Chương 30
Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan
Chuyện bị cảm mạo hoàn toàn không khiến Lục Ngộ nản lòng, anh rất nhanh liền triển khai chiến lược khác.
Lấy lý do là bạn tặng vé, anh mời Tô Nặc đi xem kịch.
Tô Nặc không nghĩ nhiều, liền đồng ý.
Vở kịch đó thuộc kiểu sân khấu đen tối, nhập vai, với âm nhạc bi thương, diễn viên diễn xuất phóng đại, giọng nói chói tai, toàn bộ buổi diễn mang lại một cảm giác quái dị kỳ quặc.
Câu chuyện lại khá đơn giản, một người beta thường dân yêu một omega thuộc tầng lớp thượng lưu. Vì theo đuổi omega, beta dùng đủ mọi thủ đoạn, thậm chí về sau còn giết người. Nhưng không ngờ, sau khi beta bị giam, omega lại quay đầu đi lấy một alpha quyền quý.
Kết thúc, beta bị xử treo cổ. Diễn viên đóng vai beta rất tận tâm, bị treo lơ lửng, lắc lư qua lại mấy vòng, mũi chân suýt chạm vào trán Tô Nặc.
Tô Nặc: “…”
Ra đến cửa nhà hát, gió lạnh thổi vù vù, Tô Nặc kéo chặt cổ áo. Thấy vậy, Lục Ngộ liền khoác chiếc áo khoác đen lên người cậu, tỏ vẻ như lơ đãng hỏi: “Vở kịch thế nào?”
Kịch bản càng xem càng thấy quen, Tô Nặc lập tức nghĩ đến chuyện kiếp trước giữa mình và Viên Giản Ý.
Tình tiết tuy khác, nhưng kết cục lại tương tự.
Yêu nhầm người, sai một bước đầu, về sau sai cả đời.
Beta trong vở kịch đến chết cũng không sửa được sai lầm, có lẽ vì trong lòng hắn chưa bao giờ nghĩ đó là sai, từ lâu đã thay omega biện hộ cho sự vô tình và tàn nhẫn kia.
Tô Nặc suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu, nghĩ thầm đây coi như buổi hẹn đầu tiên giữa mình và Lục Ngộ, thế nào cũng thấy rất ổn.
“Beta đó có ngốc không?”
“Cũng khá ngốc.”
“Đúng vậy. Còn trẻ, chưa va vấp nhiều, chỉ vài chiêu nhỏ của omega đã bị xoay vòng vòng.” Dừng lại một chút, Lục Ngộ ho khan một tiếng, rồi nghiêm túc nói như người lớn răn dạy: “Sau này đừng để lời ngon tiếng ngọt của omega làm mờ mắt. Nhiều omega không phải loại tốt đẹp gì đâu, đặc biệt là tên họ Viên kia.”
Nghe đến đây, Tô Nặc cuối cùng cũng hiểu buổi kịch hôm nay là do ai đạo diễn và nhằm vào chuyện gì.
Thì ra là đang nhắc nhở cậu: đừng yêu mù quáng, đừng để bị Viên Giản Ý mê hoặc.
Nhưng cậu đã nói rõ nhiều lần rồi, người cậu thích không phải Viên Giản Ý…
Tô Nặc nhịn cười, nói: “Nếu Phó tướng Lục anh luôn ở bên em, em nghĩ mình sẽ không bị lời ngon tiếng ngọt của omega mê hoặc đâu. Chỉ là…”
“Chỉ là gì?”
“Chỉ là anh từng nói, anh sống cuộc đời như l**m máu trên lưỡi dao, sớm muộn cũng chết trên chiến trường. Đến lúc đó nếu anh không còn, em nhất định sẽ rất đau lòng, sẽ cần có người an ủi. Mà nếu khi ấy Viên Giản Ý xuất hiện bên cạnh…” Liếc nhìn sắc mặt Lục Ngộ, Tô Nặc tiếp tục, “Lúc cô đơn trống trải như vậy, em khó tránh khỏi sẽ rung động với anh ta…”
Lục Ngộ: “…”
Nghe xong, đầu óc anh lập tức tưởng tượng ra cảnh linh đường, Tô Nặc cô độc buồn bã, Viên Giản Ý an ủi Tô Nặc, hai người nhìn nhau đắm đuối, ôm nhau khóc rồi ôm nhau ngủ.
Sắc mặt anh lập tức sụp xuống.
