Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 4

Chương 04

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Đây chỉ là một bức ảnh vô cùng bình thường, vậy mà Tô Nặc lại chăm chú nhìn đến mức nhập thần, ngón tay khẽ v**t v* màn hình quang não, trong đáy mắt có tia sáng mờ mịt lặng lẽ dâng lên.

Lần cuối cùng cậu nhìn thấy Lục Ngộ, anh cũng mặc bộ quân phục này.

Hôm đó, khi biết phải chia xa, đôi mắt cậu luôn nhòe đi. Sau này khi hồi tưởng lại, hình ảnh trong trí nhớ cũng vẫn luôn mơ hồ.

Thì ra dáng vẻ anh mặc quân phục lại đẹp đến thế.

Người đeo mặt nạ nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Nặc, trong lòng bất giác nổi da gà. Động tác vuốt ảnh của Tô Nặc khiến gã cảm thấy bất an, như thể người trong ảnh đã mất từ lâu.

Do dự một lúc, gã thử dò hỏi: “Cậu thích anh ta à?”

“Ừm.”

“Cậu thích anh ta điểm nào?”

Tô Nặc sực tỉnh, vô thức đáp: “Thích tất cả.” Tất cả những gì thuộc về anh, cậu đều sẵn lòng chấp nhận.

Người đeo mặt nạ: “……”

Im lặng một lát, gã mới sắp xếp được lời: “Hai người chưa từng gặp nhau mà, sao cậu có thể nói là thích hết thảy mọi thứ về anh ta?”

Tô Nặc quay lại, nhìn gã với vẻ tò mò: “Sao anh biết là bọn tôi chưa từng gặp?”

“Bởi vì… những năm gần đây Lục Ngộ luôn chinh chiến bên ngoài, ít khi quay về đế quốc. Cậu chắc là không có cơ hội gặp anh ta đâu.”

“Không nhất thiết phải từng gặp mặt thì mới có thể thích.”

Người đeo mặt nạ lại bị chặn họng, cảm giác bất lực dâng lên, trong lòng cũng có chút không thể tin nổi, chẳng lẽ beta này chỉ dựa vào mấy bản tin trên mạng mà đã yêu Lục Ngộ rồi sao?

Nhưng trên mạng đâu thiếu gì tin xấu về anh ta.

“Thế cậu có từng nghe những tin đồn không hay về anh ta chưa? Ví dụ như, trên mạng nói anh ta nóng tính, khó hòa đồng.”

“Giả.”

“Còn có tin nói anh ta độc đoán, tham quyền, lạnh lùng ích kỷ.”

“Cũng là giả.”

“Vậy còn chuyện anh ta bị tổn thương tuyến thể, không thể làm chuyện ấy?”

“Cái đó cũng là giả.”

Thấy Tô Nặc không chút do dự mà bác bỏ tất cả, tin tưởng Lục Ngộ vô điều kiện, người đeo mặt nạ hoàn toàn câm nín: “……”

Thôi bỏ đi, đúng là kiểu đầu óc bị tình yêu làm mờ lý trí, không thuốc cứu được.

Tô Nặc lờ mờ cảm thấy người đeo mặt nạ hình như có gì đó bất mãn với việc cậu thích Lục Ngộ, thái độ cũng có chút kỳ quái. Nhưng nghĩ kỹ lại, chắc do mình suy nghĩ nhiều. Dù sao mình thích ai thì liên quan gì đến gã đâu chứ.

Cậu tắt đèn, ngáp một cái: “Ngày mai tôi phải dậy sớm để mát-xa cho Ý thiếu gia, ngủ sớm thôi.”

Buổi tối, cậu ngủ trên giường, còn người đeo mặt nạ ngồi nghỉ trên ghế.

Sau khi đèn tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.

Sau khi sống lại, không chỉ cơ thể khỏe lên, ăn ngon hơn, mà giấc ngủ cũng được cải thiện.

