Chương 36
Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan
Sau khi Viên Cạnh bị bắt, Nguyên Cung vẫn tiếp tục bị phong tỏa, đợi đến khi quá trình điều tra kết thúc và xác định những người hầu, vệ sĩ bên trong vô tội thì mới được thả.
Trái ngược với bầu không khí hân hoan bên ngoài, nơi này lại nặng nề u ám.
Không ai biết đang chờ họ là tự do hay xiềng xích, nỗi sợ mơ hồ ấy khiến nhiều người cúi đầu thở dài, cả ngày không nói nên lời.
Một nhóm người hầu tụm lại thì thầm:
“Mọi người nghĩ phải đợi bao lâu nữa mới được thả ra? Chẳng lẽ phải đợi đến khi xét xử xong?”
“Tinh chủ bị bắt với tội danh phản nhân loại. Mà mấy chuyện ông ta làm đâu chỉ một chuyện. Điều tra kiểu gì cũng kéo dài, chậm thì 3 – 5 năm. Chúng ta cũng bị giam chừng ấy năm à?”
“Các người sợ gì? Chúng ta chỉ là người hầu bưng trà rót nước, không dính dáng đến chuyện gì. Đợi quân bộ điều tra xong, chắc sẽ nhanh chóng trả lại tự do cho mình thôi.”
“Ai mà biết. Hay là tìm người quen nhờ giúp. Tô Nặc từng làm người hầu ở Nguyên Cung phải không? Không biết có thể nhờ cậu ấy giúp không?”
“Người ta giờ là phu nhân phó tướng rồi đó. Chắc gì chịu giúp? Khéo gặp còn giả vờ không quen biết luôn ấy.”
Trong đêm, tiếng xì xầm của đám người hầu vang lên không ngớt.
Lúc này, có người để ý đến ông già trầm mặc trong nhà kính hoa.
“Ê Quincy, Tô Nặc từng là đệ tử của ông đúng không? Làm việc dưới tay ông mà. Ông thử liên lạc với cậu ấy giúp tụi tôi, xin tha cho tụi tôi được không?”
Quincy mỉm cười tủm tỉm: “Được, tôi sẽ hỏi giúp mọi người.”
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gọi:
“Quân bộ tới rồi!”
“Lại tới nữa? Lần này điều tra ai?”
“Tới tìm Quincy…”
Mọi người lập tức quay sang nhìn Quincy, sắc mặt ai cũng thay đổi.
Quincy xoa xoa đôi tay, cười rồi bước ra. Vừa tới cửa, ông đã thấy Tô Nặc đứng đó. Ông định bước tới thì bị lính gác chặn lại, như thể sợ ông gây nguy hiểm cho Tô Nặc.
Tô Nặc ra hiệu, binh sĩ mới hạ vũ khí.
Quincy bước tới gần, bình tĩnh nói: “Nặc Nặc, cậu thông minh thật. Làm sao đoán được là tôi?”
Khi Tô Nặc mới tới làm việc trong nhà kính, cậu đã để ý một điều, ngoài mộc lan mà Viên Giản Ý yêu thích, đa số các loài hoa khác đều là theo sở thích của Quincy, không phải của Viên Cạnh hay Viên Nghiêu.
Nói cách khác, một nửa nhà kính hoa này thuộc về Quincy.
Sau đó, khi Tô Nặc thực hiện nghiên cứu cỏ Kha Đằng, lai tạo hơn 100 chậu giống mới lấp đầy nhà kính, vốn tưởng sẽ bị khiển trách, nhưng Quincy chẳng nói gì, cũng không ai trong Nguyên Cung lên tiếng.
Điều này khiến Tô Nặc cảm thấy Quincy không đơn giản chỉ là một ông già làm vườn.
Nhưng bằng chứng rõ ràng nhất chính là đôi giày bạc màu trong đoạn video cậu nhận ra đó là giày của Quincy.
Tô Nặc đem toàn bộ suy luận nói ra.
Quincy nghe xong thì không phản bác, chỉ thở dài rồi lặng lẽ theo lính tới pháp đình.
Tại tòa án quân sự, suốt 3 ngày thẩm vấn liên tục, Quincy không nói một lời. Quân bộ bế tắc, đành tìm đến Tô Nặc nhờ giúp đỡ.
Tô Nặc tra cứu hồ sơ, Quincy có một người con trai tên là Pháp Thụy, từng là đồng đội thân cận của Viên Cạnh, tình cảm rất tốt. Sau khi Pháp Thụy chết, Quincy theo Viên Cạnh, phụ tá suốt 40 năm, coi Viên Cạnh là con nuôi, từng nhiều lần cứu mạng gã ta.
