Chương 28
Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan
Chiếc thùng giấy đã không thể dùng được nữa.
Làm sao xử lý mấy món đồ nhỏ này, đúng là một vấn đề nan giải.
Tô Nặc đỏ mặt, đứng ngẩn ra, ngón chân đã ngượng đến mức có thể bới ra nguyên căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách.
Cậu thật sự chỉ muốn nhắm mắt lại rồi ngất xỉu cho rồi.
Tống Tinh Mặc có lẽ nhìn ra sự bối rối của cậu, liền chủ động đi tìm túi, giúp cậu nhặt lại đống đồ, giọng điệu cố tình làm ra vẻ bình tĩnh, tự nhiên hỏi: “Nhìn mấy món này cũng ổn đấy, cậu mua ở đâu vậy?”
Giọng điệu y như đang hỏi, cải thảo này mua ở chợ nào thế?
Tô Nặc cúi đầu, vừa nhặt đồ vừa đáp nhỏ: “Là tôi xem blogger giới thiệu… khụ khụ, rồi nhờ… người khác mua giúp.”
“Ồ, có link không?”
Tô Nặc: “……”
Im lặng hai giây, Tô Nặc ngẩng đầu liếc nhìn Tống Tinh Mặc. Hai người nhìn nhau chớp mắt sau, cùng bật cười ha ha.
Tống Tinh Mặc đưa Tô Nặc về nhà, lúc xuống tàu còn không quên dặn: “Nhớ gửi link cho tôi nhé.”
“Ừm.”
Tô Nặc xách túi to về nhà, khệ nệ ném vào phòng chứa đồ, rồi đổ người xuống sofa nghỉ ngơi. Tiện tay rút quang não ra, nhắn tin cho Chiêm Đình.
Cậu muốn hỏi tội!
Hydra có thiếu tiền đến mấy cũng không thể lấy thùng giấy để đựng mấy món này chứ!?
Không thể tìm cái hộp nhựa nào chắc chắn hơn à?
Giờ vì tiết kiệm một chút, hại cậu mất mặt muốn độn thổ luôn rồi!
Cậu không hề để ý rằng phía sau, con robot nhỏ Ince đang lặng lẽ trôi đến phòng chứa đồ, dừng lại trước chiếc túi, mắt lập tức phát sáng. Hai tia X-quang trong mắt lướt lên lướt xuống, rồi miệng màn hình cong vút lên.
Nhiều đồ chơi điện tử ghê á!
Lúc đó, Lục Ngộ vừa họp ở Bộ chỉ huy về, nhận được tin nhắn của Tô Nặc, một dãy icon đang bốc khói và gào thét, kèm hàng loạt dấu chấm than.
[Chiêm Đình! Sao anh có thể dùng thùng giấy để gói hàng chứ?! Anh có biết cái thùng bị rách rồi không! Hôm nay… hôm nay có mấy người thấy rồi! Tôi mất mặt chết mất!]
Lục Ngộ nhìn tin nhắn, dở khóc dở cười, xui đến mức vậy luôn sao? bị mấy người nhìn thấy?
Anh gọi bảo vệ báo cáo lộ trình của Tô Nặc. Thật ra vẫn luôn có người âm thầm bảo vệ Tô Nặc vì đề phòng bất trắc. Biết được giữa chừng Tô Nặc ở cùng Viên Giản Ý trên phi thuyền hơn mười phút, sắc mặt Lục Ngộ lập tức xấu đi, nghiến răng cắn hàm.
Cái tên Viên Giản Ý kia đúng là keo dính chó, dai như đỉa, không chịu biến đi!
Nhưng vừa nghĩ đến việc Viên Giản Ý thấy đống “đồ nhỏ” trong thùng bị rơi ra, lòng anh lại thấy đắc ý.
Viên Giản Ý chắc tức nổ phổi rồi ha ha ha.
Sắc mặt Lục Ngộ xoay chuyển còn nhanh hơn lật bánh tráng, làm bảo vệ bên cạnh sợ đến run cầm cập.
Lục Ngộ cong môi, gửi tin nhắn:
[Xin lỗi, do tôi sơ suất. Vậy thế này đi, đơn hàng lần này miễn phí luôn nhé.]
[Hừ, thu nửa giá đi.]
Lục Ngộ có thể tưởng tượng lúc Tô Nặc gõ tin này, chắc là vừa bực vừa ngốc, nên cố ý trêu thêm một câu:
[Sau này có gì cứ phản hồi tôi kịp thời, xài có tốt không cũng phải nói, để tôi còn hỗ trợ bảo hành.]
Đối phương mãi lâu sau mới trả lời.
Nửa tiếng, chỉ nhận được một chữ: [Ừm]
Lục Ngộ nhìn chữ đó [Ừm] đó mà không nhịn được cười ha ha.
Cái hố này, là Tô Nặc tự mình đào, sau này phải để cậu rơi vào thêm vài lần mới được.
**
Tối đó.