Anh còn sống mà Viên Giản Ý đã ngang nhiên thể hiện muốn cướp người, vậy nếu anh chết rồi, chẳng phải Viên Giản Ý sẽ lập tức dọn hành lý đến nhà Lục, chiếm lấy phòng ngủ chính sao?!
Với độ vô liêm sỉ của Viên Giản Ý thì chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra!
Nghĩ đến đây, Lục Ngộ cau mày, trong lòng bỗng nổi lên một ý nghĩ: Nếu một ngày nào đó anh cảm thấy mình sắp chết, chi bằng ra tay trước, tung truy nã giang hồ, diệt luôn Viên Giản Ý…
Ngay lúc này, Viên Giản Ý vừa bước đến cửa nhà hát liền nhíu mày, cảm thấy bất an. Ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt Lục Ngộ đang chuẩn bị rời khỏi, lập tức hiểu cảm giác khó chịu này đến từ đâu.
Viên Giản Ý lạnh mặt nhìn Lục Ngộ hai giây, rồi dời mắt sang Tô Nặc đang được khoác áo khoác, hai má ửng đỏ. Ánh mắt anh ta lập tức trở nên dịu dàng, trong trẻo.
Cảnh anh ta thay đổi sắc mặt rõ mồn một, bị Lục Ngộ thu vào mắt không sót một chi tiết.
Lục Ngộ nghiến răng, trong lòng chửi thầm: đúng là xui xẻo, đi xem kịch cũng đụng phải ôn thần.
“Tô Nặc.”
Viên Giản Ý sải bước đến. Hôm nay anh ta ăn mặc giản dị, tóc dài khẽ rũ về sau, áo khoác trắng lay động theo từng bước đi, cả người trông vừa sạch sẽ vừa thanh tú, chẳng khác nào nhân vật bước ra từ truyện tranh.
“Trùng hợp ghê, em cũng đến xem kịch à?”
Tô Nặc nhìn vào mắt Viên Giản Ý, thoáng ngẩn người, tưởng như thấy lại Viên Giản Ý lần đầu gặp gỡ.
Khi đó anh ta dịu dàng rạng rỡ, như vầng trăng trên trời, biết phát sáng nhưng không chói mắt, tất cả đều đẹp đẽ.
Nhưng sau hai kiếp người, Tô Nặc đã biết bên dưới lớp vỏ dịu dàng của ánh trăng ấy là một con chó điên âm u và cực đoan.
Có lẽ vầng trăng đó đã sớm bị thiên cẩu nuốt mất rồi.
Tô Nặc lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
Một alpha chạy từ sau tới, nhìn mặt thì thật thà chất phác, nhưng cách ăn mặc lại rất sang trọng, hẳn là alpha xuất thân từ giới thượng lưu. Anh ta không cao lắm, đứng bên Viên Giản Ý thì xấp xỉ. Sau khi chào Lục Ngộ, liền nhìn Viên Giản Ý bằng ánh mắt e thẹn.
Lục Ngộ nhìn là hiểu ngay.
Gần đây từ miệng Giáp Ngư có nghe chuyện, nói là Viên Cạnh đang chọn lại một vị hôn phu alpha cho Viên Giản Ý để tiến hành liên hôn. Nhìn tình hình này, “người may mắn” đó chính là alpha trước mặt.
Viên Cạnh đúng là vô sỉ, đến cả một người từng là thực vật vừa tỉnh dậy cũng muốn vắt kiệt giá trị cuối cùng. Nhưng Lục Ngộ thì không hề cảm thấy thương hại cho tình địch, trái lại anh còn mong Viên Giản Ý sớm ngày kết hôn cho khuất mắt.
Lục Ngộ giả vờ ngạc nhiên: “Vị alpha này là vị hôn phu của Ý thiếu gia?”
Ánh mắt Viên Giản Ý tối lại, không đáp.
Alpha kia thì vội xua tay, cười ngượng: “Cũng chưa phải vị hôn phu đâu…” Liếc nhìn Viên Giản Ý, anh ta tiếp tục, “Chúng tôi còn chưa đính hôn.”
Lục Ngộ: “Ồ… Thế đã chọn được ngày đính hôn chưa?”
“Ngày 6, 18, 22 tháng sau đều là ngày đẹp, hiện vẫn chưa quyết định cụ thể…”
“Tôi thấy ngày 6 là tốt rồi, cứ chốt sớm đi.”
