Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 24

Chương 24

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Cuối cùng, dưới ánh mắt tràn đầy mong đợi của Lục Danh Tông, Tô Nặc không nỡ làm cậu bé thất vọng, đành gật đầu: “Ừm, mười đứa em gái, chú sẽ sinh.”

Dù sao thì cậu là beta, chuyện sinh con không phụ thuộc vào ý chí chủ quan, mà phụ thuộc vào điều kiện sinh lý khách quan. Tuyến thể và túi thai của beta không hoàn chỉnh như omega, vì thế có thể sinh con hay không vẫn là ẩn số.

Lục Danh Tông nhận được lời hứa, gương mặt căng thẳng giãn ra, lại trò chuyện thêm vài câu với Tô Nặc.

Tô Nặc vẫn luôn mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại. Nhìn gương mặt cậu bé, cậu chợt nghĩ, nếu Lục Ngộ có con, chắc cũng giống Lục Danh Tông.

Nếu là con gái chắc cũng xinh lắm. 

Chỉ là đừng có mặt khó đăm đăm như anh là được.

Sau một hồi thăm dò, Lục Danh Tông cảm thấy beta trước mặt không hề hời hợt hay thực dụng như lời đồn trên mạng, vì vậy yên tâm rời đi. Khi bước tới cửa, ánh mắt cậu bé lướt qua bụng Tô Nặc, lẩm bẩm: “Khoảng tháng Mười thì vừa.”

“Cái gì?”

“Em gái. Cung Thiên Bình.”

Tô Nặc: “…” Câu nói ấy khiến bụng cậu bỗng căng lên một cách kỳ lạ. Tưởng đâu chuyện sinh con gái chỉ là đùa trẻ con, ai ngờ nhìn bộ dạng này của Lục Danh Tông hình như cậu bé nghiêm túc thật.

Tô Nặc bất lực ngẩng đầu nhìn về phía Lục Ngộ.

Còn Lục Ngộ, một trong hai người trong cuộc, giờ phút này lại mang bộ dạng thản nhiên như đang xem kịch vui, không sợ thiên hạ loạn. Anh cúi người, xoa đầu Lục Danh Tông, nụ cười nơi khóe môi đầy vẻ đùa cợt: “Ừ, vậy mười tháng nữa, cháu cứ đòi em gái từ chú dâu nhỏ của cháu nhé.”

Sau khi Lục Danh Tông rời đi, Tô Nặc bĩu môi: “Mười tháng nữa, em biết tìm em gái ở đâu cho nó?”

“Vậy thì cầu xin tôi, tôi giúp cậu?”

“Anh giúp em kiểu gì?”

Câu này vừa thốt ra, bầu không khí bỗng trở nên mập mờ. Lục Ngộ ban đầu chỉ định bảo Tô Nặc nói rõ với Danh Tông, nhưng chẳng hiểu sao, tâm trí anh lại nghĩ sang chuyện khác.

Tô Nặc cũng nghĩ sai luôn.

Lục Ngộ ho nhẹ một tiếng: “Tôi nói là giúp cậu giải thích rõ ràng thôi.”

“Thì em cũng đang hỏi anh làm sao giải thích rõ ràng màaaa.” Tô Nặc thấy anh bối rối, cố tình kéo dài âm cuối, không ngờ ngay sau đó lại thấy cổ Lục Ngộ đỏ ửng lên.

Tô Nặc cố nhịn cười. Trong lòng nghĩ: Người này chẳng giấu nổi cảm xúc gì cả.

Sau khi cười đủ, cậu mới chuyển chủ đề: “Chuyện của Nguyên Cung và nhà họ Từ thế nào rồi?”

Nhắc đến công việc, Lục Ngộ nhanh chóng thu lại dáng vẻ cợt nhả, trở nên nghiêm túc: “Lão gia nhà họ Từ hiện tại đã dẫn người chạy trốn tới khu chiến sự phía Tây, hành tinh B078. Viên Cạnh định để Triệu Vô Cực làm thống soái, anh trai tôi và Tống Hy Bạch sẽ phụ trách hậu cần, cùng nhau dẹp loạn nhà họ Từ.”

