Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 42

Chương 42

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Thật ra, sớm đã nên đoán ra tính cách của Tô Nặc không đơn giản và dịu dàng như vẻ bề ngoài.

Ngay lần đầu gặp mặt, Tô Nặc đã có thể dứt khoát giữ anh lại; về sau, những chiêu trò dụ dỗ có vẻ vụng về nhưng từng bước đều được tính toán kỹ lưỡng của Tô Nặc khiến anh từng bước một bước vào cuộc đời người ấy. Và từ cách Tô Nặc đối phó với Hoắc Lợi Tư đêm qua, có thể thấy tận sâu trong xương tủy người này có một mặt cố chấp và điên cuồng.

Đáng tiếc là Lục Ngộ đã nhận ra điều đó quá muộn.

Nhìn khẩu súng đang đặt trên cổ mình, Lục Ngộ nuốt nước bọt, cổ họng khẽ động: “Anh… anh cũng không phải là không thể chịu đựng được…”

Tô Nặc nghe vậy, nghiêng người lại gần anh, chóp mũi như có như không lướt qua mũi anh, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, gần đến mức hơi thở quyện chặt vào nhau.

Lục Ngộ nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, hô hấp bất giác nghẹn lại.

Lúc này, Tô Nặc từ từ ngồi lên đùi anh.

Toàn thân anh cứng đờ, từng thớ cơ đều căng ra.

“Nếu vậy, Phó tướng Lục, giới hạn anh phải chịu đựng sẽ rất lớn đấy.”

Vừa nói, khẩu súng laser hạ thấp xuống, đến cổ áo của Lục Ngộ. Đột nhiên, nòng súng xoay một hướng khác, b*n r* một tia laser vô hình, chiếc khuy đồng đầu tiên trên quân phục rơi xuống đất với một tiếng “keng” giòn vang, âm thanh như đập mạnh vào tim Lục Ngộ, khiến anh bối rối, căng thẳng cực độ.

Lục Ngộ theo phản xạ hét lên: “Tô Nặc.”

Cổ áo khẽ mở, mùi pheromone của Alpha trở nên nồng đậm.

Tô Nặc như một con mèo nhỏ, cúi xuống, áp sát cổ Lục Ngộ.

Ngay lập tức, gân xanh trên cổ Lục Ngộ hiện rõ.

Đáng tiếc là không ngửi thấy mùi pheromone.

Trong lòng Tô Nặc không nhịn được mà cảm thấy tiếc nuối. Trước đây cậu chưa từng vì mình là Beta mà cảm thấy tự ti, vậy mà khoảnh khắc này lại đột nhiên sinh ra chút mặc cảm. Nếu cậu là một Omega, cậu có thể cảm nhận được pheromone của Lục Ngộ, cảm nhận được d*c v*ng của anh, thậm chí có thể dùng pheromone để dụ dỗ anh chứ không phải dùng cách cưỡng ép cứng rắn thế này.

Nghĩ đến đây, một luồng cảm xúc bốc lên đầu, cậu dứt khoát tháo hết các khuy áo quân phục và sơ mi của Lục Ngộ, trong khe hở hé mở thấp thoáng lồng ngực cơ bắp rắn chắc rõ nét.

Cậu giống như con mèo con bắt được cá, nổi hứng trêu đùa, nheo mắt lại, dùng súng laser nhẹ nhàng vén vạt áo, để lộ ra nhiều cảnh xuân bị che khuất.

Không thể không nói, vai rộng eo thon, cơ bụng sáu múi, ai nhìn cũng thích.

Thực sự, nhìn vào rất dễ khiến người ta rung động.

Lục Ngộ thở gấp không nói gì thêm, điều đó ngược lại càng khiến Tô Nặc mạnh dạn lấn tới.

Tô Nặc không khách sáo, đưa tay nhẹ nhàng v**t v*. Trong lòng bất chợt nhớ tới từ rất lâu trước đây, cậu từng vô tình nhìn thấy trên mạng một con búp bê người thật được làm theo hình dáng Lục Ngộ. So ra, cảm giác chân thực dưới lòng bàn tay lúc này vẫn tuyệt vời hơn nhiều.