Viên Cạnh cực kỳ tin tưởng Quincy, mọi lời khuyên từ Quincy đều được ông nghe theo không chút nghi ngờ.
Một báo cáo khác cho biết Quincy mắc ung thư não, chỉ sống được dưới nửa năm.
Tô Nặc suy đoán, kiếp trước, chính vào giai đoạn cuối đời, Quincy đã ra tay trừ khử Lục Hạnh và Lục Ngộ để dọn đường cho Viên Cạnh. Sau khi ông chết, Viên Cạnh như chó điên mất xích, độc đoán không còn kiêng nể gì.
Lục Hạnh nói: “Chúng tôi có chế ra một loại thuốc đặc biệt, chân ngôn dược, dùng để đối phó gián điệp. Nhưng tiêm vào người Quincy không có tác dụng, ý chí của ông ta quá mạnh, ép xuống hết. Còn Viên Cạnh thì không may bị dị ứng, vừa tiêm là ngất luôn.”
Tô Nặc: “…”
“Nếu là tôi đến gặp, ông ấy cũng sẽ không khai. Nhưng nếu có thể tìm ra lý do tại sao ông ấy lại trung thành tuyệt đối với Viên Cạnh, có lẽ đó sẽ là đột phá của chúng ta.”
Chân ngôn dược vô hiệu, Viên Cạnh vừa tỉnh lại liền bị thẩm vấn, vẫn chối tội, đổ hết cho cấp dưới. Cho đến khi nghe tin Quincy bị bắt, mặt gã ta mới tái nhợt.
Quincy có vẻ là lá chắn cuối cùng của gã, giờ tấm chắn này cũng sụp đổ.
Viên Cạnh cúi đầu, lẩm bẩm như người mất trí, lúc thì nói cha nuôi cứu con, lúc thì lại nói muốn giết hết tất cả mọi người
Tình trạng tâm thần không ổn định, binh lính định đưa gã về phòng giam. Bất ngờ, Viên Cạnh bật thốt: “Cha nuôi, giúp con, đừng giúp Thụy, Thụy Pháp đã chết rồi…”
Tô Nặc lóe lên một linh cảm, liền hỏi thử: “Thụy Pháp là do ông giết sao?”
“Không phải tôi giết… là hắn bất cẩn… bất cẩn… lao vào họng súng của tôi…”
Mọi người: “…”
“Hắn mà không chết, cha nuôi chỉ lo cho hắn, sẽ nghe hắn, rồi đi giúp Ngụy Huyền. Tôi muốn tranh thiên hạ với Ngụy Huyền, không thể mất sự hậu thuẫn của cha nuôi… nên Thụy Pháp phải chết… phải chết…”
Toàn bộ cuộc thẩm vấn được ghi âm. Tô Nặc sao lưu đoạn ghi âm, mang theo hai ống chân ngôn dược, tới gặp Quincy.
Quincy nhìn thấy thuốc, chỉ cười nhạt, không sợ.
Tô Nặc cho phát lại lời Viên Cạnh vừa nói.
Lần đầu phát, ánh mắt Quincy hơi giật, nhưng vẫn tỏ vẻ không tin.
“Công nghệ làm video giả, âm thanh giả bây giờ tiên tiến lắm. Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Tô Nặc: “Tôi biết ông không dễ tin. Nhưng nếu đây là thật? Nếu Viên Cạnh giết Thụy Pháp để lấy lòng tin của ông… thì suốt bao năm qua, mỗi lần ông giúp Viên Cạnh, chẳng khác nào đâm thêm một nhát vào xác con trai mình hay sao. Nếu Thụy Pháp có linh thiêng, tôi nghĩ thấy ông trung thành với người giết mình như vậy, chắc chắn…. chết cũng không nhắm mắt.”
Con ngươi của Quincy co rút, hai tay nắm chặt.
Không rõ do thuốc phát tác hay do lời nói của Tô Nặc quá mạnh mẽ, mặt ông đỏ bừng, ánh mắt mất tiêu cự, hơi thở rối loạn.
Tô Nặc quay sang Lục Hạnh và nhóm sĩ quan: “Thượng tướng Lục, phiền mọi người ra ngoài, để tôi nói chuyện riêng với ông ấy.”
Lục Hạnh: “Được.”
Đá người Lục Hạnh ra ngoài, Tô Nặc tắt toàn bộ thiết bị ghi hình.
**
Ngoài hành lang, Lục Hạnh day trán. Quang não nhấp nháy, hiển thị Lục Ngộ gọi tới.
Vừa kết nối, liền nghe tiếng Lục Ngộ nghiến răng nghiến lợi: “Lục Hạnh! Anh lại bắt Tô Nặc làm gì? Cậu ấy chỉ là một beta bình thường, sao lại đưa vào phòng thẩm vấn?!”