Ban đầu Viên Cạnh muốn cử Lục Ngộ ra trận, nhưng bị Lục Hạnh ngăn lại, viện cớ Lục Ngộ còn phải tổ chức hôn lễ, nên thay anh đi thay.

“B078…” Tô Nặc lẩm nhẩm. Hành tinh này khá hẻo lánh, cậu chẳng có nhiều ấn tượng. “Chiến sự có khó đánh không?”

“Không khó. Với lực lượng của nhà họ Từ, không chống đỡ được bao lâu.”

Nghe vậy, Tô Nặc mới thở phào. Những ngày qua cậu luôn thấp thỏm, lo lắng rằng việc mình sống lại sẽ khiến bi kịch của nhà họ Lục xảy ra sớm hơn.

“À đúng rồi, hôm lễ tưởng niệm, ai là người giết Từ Ngao vậy?”

Nếu Từ Ngao lúc đó không chết, Nguyên Cung và nhà họ Từ chưa chắc đã trở mặt, cũng không đến mức đánh nhau như bây giờ.

“Ban đầu tôi tưởng là Giả Tự làm. Nhưng sau khi nói chuyện với cậu ta mới biết không phải.”

Vừa nói, Lục Ngộ mở quang não, tìm ra một bức ảnh chụp trong buổi tiệc, góc chụp có vẻ từ một phóng viên đang livestream. Trong đó, một người đàn ông đội mũ đen đứng nép trong góc, tay cầm súng chĩa thẳng vào sau đầu Từ Ngao.

“Người này, là người nhà họ Giản.” 

Tô Nặc bước lại gần, vừa nhìn rõ mặt trong ảnh, đồng tử co rút, trong đầu vô thức gọi ra cái tên: Sở Khâm.

Sao Sở Khâm lại dính vào chuyện này?! Như nghĩ tới điều gì đó, Tô Nặc nói ngay: “Người cuối cùng gặp Viên Giản Ý trước khi anh ấy hôn mê chính là Từ Ngao. Vậy nếu Viên Giản Ý bị hại, có thể là do Từ Ngao. Giờ người nhà họ Giản muốn trả thù cho anh ấy?”

“Cũng không loại trừ khả năng đó. Thật ra, đêm trước khi xảy ra chuyện, Viên Giản Ý từng liên hệ với tôi, nói là có đồ muốn đưa. Nhưng tôi chưa kịp gặp thì cậu ấy đã gặp nạn.”

Vừa dứt lời, Lục Ngộ thấy Tô Nặc quay lưng đi vào phòng.

Một lát sau, cậu cầm ra một món đồ.

“Là cái này phải không?”

“Đây là…”

“Là thứ em tìm được trong chiếc vòng cổ Viên Giản Ý tặng. Em không biết nó là gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến Viên Cạnh, vì ông ta đã giết không ít người để truy lùng thứ này.”

Lục Ngộ nhận lấy khối tử tâm tinh, quan sát kỹ, thần sắc từ lơ đãng dần dần trở nên nghiêm trọng: “Thứ Viên Giản Ý định giao cho tôi, chắc chắn là nó… Không ngờ nó lại ở chỗ cậu. Bảo sao tôi đến Nguyên Cung mà không tìm thấy.”

“Anh từng đến Nguyên Cung để tìm nó?”

Lục Ngộ như nhớ ra điều gì, liếc Tô Nặc một cái. Thân phận Chiêm Đình của anh vẫn chưa tiết lộ, nên phải tiếp tục giấu. Anh tùy tiện bịa ra một lý do, cũng may Tô Nặc không hỏi thêm.

Nhìn khối tinh thể trong tay, Lục Ngộ không giấu được niềm vui, bất giác ôm chặt lấy vai Tô Nặc, cảm khái: “Tô Nặc, cậu đúng là ngôi sao may mắn của tôi!” Từ sau khi gặp cậu, nhiều việc bế tắc đã trở nên suôn sẻ lạ thường.