Viên Giản Ý: “Không cần Phó tướng Lục phải bận tâm.”
Lục Ngộ cười toe toét: “Lần trước tham dự tiệc đính hôn của Ý thiếu gia, tôi vẫn còn nhớ rõ. Không ngờ chớp mắt lại được tham gia lần nữa. Lần này tôi nhất định sẽ tặng món quà thật to, sao không mời một pho tượng Bồ Tát về? Cầu cho hôn nhân viên mãn, chồng chồng hòa hợp.”
Thấy hai người sắp cãi nhau nữa, Tô Nặc vội kéo tay áo Lục Ngộ, lôi anh đi.
“Chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Câu này là cậu nói với alpha kia.
Tô Nặc không nhìn Viên Giản Ý, thu hồi ánh mắt, nhìn Lục Ngộ bằng đôi mắt đen thăm thẳm. Lục Ngộ cười toe, giơ tay vẫy: “Ý thiếu gia, bye bye nhóe~”
Câu bye bye đó vừa diêm dúa vừa khiêu khích, nghe mà muốn nghiến răng.
Tô Nặc: “…”
Lục Ngộ đúng là cao thủ chọc người tức chết.
Kiếp trước sao cậu lại nghĩ anh là người kiệm lời ít nói chứ?
Viên Giản Ý đứng yên, mặt không biểu cảm nhìn bóng lưng hai người rời đi. Tô Nặc có vẻ đang tức giận, hai má phồng lên, còn Lục Ngộ thì trơ mặt chọc ghẹo cậu.
Gió lạnh như quấn quanh toàn thân, mỗi hơi thở hít vào như lưỡi dao sắc lạnh, đâm thẳng vào cổ họng, lồng ngực và trái tim.
“Ý thiếu gia…”
Lúc bên cạnh có một alpha gọi hắn, Viên Giản Ý mới hoàn hồn. Anh ta sải bước đi vào giữa sảnh nhà hát, hỏi nhân viên vở kịch mà Tô Nặc và Lục Ngộ vừa xem là gì.
Khi biết được đó là vở kịch về một beta bình dân thầm yêu một omega quý tộc, cuối cùng bị omega lừa cả thân lẫn tâm rồi bị treo cổ, Viên Giản Ý: “……”
Ý nghĩ muốn cho Lục Ngộ chết sớm một chút, trong khoảnh khắc này, đã đạt tới đỉnh điểm.
Alpha cái giống loài này, thật đúng là khốn kiếp!
**
Trở về nhà, Lục Ngộ cảm thấy sống mũi cay cay, cứ nghĩ cảm mạo còn chưa khỏi.
Anh uống hai viên thuốc, giọng ngạt ngào than vãn với Tô Nặc: “Haizz, mũi cứ tắc suốt.”
“Đầu còn đau không?”
“Không đau nữa.”
“Lần sau nhớ cẩn thận, đừng vừa tắm xong đã lăn ra ngủ trên sofa.”
Nhắc đến chuyện hôm đó, Lục Ngộ có chút ngượng ngùng. Khi ấy thấy Tô Nặc mãi chưa ra khỏi phòng, anh liền ngồi trên sofa, bật TV, tay gác lên lưng ghế, chỉnh tư thế thật gợi cảm, chuẩn bị để Tô Nặc vừa bước ra là có thể chiêm ngưỡng dáng vẻ nam tính nhất của mình.
Kết quả là Tô Nặc không ra, còn anh thì ngủ gục luôn trên sofa.
“Ừm.”
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Lục Ngộ, Tô Nặc cười khẽ: “Lúc anh châm chọc người ta, mũi cũng nghẹt à?”
“Cơn giận sẽ làm các mao mạch mũi nở ra thông thoáng.”
Tô Nặc: “…”
Viên Giản Ý lần này liên hôn với Phùng Như, trưởng tử nhà họ Phùng. Nhà họ Phùng không phải quân chức mà là đại tài phiệt, kiểm soát toàn bộ ngành khai thác khoáng sản của đế quốc.
Xét theo thế cục hiện tại, với Viên Cạnh, các thế lực quân sự đã kết thân thì không cần nói, còn những kẻ không thể kéo về phe mình cũng chẳng thay đổi được bằng liên hôn, vậy thì chuyển sang bắt tay với giới kinh tế.
Sau khi thông tin bị truyền thông khui ra, cư dân mạng rần rần tranh luận, nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.
Tô Nặc muốn không quan tâm cũng khó.