Không còn như kiếp trước, suốt đêm trằn trọc không ngủ nổi.

Chẳng bao lâu, tiếng hít thở của Tô Nặc trở nên đều đặn.

Trong bóng tối, bóng người ngồi thẳng tắp trên ghế đứng dậy, ánh mắt chuẩn xác hướng về phía giường.

Tô Nặc ngủ khá ngoan, chỉ là có thói quen ngủ hay để hở chân ra ngoài.

May là bây giờ là mùa hè, sẽ không bị lạnh.

Quan sát một lúc, người đeo mặt nạ mở cửa phòng, lặng lẽ rời đi.

**

Tô Nặc ngủ một mạch đến sáng, lúc tỉnh dậy phát hiện mình đã được đắp chăn kỹ càng.

Nhìn thấy người đeo mặt nạ vẫn ngồi nguyên tư thế trên ghế, tưởng rằng gã chưa tỉnh, cậu rón rén xuống giường.

Dưới lớp mặt nạ kim loại đen, một đôi mắt xuyên qua khe hình trăng lưỡi liềm, chăm chú dõi theo từng cử động của Tô Nặc, nhìn cậu rửa mặt, đánh răng, ra ngoài, rồi quay lại mang theo bánh mì và sữa.

Có lẽ vì sợ gây chú ý, cậu chỉ mang về một phần ăn.

Tô Nặc chia một nửa phần ăn để bên cạnh người đeo mặt nạ, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.

Người đeo mặt nạ nghiêng đầu nhìn nửa ổ bánh mì và nửa ly sữa, nghĩ đến vẻ mặt phồng má khi nhai của Tô Nặc, trong lòng bất giác bật ra một tiếng cười khẽ sau lớp mặt nạ.

Gã cầm bánh mì và sữa bò lên ăn thử, rồi lại đặt trở lại.

Tầng ba, hai bên hành lang đứng đầy vệ sĩ áo đen, chắn hết ánh sáng bên ngoài, khiến cả lối đi trở nên tối tăm và nghiêm trang, bước chân vang lên trong không khí căng thẳng như lưỡi kiếm sắp rút ra.

Tô Nặc theo bản năng nín thở, trong lòng thầm nghĩ, đã xảy ra chuyện gì sao?

Khi đến phòng bệnh của Viên Giản Ỷ, cậu thấy Viên Cạnh cũng đang ở đó.

Trong phòng bệnh đông nghẹt người, cậu đành đứng lùi về phía sau, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía Viên Cạnh đang đứng ở chính giữa.

Người hầu canh đêm hôm trước đang run rẩy báo cáo điều gì đó, sắc mặt Viên Cạnh vô cùng khó coi.

“Các người đều là phế vật sao? Một đám mà không ai thấy rõ mặt hắn?!”

“Bệ hạ, hắn ra tay rất nhanh, chúng thần vừa mới nhận thấy điều bất thường thì đã bị đánh ngất rồi…”

Người hầu còn chưa nói hết câu đã bất ngờ bị Viên Cạnh bóp cổ, cả cơ thể người đó giống như tờ giấy mỏng, bị Viên Cạnh nhấc bổng lên chỉ bằng một tay.

Lúc này Viên Cạnh vẫn chưa bị trúng độc mà béo lên như sau này, đang ở độ tuổi tráng niên, thân hình cao lớn vạm vỡ, bản tính tàn bạo và khát máu cũng đã bắt đầu bộc lộ.

Gã vung tay thật mạnh, người hầu trong tay liền như một con diều bị quật bay, đập mạnh vào tường.

Những người khác thấy vậy thì sợ đến mức cúi rạp đầu, không dám thốt một lời.

Carril bước lên nói: “Bệ hạ, thiết bị hồng quang điện nghi không có phản ứng, chứng tỏ thích khách vẫn còn ở bên trong Nguyên Cung. Đêm qua Đàm quản sự đã giao đấu với hắn, khiến hắn bị thương, giờ nhất định đang trốn đâu đó trong cung để dưỡng thương.”