Bị alpha ôm đột ngột, Tô Nặc cúi đầu, vừa mới cảm thấy chút xấu hổ thì trong chớp mắt, Lục Ngộ như một cơn gió biến mất khỏi phòng khách. Từ xa vọng lại tiếng anh gấp gáp: “Tôi đến viện nghiên cứu kiểm tra tinh thể, Tô Nặc, cậu ở nhà ngoan ngoãn, đừng đi đâu!”

Tô Nặc: “…”

**

Đêm khuya, viện nghiên cứu kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng không tìm ra bí mật gì từ tử tâm tinh.

Chỉ dựa vào dấu mài mòn trên bề mặt mà ước đoán: nó đã tồn tại được bảy tám năm. Trong thời đại liên hành tinh, tinh thể lõi có nhiều công dụng, nhưng cụ thể khối này ẩn chứa bí mật gì thì không ai biết.

Giá như Viên Giản Ý tỉnh lại thì tốt rồi.

Nghĩ tới đây, Lục Ngộ bỗng giật mình nhận ra một chi tiết bị bản thân bỏ qua. Lúc trước quá vui mừng nên không để ý. Một thứ quan trọng như tử tâm tinh, vì sao Viên Giản Ý lại giao cho Tô Nặc giữ?

Rốt cuộc giữa họ có quan hệ gì?

Lục Ngộ sa sầm mặt mày rời khỏi viện nghiên cứu.

Tô Nặc thấy sắc mặt anh như vậy, tưởng anh không thu hoạch được gì, liền an ủi: “Không sao đâu, đợi Viên Giản Ý tỉnh lại thì mọi bí mật sẽ được sáng tỏ.”

Lục Ngộ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tô Nặc.

Tô Nặc mặc đồ ở nhà màu be dịu nhẹ, tóc mái rũ xuống hai bên, để lộ đôi mắt cong cong như vầng trăng.

Nhìn rất… đáng yêu.

Vẻ đáng yêu này, chắc Viên Giản Ý đã từng nhìn thấy rồi.

“Cậu chắc chắn Viên Giản Ý sẽ tỉnh?”

“Bác sĩ nói tình trạng của anh ta đã cải thiện rất nhiều.”

“Cậu hiểu rõ tình hình cậu ta lắm nhỉ.”

Tô Nặc mơ hồ cảm thấy giọng điệu là lạ. Nhìn sắc mặt Lục Ngộ, thầm nghĩ: Anh ấy khó chịu là vì chưa tìm được bí mật của tử tâm tinh hay là vì…

“Quan hệ giữa hai người tốt đến vậy sao?” Lục Ngộ kéo cổ áo, cố dùng giọng bình tĩnh: “Cậu ta lại giao thứ quan trọng như vậy cho cậu.”

“Trước đây, anh ấy từng cứu em khỏi tay Viên Nghiêu. Em rất cảm kích nên mới thân thiết một chút.”

“Nhưng tôi thấy trên mạng, họ nói hai người không chỉ là thân thiết một chút.”

Tô Nặc không đáp, chỉ nhìn Lục Ngộ chằm chằm hai giây.

Lục Ngộ cau mày: “Nhìn gì?”

“Phó tướng Lục, anh đang ăn giấm sao?”

Lục Ngộ cứng họng. Một lúc sau mới ấp úng: “Tôi…ăn, ăn giấm gì chứ?” Anh chỉ đơn giản là khó chịu thôi.

Beta suốt ngày nói thích anh, vậy mà lại thân mật với Viên Giản Ý sau lưng?

“Em cứ tưởng anh đang ăn giấm đấy.”

Lục Ngộ cười gượng hai tiếng: “Tôi đói đến mức ăn giấm luôn chắc?”

“Không ghen thì tốt. Viên Giản Ý đưa tinh thể cho em không phải vì tin tưởng, mà là muốn lợi dụng em thôi.”

Lục Ngộ: “Ồ.”

Bầu không khí đang kỳ cục, thì đúng lúc này có thợ may đến, nói là đến để đo số đo may lễ phục cưới.

Hai người mới giật mình nhớ ra. Ngày cưới đã cận kề.