Cậu bấm đại một trang tin, mở phần bình luận ra xem:
[Có phải ảo giác của tôi không? Viên Giản Ý vừa cướp hôn hồi trước, còn nói thích beta mà?]
[Tôi nghi vụ liên hôn chỉ là giả. Ý thiếu gia muốn mượn chiêu này để chọc beta kia ghen thôi.]
[Này, sao lại mặc định beta là “vợ” nhỉ? Tôi thấy beta kia mới là “chồng” ấy chứ.]
[Mấy người không coi ảnh à? Beta lùn hơn Ý thiếu gia, nên chắc chắn Ý thiếu gia là công rồi.]
[Thật ra tôi thấy beta và Lục Ngộ không hợp. Nhìn Lục Ngộ to như thế, ít nhất phải 22cm, kiểu như có thể phá chết beta luôn ấy. Còn Ý thiếu gia thì vừa đủ.]
Tô Nặc: “…” Đỏ mặt, tim đập, tay run, cậu vội vàng đóng bình luận lại. Biết vậy chẳng thèm đọc.
Tối hôm đó, nội dung trong đám bình luận vẫn khiến Tô Nặc không thoát ra được.
Cậu nằm mơ. Mơ thấy mình suýt nữa bị Lục Ngộ phá chết. Trong mơ, alpha kia để trần nửa người, cơ bụng rõ ràng, vòng eo nhỏ như động cơ vĩnh cửu, cứ phập phồng chuyển động không ngừng.
Tô Nặc giật mình tỉnh dậy, sau đó sờ đầu một cái, đầu cậu mồ hôi đầm đìa.
Cậu ngồi dậy, cố trấn tĩnh, định ra ngoài uống nước. Nhưng bất ngờ là nửa đêm Lục Ngộ cũng chưa ngủ, đang đứng bên máy nước, cầm ly, lặng lẽ, không biết đang nghĩ gì.
Tô Nặc thấy vậy, lặng lẽ khép cửa lại.
Thật sự không dám đối diện, cảm giác như vừa làm chuyện gì mờ ám lắm vậy.
Một lúc sau, nghe tiếng bước chân xa dần, cậu nghĩ Lục Ngộ đã rời đi, liền mở cửa.
Vừa mở ra, một bóng đen to lớn bao trùm từ trên xuống dưới, làm cậu giật bắn, hét lên một tiếng rồi ngã ngửa. May mà người kia phản ứng kịp, ôm eo cậu kéo vào lòng.
“Sao lại lén la lén lút thế hả?”
Tô Nặc: “……”
Vừa rồi Tô Nặc mở cửa, Lục Ngộ nghe thấy định gọi cậu, lại thấy cậu hấp tấp đóng cửa lại.
Tầm mắt Tô Nặc cúi thấp, vừa đúng ngay ngực trần của Lục Ngộ. Còn nửa dưới hai người cũng dính rất sát. Qua lớp pijama mỏng, Tô Nặc có thể cảm nhận rõ cái gì đó đang cấn vào người mình. Cậu hoảng hốt nhìn quanh, miệng lắp bắp: “Anh bao lớn?” Nói xong liền đơ người.
“Ừm? 24.”
Tô Nặc buột miệng: “Lớn vậy?!”
Mặt Lục Ngộ tối sầm: “Cũng bình thường thôi, tuổi này với alpha thì còn trẻ đấy.”
Tô Nặc: “……”
Hóa ra là tuổi tác.
Là cái đầu của mình đen tối rồi.
“Sao tự dưng hỏi tuổi tôi?” Lục Ngộ nghi hoặc nhìn cậu. Theo anh nhớ, Tô Nặc đã điều tra rất rõ ràng về mình từ lâu rồi mà.
Tô Nặc cười gượng: “Mới tỉnh dậy, hơi lú.” Nói xong liền lui người ra xa, “Em đi lấy nước, anh ngủ sớm đi.”
Lục Ngộ không nói gì, ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu vài giây. Khi cậu quay lưng, anh đột nhiên hỏi: “Cậu bao nhiêu?”
“A? Em… 18.”
“Ồ, vậy là tôi lớn hơn cậu 4cm.”
Cửa phòng khép lại, nhưng giọng Lục Ngộ vẫn vọng ra ngoài, như một cơn gió lốc thổi loạn cả phòng khách, thổi tung cả trái tim Tô Nặc.