Có lẽ vì quá căng thẳng, cơ bụng của Lục Ngộ căng chặt tạo thành đường cong rõ rệt, đường eo như dây cung được kéo căng, chứa đầy sức mạnh tiềm tàng. Không gian xung quanh như khép kín lại, thiếu oxy, một luồng khí tức nguyên thủy và nguy hiểm đang lan dần theo từng đường nét làn da đẫm mồ hôi của anh, trong ánh sáng lờ mờ cô đọng thành một dạng khao khát mãnh liệt đến tr*n tr**.

Không khí dày đặc như mật.

Nhiệt độ nóng bỏng như hoá thành bụi mịn, lấp lánh rải rác giữa hai người.

Có vẻ bị chạm đến chỗ nhạy cảm, ngực Lục Ngộ đột nhiên khựng lại, từ cổ họng phát ra một tiếng rên trầm khàn bị nén xuống. Lông mày anh chau chặt, trong ánh mắt là sự nhẫn nhịn và kiềm chế đến cực độ.

Khóe môi anh hơi cong lên, dùng giọng điệu nhẹ nhàng khuyên nhủ đầy khó khăn: “Tô Nặc, đừng như vậy… Bây giờ em dừng lại… anh có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

“Chưa từng có chuyện gì xảy ra?” Tô Nặc như lại trở về với dáng vẻ dịu dàng thường ngày, ngây thơ vô hại mà nói: “Vậy anh đang cứng lên với em là sao?”

Mặt Lục Ngộ lập tức đỏ bừng, hoàn toàn không ngờ mình bị phát hiện, anh ấp úng quay mặt đi, không dám nhìn Tô Nặc.

Chất vải quân phục rất tốt, nhưng vẫn không thể che giấu được hình dáng rõ ràng và nóng rực kia.

Có vẻ Tô Nặc đã mất hết kiên nhẫn, không còn muốn đi từng bước một nữa, mà thẳng thừng phá vỡ giới hạn cuối cùng của Lục Ngộ, hoàn toàn đập tan cái gọi là “tương kính như bân” giữa họ.

“Phó tướng Lục, chỗ đó còn thành thật hơn anh nhiều đấy.”

Lục Ngộ: “……”

Tô Nặc bắt đầu c** th*t l*ng của anh, thử vài lần vẫn chưa mở được.

Chiếc thắt lưng này là đồ chuyên dụng của quân đội, không giống với loại thông thường.

Sắc mặt Tô Nặc trở nên khó coi. Lục Ngộ thấy vậy, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Đừng tháo nữa, em không mở được đâu, cái này là…” Lời còn chưa dứt, anh chợt thấy Tô Nặc cầm khẩu súng laser lên, dường như định chĩa vào h* th*n anh, liền đổi giọng, vội vàng nói: “Bên trái! Nâng sang bên trái, rồi ấn vào là mở được!”

Tô Nặc thu súng lại, làm đúng theo hướng dẫn của anh, quả nhiên nghe thấy một tiếng “cách” vang lên do kim loại cọ xát, chiếc thắt lưng lập tức mở ra.

Còn chưa để Lục Ngộ kịp thở phào, Tô Nặc đã cúi xuống hôn lên môi anh, cảm giác mềm mại và xa lạ ấy khiến đồng tử Lục Ngộ co rút đột ngột.

Cùng lúc đó, một cơn xung động kỳ lạ mang tính bản năng bất ngờ bùng nổ nơi lồng ngực, thế giới trước mắt anh như chao đảo, thân thể đang dính sát vào Tô Nặc cũng nghiêng đi theo một góc độ kỳ dị, méo mó đến khó tin.

Không rõ là tiếng nuốt nước bọt của ai, vang lên khô khốc, như cào qua màng nhĩ.

“Phó tướng Lục.” Môi Tô Nặc lướt qua má anh, rồi chạm đến vành tai: “Áp lực thế này, còn chịu được không?”

Giọng của Lục Ngộ gần như không phát ra từ ngực nữa: “Cũng tạm được.”

Tô Nặc dường như khẽ cười, sau đó tiếng quần áo sột soạt vang lên.

Trên đỉnh đầu, trần nhà được lau sạch bóng, phản chiếu rõ ràng hình ảnh của hai người.