Vừa nói, hạ nhân liền dắt ra ba con nhện máy bọc giáp lưng đỏ cao bằng nửa người.

Carril tiếp tục: “Ba con nhện máy này là thành quả nghiên cứu mới nhất của Bộ Khoa học Kỹ thuật. Mũi của chúng nhạy không kém gì chó săn, có thể lần theo mùi máu để định vị chính xác người bị thương. Một khi bắt được, chúng sẽ nhanh chóng phóng to hình thể, kẹp chặt mục tiêu không buông, đồng thời truyền tín hiệu vị trí về cho chúng ta. Nói chung, một con nhện máy xử lý một Alpha cấp S không phải vấn đề.”

Trong Đế quốc, Alpha cấp S trở lên cũng chỉ có mấy người, nên mấy con nhện này gần như vô địch.

Trên mặt Viên Cạnh hiện lên vẻ hài lòng, nhận lấy khăn giấy bên cạnh và chậm rãi lau tay: “Carril, bổ nhiệm ngươi làm quản gia mới, quả nhiên không làm ta thất vọng.”

Carril tỏ vẻ đắc ý, ra lệnh cho người hầu khởi động hệ thống.

Ngay sau đó, ba con nhện máy lập tức như nhện thật, tám chân đồng loạt bám vào tường, nhanh chóng bò qua cửa sổ.

Tô Nặc đứng cách khá xa, chỉ nghe thấy lờ mờ, nhưng cũng đoán được đại khái Viên Cạnh và Carril đang nói chuyện gì.

Đêm qua trong Nguyên Cung có thích khách?

Chẳng lẽ là người đeo mặt nạ đã làm gì đó trong lúc cậu ngủ?

Nghĩ đến đây, Tô Nặc cúi đầu, che đi biểu cảm trên mặt.

Bên tai vẫn vọng lại giọng nói của Viên Cạnh và Carril, nhưng cậu không còn tâm trí để lắng nghe nữa, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, không khí dần trở nên căng thẳng, như có những sợi tơ vô hình đang siết chặt lấy ngực cậu.

Tuyệt đối không thể bị bắt được.

Nếu không, cả hai người đều tiêu đời!

Đúng lúc này, từ tầng hai vang lên tiếng ẩu đả, ngay sau đó là tiếng người hầu hét lên: “Bắt được rồi! Bắt được rồi!”

Trong khoảnh khắc đó, toàn thân Tô Nặc lạnh toát như rơi vào hầm băng.

Vệ sĩ hộ tống Viên Cạnh đi ngang qua trước mắt Tô Nặc, trong đầu cậu chợt lóe lên một ý nghĩ, muốn bắt giặc, trước tiên bắt vua, nếu bắt giữ được Viên Cạnh, biết đâu còn có thể giành cho mình và người đeo mặt nạ một tia sống sót.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, vệ sĩ đã bước lên chắn giữa cậu và Viên Cạnh, ý nghĩ kia buộc phải dập tắt.

Cậu rơi lại phía sau đám đông, chân tay cứng đờ đi theo mọi người, mắt nhìn theo từng bước chân của họ đang dần dần tiến về phía phòng của mình, đầu óc chỉ còn lại một câu, phải làm sao bây giờ, phải làm gì đây.

Ngay khi cậu còn đang hoang mang, đám người ấy lại trực tiếp đi qua phòng cậu, rồi dừng lại ở cuối hành lang.

Trên mặt đất, con nhện máy bị xé xác, từng phần cơ thể văng tứ tung. Lớp giáp lưng đỏ bốc khói đen, các chân máy vẫn còn co duỗi liên tục phát ra tiếng “zí zí”, đầu thì đang bò bò trên nền đất như rắn.