4cm…Tô Nặc đỏ mặt tía tai, cảm giác mình sắp không đi nổi nữa, chân tay loạng choạng bước tới lấy nước. Uống xong, bụng dưới hơi căng, cậu tiện thể ghé vào nhà vệ sinh.
Vừa ngồi xuống, Tô Nặc nhớ đến câu nói kia, trầm mặc vài giây, cúi đầu tự kiểm tra, sau đó dùng tay ước lượng 22cm là dài thế nào, ước lượng xong, toàn thân cứng đờ.
Kiếp trước, quan hệ giữa hai người chỉ dừng lại ở đánh dấu tạm thời, cậu chỉ biết Lục Ngộ không có vấn đề sinh lý, chứ không ngờ lại có thiên phú dị bẩm đến vậy.
Cảm giác thật sự là có thể chết người đấy.
**
Sáng hôm sau, Tô Nặc cố ý ngủ nướng để tránh mặt Lục Ngộ.
Lục Ngộ thì đã đi sớm đến quân bộ.
Tô Nặc ăn sáng xong, chuẩn bị ra ngoài gặp Tống Tinh Mặc thì quang não báo tin nóng.
[Tin dữ! Chiến hạm phát nổ tan tành, toàn bộ Lục Hạnh và đội Giáp mất tích!]
Tuyến đầu vốn không cần Lục Hạnh đích thân ra trận. Nhưng không biết vì sao, hành tinh B078 bỗng dưng xuất hiện sương mù dày đặc, nhóm chiến binh đầu tiên vào đều mất liên lạc, sống chết không rõ. Sau nhiều lần điều tra bất thành, Lục Hạnh quyết định tự mình vào đó xem xét.
Quyết định này, anh giấu cả Lục Ngộ và Tống Tinh Mặc.
Hôm qua, khi Lục Hạnh cùng đội lính cơ giáp vừa đổ bộ hành tinh B078 không lâu, lớp sương dày kỳ lạ lại ập tới. Theo video từ đám mây ghi hình gửi về, sương trắng từng chút thẩm thấu vào chiến hạm, càng lúc càng dày, như dải lụa trắng che kín ống kính, không còn thấy gì.
Cuối cùng, giữa màn trắng xóa, bất ngờ vang lên tiếng nổ lớn, chiến hạm nổ tung.
Camera bị phá hủy, sau đó không thu được gì nữa.
Hiện tại, quân bộ chỉ xác định được tàn tích chiến hạm, còn người bên trong sống chết ra sao, hoàn toàn không rõ.
Tô Nặc vừa xem xong tin liền lập tức gọi liên lạc cho Tống Tinh Mặc, không kết nối được.
Cậu lại gọi cho Lục Ngộ, vẫn không bắt máy.
Bất đắc dĩ, cậu gọi cho Giả Tự, người này thì bắt rất nhanh.
“Cậu muốn hỏi tình hình của Lư Ngư đúng không?”
“Ừ, anh ấy sao rồi?”
Giả Tự không trả lời ngay, mà chuyển màn hình sang phòng họp, rất nhanh, từ ống dẫn truyền thanh vọng ra tiếng gầm giận dữ của Lục Ngộ: “Triệu Vô Cực! Việc dẹp nhà họ Từ rõ ràng là do mày cầm đầu, anh tao chỉ cần hỗ trợ hậu cần. Vì sao người ra chiến trường lại là anh tao? Tốt nhất là mày đừng để tao phát hiện mày giở trò. Nếu anh tao có chuyện gì liên quan đến mày, tao sẽ nổ tung sọ mày, đào tổ tông nhà họ Triệu lên phơi nắng!”
Giả Tự: “Nghe giọng khí thế hừng hực vậy là biết Lư Ngư không sao rồi. Giờ cậu ấy vừa mắng thượng tướng Triệu, vừa chuẩn bị lên đường ra tiền tuyến. Đợi cậu ấy chửi xong, tôi sẽ bảo cậu ấy gọi lại cho cậu.”
Tô Nặc: “…Ừm.”
Ngắt liên lạc, Tô Nặc mở lịch ra xem.
Ngày 19 tháng 3.
Kiếp trước, tai nạn của hai anh em nhà họ Lục xảy ra trên chiến trường Samuel, tuy không trùng ngày 19 tháng 3, nhưng cũng gần như thế.
Nghĩ đến đây, tim Tô Nặc bỗng dồn dập đập loạn, như thể có điềm báo chẳng lành đang đến gần.
Hết chương 30