Lục Ngộ liếc mắt nhìn thoáng qua, rồi lập tức quay mặt đi. Tóc mai ẩm ướt, toàn thân cũng mang theo cảm giác như đang bị bao phủ bởi hơi ấm và độ ẩm.

Khoé mắt dâng lên thứ nước mắt sinh lý nhòe nhoẹt.

“Vậy thế này thì sao?”

“Ừm”

“Còn thế này?”

“Đ-được…”

“Đến lúc này thì lại nhịn giỏi thật.”

Tô Nặc bất ngờ cất tiếng mỉa mai, giọng điệu lành lạnh. Trái ngược với lời nói của cậu, da thịt và hơi thở lại nóng rực đến bỏng người, đầy tính xâm lược.

Lục Ngộ mím môi vì chột dạ. Trong tình thế hiện tại, tên đã lên dây, Tô Nặc nói gì thì chính là như thế.

Dù tay anh đang bị trói, nhưng sức lực vẫn không hề yếu đi.

Khi cả hai kề sát nhau, chiếc còng tay bất ngờ bị mở ra. Cái còng này là do Tô Nặc lấy từ tầng hầm, ngoài việc dùng chìa khóa, còn có thể mở bằng dấu vân tay của Lục Ngộ.

Có lẽ trong lúc di chuyển, ngón tay anh vô tình chạm vào cảm biến.

Thân thể Lục Ngộ khựng lại trong thoáng chốc, sau đó nhân lúc Tô Nặc không chú ý, anh âm thầm còng tay mình lại, tiếp tục giả vờ như vẫn đang bị trói chặt.

Một lúc sau, cảm xúc trong ánh mắt dần trỗi dậy. Anh bất ngờ c*n v** c* Tô Nặc, bản năng của một Alpha khiến anh muốn tìm tuyến thể của Tô Nặc, nhưng khi kịp nhận ra đối phương là Beta, anh lại dừng động tác lại.

Chỉ khàn giọng nói: “Bây giờ thì anh bắt đầu, không, nhịn, nổi, nữa, rồi.”

Như thủy triều dâng trào rồi rút đi, từng luồng sáng chói lóa như nổ tung nơi cuối dây thần kinh thị giác, kh*** c*m cuồng loạn như muốn nhấn chìm tất cả.

Bên tai không nghe thấy gì ngoài hơi thở gấp gáp, dính chặt lấy nhau của cả hai.

Lồng ngực đầy ắp cảm xúc.

Trước đó, Lục Ngộ chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời mình thiếu điều gì, cũng chưa từng cảm thấy chưa đủ đầy. Nhưng khoảnh khắc này mới khiến anh nhận ra, được thỏa mãn là một cảm giác tuyệt vời đến nhường nào.

Không trách được, vì sao mỗi Alpha đều mong tìm được người định mệnh của mình.

Hơi thở rối loạn dần ổn định lại. Anh tựa đầu lên vai Tô Nặc, vốn định tận hưởng chút dịu dàng sau cơn cuồng nhiệt, không ngờ Tô Nặc lại đứng dậy rời đi ngay. Liền sau đó, phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào.

Tô Nặc đang tắm.

Lục Ngộ bĩu môi lẩm bẩm, nhìn về phía phòng tắm, lại nhìn xuống bản thân.

Khoan đã… ít nhất cũng phải giúp anh mặc lại quần trước chứ?

Sao có thể bỏ đi một cách vô tình như vậy?

Mười lăm phút sau, Tô Nặc mặc đồ ngủ bước ra, khuôn mặt vẫn ửng đỏ. Dưới ánh đèn, làn da trắng ngần pha hồng, hơi nước mờ ảo khiến trên mặt cậu như phủ một lớp lông tơ mịn, trông giống như trái đào chín mọng, khiến người ta chỉ muốn cắn thử một cái.

Lục Ngộ nuốt nước bọt, cố giữ vẻ mặt bình thản: “Bây giờ có thể cởi trói cho anh rồi chứ?”

Tô Nặc đối diện ánh mắt anh, mỉm cười dịu dàng: “Lúc giữa chừng em đã mở ra rồi mà, chẳng qua là anh tự khoá lại thôi.”