Về đến nhà, Lục Ngộ thấy Tô Nặc ngồi trên sofa, cúi đầu dán mắt vào quang não, lông mày hơi nhíu lại, không rõ là ngạc nhiên hay cạn lời, chăm chú đến mức không nhận ra anh đã về.
Ngay cả con robot nhỏ Ince cũng lạ kỳ không ra đón.
Lục Ngộ bước lại, bóng anh đổ xuống khiến Tô Nặc giật mình, luống cuống đóng web, ánh mắt lén lút dò xét Lục Ngộ một chút.
Lục Ngộ mắt tinh, vẫn kịp thấy nội dung trang web là một bài báo giật tít siêu khủng:
[Đêm tân hôn, beta chiến đấu suốt 10 tiếng, Phó tướng nghỉ 3 ngày dưỡng thân thể!]
Lục Ngộ: “……”
Nghỉ ba ngày, chẳng phải là thời gian nghỉ kết hôn à?
Đám truyền thông đúng là không biết xấu hổ.
Lục Ngộ kiếm chuyện: “Ince đâu rồi?”
“Ờ, vừa nãy còn thấy mà.”
“Ince? Ince?”
Tô Nặc bật dậy, cùng Lục Ngộ đi tìm Ince. Bình thường, Ince mà thấy người về là sẽ chạy đến ngay, hôm nay lạ quá, mất tăm như luôn.
Còn chưa tới phòng chứa đồ, đã nghe thấy tiếng “vù vù vù” phát ra. Tô Nặc như sực nhớ ra gì đó, sắc mặt cứng đờ, chưa kịp cản thì Lục Ngộ đã mở cửa.
“In…”
Lời của Lục Ngộ chợt nghẹn lại, chỉ thấy trong kho chứa đồ, Ince đang ngồi trước một đống “đồ nhỏ”, sắp xếp chúng ngay ngắn gọn gàng. Trên màn hình mặt tròn to hiện lên một dấu chấm hỏi thật to, bàn tay máy nhỏ của nó giơ lên một món đồ, vẻ mặt tràn đầy bối rối, tựa như đang tò mò đây là loại đồ chơi gì, chơi thế nào.
Lục Ngộ: “……”
Ince nhìn thấy Lục Ngộ và Tô Nặc xuất hiện, lạch bạch lê đôi chân bị khóa bằng còng tay đến gần, giơ món đồ XX trong tay lên, đôi mắt hoạt hình to tròn tràn đầy tò mò với thế giới chưa biết: “Gặp Gặp, cái này là đồ chơi gì vậy? Em không biết chơi.”
Lục Ngộ không lên tiếng, ánh mắt lướt qua còng tay ở chân Ince rồi nhìn về phía món đồ XX, mặt đỏ bừng lên, không tự nhiên liếc sang Tô Nặc bên cạnh.
Tô Nặc lúc này chỉ có một suy nghĩ trong đầu:
Thì ra, so với việc mất mặt hai lần, điều thảm hơn là mất mặt ba lần. Mình chẳng phải chỉ lén lút mua vài món đồ thôi sao? Làm sao đến mức cả thiên hạ đều biết thế này?!
Lục Ngộ cố tỏ vẻ như không có chuyện gì: “À… mấy thứ này là…”
Tô Nặc cái khó ló cái khôn: “Đồ của bạn em. Mai em sẽ mang trả.” Tống Tinh Mặc vừa lúc muốn, mai gói gửi cho anh ấy luôn. Mắt không thấy, lòng không phiền.
Lục Ngộ cố tình nhấn mạnh “Ồ” một tiếng với giọng điệu đầy ngờ vực.
Tô Nặc bị chọc đến mức rụt cổ cúi đầu không nói nổi lời nào: “…”
Ince: “Gặp Gặp, Nặc Nặc, hai người nói đi mà, cái này chơi sao…”
Lục Ngộ không đợi nó hỏi xong đã cưỡng ép tắt nguồn. Anh thầm nghĩ, có nói thì mày cũng không chơi nổi đâu.
Robot nhỏ gì mà chẳng có gì ngoài tò mò! Nếu biết vậy, ngày xưa lập trình cho nó làm kiểu ông chú già lười biếng là đỡ biết bao nhiêu phiền phức.
Vì quá xấu hổ, Tô Nặc tìm cớ rút về phòng, không muốn ở riêng với Lục Ngộ lúc này. Nằm trên giường, cậu tức tối mở quang não, định mắng Chiêm Đình, nhưng nghĩ lại cũng không biết mắng vì chuyện gì.
Chỉ cảm thấy Chiêm Đình đáng bị mắng.
Hôm sau, Lục Ngộ thấy Tô Nặc đưa một chiếc hộp nhựa được đóng gói gọn gàng cho quản gia tới lấy, mà quản gia này anh rất quen, chính là quản gia của anh trai Lục Hạnh.
Thấy đống đồ nhỏ thật sự bị người ta mang đi, Lục Ngộ mới hiểu, hôm qua Tô Nặc nói thật.
Lục Ngộ: “……”
Đột nhiên có cảm giác nuối tiếc không thể cứu vãn.