Cảnh tượng ấy vừa buồn cười, vừa có chút khiêu khích.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Tô Nặc nhìn thấy cảnh đó thì ngẩn người một thoáng, lập tức cúi đầu che đi khóe môi suýt nữa cong lên. Máu trong người như bắt đầu lưu thông trở lại, tứ chi dần hồi phục cảm giác.

May quá. Không bắt được người đeo mặt nạ.

Sắc mặt Viên Cạnh khó coi cực độ: “Vậy đây là bắt được rồi mà ngươi nói sao? Hử?”

Người hầu sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.

Carril bước tới kiểm tra tình hình, nhỏ giọng giải thích: “Bệ hạ, ở đây chỉ có hai con nhện máy, còn một con… con đó… chắc chắn đã bắt được thích khách rồi!”

Vừa dứt lời, cửa phòng một người hầu ở phía xa đột ngột mở ra, kế đó là con nhện máy thứ ba bị người từ bên trong đá mạnh văng ra ngoài, loạng choạng ngã lăn xuống sàn. Hai càng của nó vẫn còn kẹp chặt một người đang đau đớn gào thét.

Có người nhanh chóng nhận ra danh tính người đó: “Là Triệu Minh!”

“Sao lại là Triệu Minh chứ?”

“Chẳng lẽ Triệu Minh chính là thích khách?!”

Tô Nặc theo phản xạ liếc về phía phòng mình, cánh cửa gỗ trước mặt dường như hóa thành không khí trong suốt, ánh mắt cậu và người đeo mặt nạ vô hình chạm nhau qua khoảng cách.

Là anh ta làm sao?

Làm sao có thể đổ tội lên người Triệu Minh được?

“Không phải hắn.”

Một giọng nói vang lên phá vỡ mọi nghi ngờ. Một bóng đen cao lớn bước ra từ phòng của Triệu Minh, ủng quân giẫm lên thi thể nhện máy, sải bước tiến đến trước mặt tinh chủ.

Đàm Sâm cúi người hành lễ, rồi giải thích với Viên Cạnh: “Triệu Minh chỉ là một Alpha cấp B, không thể nào là người đã giao đấu với thần tối qua.”

Tuy rằng đêm qua gã có đả thương thích khách, nhưng bản thân gã còn bị thương nặng hơn. Người đó có thực lực và cấp độ pheromone vượt xa Triệu Minh. Hơn nữa, nếu đã có thể trong chớp mắt xé xác hai con nhện máy thì làm sao có thể dễ dàng bị con còn lại bắt được?

Nhưng điều gã không hiểu là tại sao đối phương lại dẫn con nhện máy đến phòng Triệu Minh?

Trong lòng Đàm Sâm đầy nghi hoặc.

Carril nuốt nước bọt, khí thế yếu đi thấy rõ: “Đàm quản sự, sao ngài chắc chắn đó không phải là Triệu Minh? Theo tôi thấy thì thích khách chính là hắn. Chúng ta luôn cho rằng thích khách đến từ bên ngoài, nhưng nếu hắn vốn dĩ là người trong Nguyên cung thì sao?”

“Tôi vốn nghĩ nhện máy là hàng lỗi, không ngờ ngay cả cậu cũng thế.”

Carril bị nói cho nghẹn đỏ mặt: “Ngài…”

Gã liếc sang Viên Cạnh, thấy sắc mặt đối phương u ám đáng sợ, trong lòng hiểu ngay, vụ nhện máy lần này đã hoàn toàn thất bại.

Ban đầu còn tính dùng mấy con nhện này bắt được thích khách, nhân cơ hội thay thế vị trí của Đàm Sâm trong lòng tinh chủ, từ đó giành lấy toàn bộ quyền quản lý Nguyên cung. Giờ thì công cốc rồi.

Rốt cuộc tên thích khách đó là ai?

Theo báo cáo từ quân đội, mấy con nhện này có thể dễ dàng đối phó với Alpha cấp S cơ mà.