Dù biết đây là cuộc hôn nhân giả, nhưng cả hai đều có chút hồi hộp. Lúc đo kích thước, cứ nhìn nhau một cái là lại vội vàng né tránh, y hệt một cặp tình nhân mới cưới thật sự.

Đo xong, thợ may rời đi. Phòng khách chỉ còn lại hai người, không gian bỗng như bị hút hết không khí, yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng thở.

Sắp trở thành “chồng chồng” trên danh nghĩa, cảm giác này thật lạ lẫm, lại có chút lúng túng xen lẫn mong đợi.

Tô Nặc tìm chuyện để nói: “Anh có ý tưởng gì cho tiệc cưới không?”

“Tôi thì không. Chủ yếu xem cậu muốn thế nào.”

“Em cũng không có gì đặc biệt.”

“Ừm. Vậy chúc tân hôn thuận lợi.”

“…Được.”

Những ngày sau đó, hai người đều sống trong cảm giác gượng gạo như thế.

Rõ ràng là sống chung dưới một mái nhà, ngày ngày gặp mặt, nhưng càng gần đến ngày cưới lại càng trở nên dè dặt.

Tô Nặc nghĩ, nếu thật sự là kết hôn, có lẽ cả hai sẽ càng thêm lúng túng, không biết phải làm sao.

Vào đêm trước ngày cưới, không biết vì lo lắng hay do ban ngày đã uống một tách trà, mà Tô Nặc trằn trọc mãi không ngủ được.

Mơ mơ màng màng, ý thức như thể đang trôi nổi lên cao, cứ thế bay mãi, không biết trôi dạt đến đâu, bên tai vang lên tiếng gió biển rít gào, và những âm thanh mơ hồ bắt đầu vang lên.

“Tô Nặc, em mở mắt ra nhìn anh đi, được không?”

“Thôi được, anh biết em ham ngủ. Vậy em cứ ngủ đi, ạnh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

“Đợi đến khi tình hình ổn định, anh sẽ đưa em rời khỏi nơi này, đến một hành tinh chỉ có hai chúng ta”

“Cậu ấy chưa chết! Sao có thể chết được? Tôi đã chờ cậu ấy bao nhiêu năm, cậu ấy… cậu ấy sẽ không chết đâu… không thể chết được…”

“Sao tôi lại không quan tâm đến cậu ấy? Tôi đuổi cậu ấy đến khu hạ tầng là để cậu ấy có thể sống sót! Các người không hiểu hoàn cảnh của tôi, nếu cậu ấy ở lại bên tôi thì chỉ có thể chết không có chỗ chôn thây mà thôi…”

Giọng khản đặc, chứa đầy cảm xúc mãnh liệt và phức tạp, từng chữ như sục sôi từ lồng ngực, rơi xuống như từng dòng máu nghẹn ngào, mạnh mẽ như núi lở biển gầm.

Tô Nặc mở bừng mắt, cuối cùng cũng thấy rõ cảnh tượng trước mặt.

Biển ngược dòng, núi non sụp đổ. 

Giữa thế giới hỗn loạn đảo điên ấy, một bóng người ôm chặt lấy thi thể trong lòng, lúc thì thì thầm, lúc thì ngửa mặt cười điên loạn, hoàn toàn phát cuồng, không chịu tin người trong lòng đã chết.

Tô Nặc thấy thi thể kia giống hệt mình.

Còn người ôm xác, hoàn toàn không còn giống như trong ký ức.

“Viên Giản Ý…”

“Tôi sẽ không để cậu ấy đi đâu cả. Cậu ấy phải mãi mãi ở bên tôi.”

“Cậu ấy là của tôi.”

Sóng biển cuộn trào, đá vụn tung bay, cả thế giới rơi vào hỗn loạn, vô số tạp âm ập vào tai, không phân biệt nổi đây là mộng hay là địa ngục.

Sao cậu lại thấy được những cảnh tượng này?

Đây là mơ sao? Hay tất cả từng thật sự xảy ra rồi? 

Hết chương 24

Bình Luận (0)
Comment