Biết thế hôm qua mình đừng lên nhiều chuyện, biết đâu giữ lại được đống đồ đó rồi.
Giờ chuyện đã rồi, anh hít sâu, cố bình tĩnh, nhưng vẫn không yên tâm, đành mở khung chat với Lục Hạnh:
[Chồng anh đối xử với anh tốt ghê.]
[?]
[Đợi anh về, sẽ có nhiều bất ngờ lắm đấy.]
[Bớt âm dương quái khí.]
**
Viên Cạnh muốn tổ chức tiệc mừng Viên Giản Ý tỉnh lại, mời nhiều quan chức cấp cao của Đế quốc.
Lục Ngộ đương nhiên cũng có tên. Ban đầu anh không muốn đi, nhưng nghĩ đến vụ Tử Tâm, buộc phải mặt dày đến gặp Viên Giản Ý. Tô Nặc cũng được mời, nên đi cùng anh.
Trước khi đi, Tô Nặc lén nhìn Lục Ngộ vài lần.
Biết Lục Ngộ bao lâu nay, trừ ngày cưới ra thì anh chẳng bao giờ ăn diện cả, vậy mà hôm nay lại ăn diện rất dữ dội.
Tóc chải chuốt, lông mày tỉa tót, mặc quân phục bảnh bao nhất, trên ngực đeo huy chương cấp cao nhất quân đội, đầu ngẩng cao, dáng vẻ tự tin ngút trời — y như một con công đang xòe đuôi.
Không biết còn tưởng anh chuẩn bị đi gặp người trong mộng.
Tô Nặc nghĩ đến việc anh tỉa tót thế này là để gặp Viên Giản Ý: “……”
Đến buổi tiệc, Lục Ngộ và Tô Nặc trở thành tiêu điểm. Alpha thì vây quanh Lục Ngộ, nhóm phu nhân thì vây quanh Tô Nặc. Hai người bị tách ra.
“Nhìn kỹ hôm nay mới hiểu vì sao Phó tướng Lục lại quỳ dưới gấu váy Tô tiên sinh. Tô tiên sinh đúng là đẹp trai quá trời, đúng là trời sinh một cặp với Phó tướng!”
“Đúng vậy, lúc hai người bước xuống tàu, tôi chỉ nghĩ: ‘trời ơi, đẹp đôi quá xá!’”
Lời tâng bốc vang lên liên tục.
Tô Nặc vẫn giữ nụ cười lịch sự, đang định đáp lại thì bỗng nghe ai đó nói — “Ý thiếu gia xuất hiện rồi.”
Tô Nặc ngẩng đầu theo ánh mắt mọi người, trên cầu thang xoắn ốc, Viên Giản Ý mặc bộ lễ phục đuôi én trắng được cắt may hoàn hảo, từng bước thong dong quý phái đi xuống. Dạo này anh ta hồi phục không tệ, không những đi lại được mà thân hình cũng đầy đặn, thẳng thớm, không còn vẻ yếu ớt trước kia.
Mái tóc mềm mại rũ xuống trán, mắt nâu ánh lên tia sáng của đèn chùm, khóe môi nở nụ cười dịu dàng như nụ hoa mộc lan chớm nở. Trên ngực là viên ruby đỏ rực, vô cùng nổi bật, cả người như hoàng tử bước ra từ truyện tranh.
Vừa xuất hiện, cả hội trường vang lên tiếng hít hà kinh ngạc.
Ánh trăng sáng của Đế quốc, đã trở lại.
Tô Nặc lướt nhìn viên hồng ngọc trên ngực Viên Giản Ý, thầm nghĩ: Phô trương thật.
Trước kia Viên Giản Ý ghét kiểu khoe mẽ này mà?
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với Viên Giản Ý. Đối phương vừa định cười với cậu thì cậu đã lạnh nhạt quay đi, trò chuyện với một phu nhân bên cạnh.
Viên Giản Ý lên phát biểu, giọng rất dịu dàng, nhịp điệu tao nhã, khiến alpha bên dưới ai cũng say mê. Chỉ có Lục Ngộ mặt đen như đáy nồi.
Lúc nhắc đến quãng thời gian hôn mê, ánh mắt Viên Giản Ý hướng đến Tô Nặc, đặc biệt cảm ơn cậu.
Khách mời nhìn theo ánh mắt anh ta, đồng loạt nhìn sang Tô Nặc, khiến Lục Ngộ đen mặt đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh.”
Tô Nặc cũng nói: “Em cũng đi nữa.”
Lục Ngộ: “Giọng tên kia lợi tiểu thật.”
Tô Nặc cố nhịn cười, không đáp.
Trong nhà vệ sinh, hai người mỗi người một phòng, cách vách trò chuyện linh tinh.
Tô Nặc nghe phía sau có tiếng động, không để ý lắm. Đến lúc kéo quần xong định quay lại, mới phát hiện không ổn.
Có người mở cửa.
Một bóng người lặng lẽ áp sát cậu từ phía sau.
Đối phương cúi đầu, thì thầm ngay bên tai cậu: “Nặc Nặc…”
Hết chương 28