Lục Ngộ: “……”

Vậy nên, lúc đó không phải do dấu vân tay của mình vô tình mở còng tay?

Mà là do Tô Nặc đã mở ra?

Bầu không khí lập tức như bị bê tông rót xuống, đặc sệt và đông cứng lại, hoàn toàn im ắng.

Dưới vẻ mặt đờ đẫn của Lục Ngộ, từng sợi lông trên người dường như đều đang hét lên vì hành động mất mặt của bản thân. Cảm giác sụp đổ âm thầm lan tràn trong lòng, giờ phút này anh chỉ muốn đâm đầu xuống hố, giấu mặt đi, may ra còn bớt xấu hổ phần nào.

Chẳng phải người ta vẫn nói, Alpha dù về thể lực hay trí lực đều vượt trội hơn Beta sao?

Vậy tại sao anh lại cảm thấy mình như bị Tô Nặc xoay vòng đến chóng mặt?

Tô Nặc dường như không để ý đến sự thay đổi cảm xúc của anh, bước lên tháo còng tay cho anh. Những ngày qua, cậu đã nghĩ rất rõ ràng, cậu không hề giận việc Lục Ngộ là Chiêm Đình, ngược lại, chính vì anh là người đó, cậu càng cảm thấy áy náy, càng yêu sâu đậm hơn.

Điều khiến cậu tức giận là vì Lục Ngộ không thành thật với mình.

Cậu đã cho anh nhiều cơ hội, vậy mà anh vẫn chọn cách che giấu. Cái kiểu tự cao và ngạo mạn đặc trưng của Alpha, nhiều khi giống hệt một đứa trẻ, không biết cách trưởng thành để giải quyết vấn đề. Vì vậy, nếu cậu không cứng rắn, không chủ động bước lên trước, hai người e là sẽ mãi duy trì cái mối quan hệ “tương kính như tân” ấy.

Kiếp này, Tô Nặc muốn yêu Lục Ngộ một cách trọn vẹn. Cậu không muốn có bất kỳ rào cản nào giữa hai người.

Cậu muốn xé toạc lớp mặt nạ đó, thực sự bước vào cuộc sống của Lục Ngộ, vào trái tim anh.

Chỉ là đến phút cuối cùng, cậu vẫn không thể nhẫn tâm ép buộc anh, nên đã mở còng tay ra, để lại quyền lựa chọn cho anh. Nếu Lục Ngộ không muốn, chỉ cần đẩy cậu ra, thì cậu sẽ lập tức dừng lại.

Nhưng Lục Ngộ không đẩy cậu ra.

Qua hình ảnh phản chiếu trên trần nhà, cậu thấy rõ ràng hình ảnh Lục Ngộ lại tự khoá tay mình.

Tô Nặc: “……”

Một Alpha ngoài miệng thì nói không, nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật.

Sau khi lấy lại bình tĩnh từ cơn lúng túng, Lục Ngộ kéo quần lại cho ngay ngắn, đứng dậy, không rõ là chân mềm hay sao mà lại ngã ngồi xuống ghế lần nữa. Anh hơi cứng người, lén liếc Tô Nặc một cái, rồi tìm cớ chữa ngượng: “Tê chân chút thôi, tại em ngồi lên hơi lâu…”

Tô Nặc: “Ừm.”

Lục Ngộ ho khan hai tiếng, hít sâu, cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Chuyện lần này, hai ta cứ xem như là một tai nạn…”

Chữ “ngoài ý muốn” còn chưa kịp nói ra, Tô Nặc đã cúi xuống, hôn lên môi anh một cái.

Hơi thở mềm mại, dịu dàng như ngọc lan, khiến ánh mắt Lục Ngộ bùng lên d*c v*ng lần nữa.

Tô Nặc: “Làm thêm lần nữa nhé?”

Lục Ngộ: “Ờ… được…”

Anh vừa định vươn tay ôm lấy Tô Nặc, thì cậu mỉm cười đẩy anh ra: “Phó tướng Lục, ý em là anh thử đứng dậy lại một lần nữa đi…”

Lục Ngộ: “……”

Hết chương 42

Bình Luận (0)
Comment