Lục Hạnh định đáp lại thì cửa mở, Tô Nặc bước ra.
Anh không để ý Lục Ngộ nữa, quay sang hỏi: “Quincy đồng ý rồi à?”
Tô Nặc gật đầu: “Ừm. Ông ấy sẽ hợp tác, khai hết mọi chuyện.”
Lục Hạnh dừng lại nhìn Tô Nặc vài giây, không hỏi thêm, chỉ nói: “Cảm ơn.” Rồi cúp máy với Lục Ngộ.
Lục Ngộ tức muốn nổ tung, chửi thề vào vòng tay .
Anh vội vã chạy đến tòa án quân sự, đúng lúc gặp Tô Nặc đang rời đi.
“Anh trai tôi lại sai cậu làm gì?”
Tô Nặc kể lại toàn bộ tình hình hôm nay cho Lục Ngộ nghe.
Lục Ngộ nghe xong, nhíu mày: “Cậu thật sự thuyết phục được Quincy?”
“Ừm.”
“Cậu nói gì với ông ấy vậy?”
Tô Nặc mỉm cười: “Bí mật. Ai bảo anh không nói cho em biết giao dịch giữa anh và Viên Giản Ý là gì.”
Lục Ngộ: “…”
Anh im lặng, đành nói: “Được, bí mật thì bí mật.”
Một lúc sau, anh liếc nhìn Tô Nặc, trong mắt đầy tán thưởng: “Không ngờ cậu lợi hại thật đấy.”
“Đừng xem thường beta tụi em.”
“Biết rồi.”
Hai người vừa cười nói vừa lên phi thuyền trở về nhà.
Tối đó, trong lúc tắm, Tô Nặc sờ túi thì phát hiện một ống chân ngôn dược còn sót lại. Cậu tiện tay để bên bồn rửa mặt, sau khi ra ngoài thì quên cầm đi.
Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cậu mở cửa ra, không kịp đề phòng nên bị dáng vẻ của Lục Ngộ làm cho kinh ngạc, con ngươi hơi co lại.
Lục Ngộ đang mặc áo choàng tắm, cả khuôn mặt đỏ bừng như cà chua, ánh mắt nhìn xuống dưới thì thấy không chỉ mặt, mà cả cổ và ngực cũng đỏ ửng một mảng, hơi thở dồn dập, nhịp thở rối loạn, giọng nói khàn khàn: “Ống thuốc trong phòng tắm không phải là dung dịch dinh dưỡng sao?”
Trong nhà thường chỉ có thuốc bổ là loại dạng tiêm, nên khi thấy ống thuốc bên bồn rửa mặt có màu sắc không khác biệt gì mấy, Lục Ngộ không nghĩ nhiều, tưởng là dinh dưỡng, thấy mình đói bụng nên đã tự tiêm một mũi.
Kết quả là chưa tắm xong thì anh đã cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn.
Đầu óc như chậm lại, hoạt động không còn linh hoạt. Tô Nặc sững người: “Anh tiêm nó rồi à?!”
“Phải… mà đó là loại thuốc gì vậy…” Lục Ngộ thì thầm, dường như không thể kiểm soát được miệng mình, “Sao tôi thấy người mình nóng quá, không lẽ là thuốc k*ch d*c?” Nói đến đây, anh liếc nhìn Tô Nặc một cái, ánh mắt lảng tránh, “Cậu… cậu không phải định bỏ thuốc tôi đấy chứ?”
Tô Nặc: “…” suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Cố nhịn cười, cậu mở quang não, định tìm Lục Hạnh nhờ giúp đỡ, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền dừng tay và nhìn sang Lục Ngộ.
“Phó tướng Lục, anh và Viên Giản Ý đã đạt được thỏa thuận gì?”
Lục Ngộ theo phản xạ đáp: “Tôi với thằng đó thật sự không có giao dịch gì cả!”
Tô Nặc nhìn chằm chằm vào Lục Ngộ, thấy anh mang vẻ oan ức như bị hiểu lầm, lần này thì cậu thật sự tin.
Tại sao Viên Giản Ý lại nói dối như vậy?
Cố tình khiến hai người họ nghi kỵ lẫn nhau sao?
Tô Nặc càng nghĩ càng cảm thấy, với tính cách tồi tệ như Viên Giản Ý thì đúng là có thể làm ra chuyện như vậy thật.
Tô Nặc lại hỏi: “Vậy phó tướng Lục, anh còn giấu em chuyện gì nữa không? Ví dụ như anh có thân phận thứ hai nào đó không?”
Hết chương 36