Ánh mắt Carril xoay chuyển, tính toán vớt vát tình thế: “Bệ hạ, khi ở tầng ba, thần từng nghe thấy tiếng động lạ, đầu tiên là tiếng kính vỡ, sau đó là âm thanh máy móc rơi xuống. Thần đoán rằng, đối phương có thể đã ném xác nhện máy từ tầng ba hoặc tầng một lên tầng hai, nhằm đánh lạc hướng chúng ta, khiến chúng ta tưởng hắn đang ở tầng hai.”

Nghe vậy, Viên Cạnh nhìn về phía cửa sổ, quả nhiên trông thấy một bên cửa kính đã bị đập vỡ, mảnh thủy tinh văng khắp nền đất.

“Vậy còn không mau đi điều tra!”

Carril lập tức dẫn theo vệ sĩ rời đi: “Tuân lệnh!”

Trên mặt đất, một chiếc càng máy cơ học đang bò theo nền nhà đến gần chân Viên Cạnh, vừa định bám vào vạt áo gã thì bị Đàm Sâm giẫm nát, sau đó gã đá mạnh một cú, văng ra xa.

Đàm Sâm ra hiệu bằng mắt cho vài người hầu, họ lập tức bước lên dọn dẹp tàn cục trước mắt.

“Tinh chủ, xin ngài bớt giận. Tuy đêm qua không bắt được thích khách, nhưng chúng ta đã xác định được hắn vẫn còn trong Nguyên Cung. Chỉ cần tiếp tục phong tỏa tất cả lối ra, chắc chắn sẽ bắt được hắn.”

Nghĩ đến hành tung kỳ quái của đối phương đêm qua, Đàm Sâm trầm ngâm phân tích: “Trên người hắn có thiết bị che chắn, nơi nào hắn đi qua thì hệ thống camera đều bị nhiễu. Tuy không thể kiểm tra được hình ảnh đêm qua, nhưng từ đó chúng ta cũng biết được hắn đã vào những khu vực nào. Đêm qua, tổng cộng có mười phòng trên tầng ba bị nhiễu tín hiệu, bao gồm thư viện, quán cà phê, phòng vệ sĩ và phòng của Ý thiếu gia. Ban đầu tôi tưởng hắn đột nhập vào Nguyên cung là để ám sát Bệ hạ, nhưng giờ xem ra, mục đích của hắn không nằm ở đó, mà chính là những căn phòng này.”

Sắc mặt Viên Cạnh trầm xuống: “Hắn rốt cuộc đang tìm thứ gì? Chẳng lẽ là muốn tìm…” Ba chữ cuối hắn hạ giọng, chỉ để hai người nghe thấy, “Tinh thể Tử Tâm?”

Đàm Sâm cũng không chắc chắn.

Tinh thể Tử Tâm vừa bị đánh cắp, Nguyên cung lập tức bị phong tỏa toàn diện. Trong mấy ngày qua, kẻ trộm chưa có cơ hội đem thứ đó ra ngoài. Vậy nên, thích khách đột nhập vào Nguyên cung lần này chẳng lẽ là đến tiếp ứng?

Không biết đang nghĩ đến điều gì, Đàm Sâm lập tức sai người đưa Triệu Minh đến.

Lúc này, nhện máy vẫn còn đang kẹp chặt lấy Triệu Minh, càng máy sắc bén c*m v** da thịt khiến hắn đau đớn gào khóc thảm thiết.

Đàm Sâm vung tay ra hiệu cho người hầu giải cứu: “Triệu Minh, gần đây cậu có đắc tội với ai không?”

Tô Nặc nghe thấy vậy thì lập tức ngẩng đầu, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Triệu Minh.

Triệu Minh lúc này đã đau đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dạng vô cùng thảm hại. Anh ta ngồi bật dậy, mắt chỉ còn một khe hở, và trong khoảnh khắc, ánh mắt ấy chuẩn xác chạm vào Tô Nặc ở phía xa.

