên lấy cái chăn nhỏ từ trên giường cũi chó bằng gỗ rắn chắc đi lên phòng mới trên lầu ba đi dạo một vòng rồi lại chạy bình bịch xuống lầu.
"Cha? Cha? Lão Khương? Phòng con còn thiếu một vài lego vũ trụ Marvel nữa. Cha cho người mang qua đi." Nó đi thẳng đến phòng ngủ chính trên lầu hai, nhưng vừa mở cửa thì chỉ nhìn thấy Ngô Đồng: "Ba? Cha đâu?"
Ngô Đồng ngồi ở quầy bar nhỏ cạnh cửa sổ nhìn máy tính, chỉ vào cửa đối diện: "Anh ấy ở phòng ngủ chính đối diện."
“?” Khương Thanh Nguyên dựa vào cửa, nhìn cánh cửa phòng dành cho khách đóng chặt phía sau, rồi lại quay đầu lại: "Nhưng mà... Đây không phải là phòng ngủ chính sao?"
Ngô Đồng: “?”