Tim Tô Nặc đập thình thịch, loạn nhịp.

Cậu tưởng rằng Triệu Minh sẽ khai ra mình, nhưng Triệu Minh lại dời mắt đi, rồi nức nở nói như kêu oan: “Trời ơi, Đàm quản sự, chẳng lẽ ngài không biết sao? Bình thường tôi sống hiền lành tử tế, làm gì có chuyện đắc tội với ai chứ?”

Đàm Sâm nhìn kẻ có khuôn mặt dữ tợn như đầu trộm đuôi cướp Triệu Minh: “……”

“Cậu nghĩ kỹ lại xem.”

“Thật sự là không có mà…” Triệu Minh có vẻ sợ bị nghi là thích khách, cuống cuồng lao về phía Viên Cạnh: “Tinh chủ! Tôi trong sạch! Tối qua tôi có nhân chứng, tôi đã uống rượu với hai người anh em trong phòng! Ngài nhất định phải tin tôi! Xin hãy trả lại sự trong sạch cho tôi! Tôi tuyệt đối không có ý định hành thích ngài, nhà họ Triệu chúng tôi…”

Viên Cạnh mất kiên nhẫn, phẩy tay ngắt lời: “Được rồi được rồi, lui ra đi.”

Triệu Minh lập tức ngừng tiếng gào khóc, lồm cồm bò dậy rồi nhanh chóng chuồn khỏi hiện trường.

Bộ dạng lật mặt như lật sách ấy khiến đám người hầu xung quanh nhìn nhau tròn mắt.

Đàm Sâm thấy sắc mặt Viên Cạnh càng lúc càng khó coi, bèn phất tay ra hiệu cho đám người hầu còn lại giải tán về phòng.

Tô Nặc đang quay người vào phòng thì nghe thấy Viên Cạnh cố nén cơn giận mà nói: “Đàm Sâm, gần đây ngươi và Carril thật sự khiến ta quá thất vọng. Một tên trộm, một tên thích khách, cả hai mà các ngươi đều không bắt được…”

Cửa phòng khép lại, tiếng động nơi hành lang bị ngăn cách hoàn toàn.

Tim trong lồng ngực cậu dần ổn định lại, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng quay về chỗ cũ.

Một phen hồi hộp nghẹt thở, suýt nữa khiến Tô Nặc phát bệnh tim.

Nghĩ đến đó, cậu giận dữ quay đầu nhìn về phía tên đầu sỏ trong phòng.

Người đeo mặt nạ lặng lẽ đứng sau lưng cậu, ánh mắt lặng lẽ dõi theo.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng dường như gương mặt dưới lớp mặt nạ kim loại kia đang cười.

Một kiểu cười cợt nhả, bất cần.

Tô Nặc cau mày, vừa định mở miệng thì đối phương đã nhanh tay bịt miệng cậu lại, kéo cậu áp sát vào cánh cửa gỗ, cùng nhau lắng nghe động tĩnh ngoài hành lang.

Giọng nói mơ hồ của Viên Cạnh truyền tới: “Ngươi và Carril, ai bắt được kẻ trộm và thích khách trước, ta sẽ giao quyền chỉ huy cấm vệ quân Mẫn Đều cho kẻ đó.”

“Rõ.”

“Đừng để ta thất vọng thêm nữa, Đàm Sâm.”

**

Đợi chắc chắn mọi người bên ngoài đã rời đi, Tô Nặc lập tức đẩy người đeo mặt nạ ra, hạ giọng tức giận: “Nếu anh còn gây chuyện nữa, tôi sẽ không chứa chấp anh đâu.”

Người đeo mặt nạ không trả lời.

Tô Nặc giận đùng đùng đi lướt qua gã, đến trước tủ, lục lọi một hồi như thể định lật tung cả căn phòng. Người đeo mặt nạ vừa định xem cậu đang làm gì thì thấy cậu ôm một cái hộp quay lại.

Có lẽ vì tức giận, hai má Tô Nặc phồng nhẹ, hàng lông mày thanh tú nhíu lại, trông chẳng khác nào một con mèo con đang nổi giận. Cậu mở hộp ra, mặt không cảm xúc hỏi: “Anh bị thương ở đâu?”

Trong hộp là băng cá nhân, băng gạc, thuốc sát trùng và các vật dụng y tế khác.

Người đeo mặt nạ hơi khựng lại, rồi bật cười khẽ từ lồng ngực.

Beta này đúng là đáng yêu thật.

Gã cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi, để lộ vết thương trên cánh tay.

Vết thương như thể bị vật sắc nhọn gây ra, để lại một đường dài mảnh trên cơ gấp, máu đã khô lại. May mà không sâu lắm, cũng chưa tới động mạch.

Gã ngồi trên ghế, còn Tô Nặc đứng bôi thuốc. Có lẽ vì tư thế không thuận tiện, nên cậu ngồi xổm xuống trước mặt gã.

“Tôi không biết anh đến Nguyên cung để làm gì, mà cũng không dám biết. Nhưng tôi đã có lòng tốt cho anh ở nhờ, thì mong anh đừng gây thêm rắc rối.”

“Ừ.”

Người đeo mặt nạ đáp một tiếng, khi cúi đầu xuống, hơi thở qua lớp mặt nạ lướt nhẹ qua tóc Tô Nặc, những sợi tóc đen mềm mại khẽ lay động.

Tóc beta dày, bóng mượt, nhìn rất muốn chạm thử.

Đúng lúc ấy, Tô Nặc hơi ngẩng đầu, đỉnh tóc khẽ chạm vào cằm người đeo mặt nạ. Dù cách một lớp mặt nạ, gã vẫn cảm giác như vừa có thứ gì đó mềm mại lướt qua.

Một cảm giác kỳ lạ lướt qua ngực, khiến gã vô thức quay mặt đi, rồi như ma xui quỷ khiến, nói ra: “Tôi đã tra được tài khoản quang não của Lục Ngộ rồi.”

Tô Nặc đột ngột siết chặt tay, khiến người đeo mặt nạ đau đến phải xuýt xoa hai tiếng.

Tô Nặc vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi! Vậy tài khoản của anh ấy là gì?” Nói đến đây, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn từ dưới lên như một chú mèo con nhìn thấy con cá.

Người đeo mặt nạ bắt gặp ánh nhìn ấy, cổ họng khẽ ngứa, giọng khàn khàn: “Trước tiên thêm tôi vào máy truyền tin đi đã.”

“Được.”

Tô Nặc kìm nén sự phấn khích, thêm gã vào áy truyền tin. Không lâu sau, người đeo mặt nạ gửi qua tài khoản của Lục Ngộ.

Tô Nặc không vội gửi lời mời kết bạn, mà ngồi thẫn thờ nhìn màn hình với vẻ bất an.

Đúng như ký ức, ảnh đại diện quang não của Lục Ngộ rất đơn giản, là một con cá hoạt hình.

Con cá ấy có đôi mắt hơi lật ngược, như đang lườm người ta.

Kỳ lạ thay, nó lại rất giống Lục Ngộ.

Lạnh lùng, ngạo mạn, lại có chút đáng yêu.

Không biết giờ này Lục Ngộ đang làm gì, vết thương đã đỡ hơn chưa?

Ở thế giới này, không gian này, hiện tại bọn họ vẫn chỉ là hai người xa lạ.

Chỉ có mình cậu mang theo những ký ức của hai người mà trở lại.

Lần này, là ký ức của cậu bắt đầu trước ký ức của anh.

“Không biết anh ấy có đồng ý lời mời không…”

Hết chương 04

Bình Luận (0)
Comment