Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 44

Chương 44

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Vừa thốt ra câu kia, không biết tay chạm phải cái gì, Lục Ngộ bỗng hét toáng lên. Ngay sau đó, anh lập tức bật đèn, lật tung chăn lên, đối mặt với một “Tô Nặc” lạnh toát đang nằm trên giường.

Chỉ thấy “Tô Nặc” tròn xoe đôi mắt đen to lớn, hàng mi điện tử chớp chớp, miệng nhoẻn cười thành hình trái tim, cả khuôn mặt vừa ngượng ngùng vừa giả tạo: “Gặp Gặp, là em nè.”

Lục Ngộ: “……”

Giống như có một thau nước đá dội thẳng từ đầu xuống bụng, lửa lòng vừa nhóm lên đã bị dập tắt tan tành. Hơi thở tắc nghẹn trong cổ, sắc mặt anh biến đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng.

Anh nghiến răng, gằn từng chữ: “Sao lại là mày?”

Ince ngồi bật dậy, hai tay máy che mặt, nhưng đôi mắt vẫn lén nhìn qua khe ngón tay: “Aiya, là Nặc Nặc bảo em đến ngủ cùng anh mà.”

Lục Ngộ mặt tối sầm: “Vậy ai cho phép mày chui vào trong chăn?”

“Ngủ thì không phải là phải vào chăn sao?”

Lục Ngộ: “……” Nhìn bộ mặt giả ngốc của Ince, anh càng tức hơn.

Thằng nhóc này là robot cấp cao, không thể nào không biết rõ những chuyện đó, chắc chắn là cố tình trêu chọc anh!

Nghĩ tới đây, anh sầm mặt lại, giơ tay định đánh Ince một cái. Ince hoảng loạn nhảy khỏi giường, hai chân máy nhỏ loạng choạng chạy thẳng về phòng Tô Nặc.

“Tô Nặc ơi cứu em! Gặp Gặp định dùng tư thế mới đánh em đó——”

Lục Ngộ: “……”

Bị làm trò một trận thế này, Lục Ngộ lại xấu hổ, mấy ngày liền viện cớ ở lại quân bộ.

Thời gian trôi qua vùn vụt.

Tính từ ngày Viên Cạnh bị bắt đến nay đã hơn năm tháng. Những tội ác gã gây ra đã được điều tra rõ ràng. Sau hai vòng xét xử, đã đến ngày tuyên án cuối cùng.

Với những gì gã đã làm, có chết trăm lần cũng không đủ, nhưng theo luật Liên Bang, Tinh Chủ có đặc quyền miễn tử. Không ngoài dự đoán, Viên Cạnh sẽ bị kết án tù chung thân tại ngục hoang tinh.

Phiên tòa lần cuối được truyền hình trực tiếp toàn quốc. Trong ngày đó, hầu như mọi người đều dừng công việc để theo dõi buổi xét xử.

Viên Cạnh ngồi bệt trong xe lăn, chưa đầy trăm ngày mà người như biến thành kẻ khác, gầy sọp, mặt mũi xệ xuống, mắt đục vô thần, toàn thân như một kẻ sắp tàn.

Trên bục xét xử, lời tuyên án vang dội như sấm. 

Dưới bục, mọi người lặng như tờ.

Ba tiếng gõ búa vang lên, như xuyên qua cả màn hình, chấn động trái tim hàng triệu người. Khi kết quả tù chung thân được công bố, dân chúng phẫn nộ dậy sóng.

[Viên Cạnh gây tội tày trời mà không bị tử hình? Hợp lý chỗ nào?]

[Chúng ta hãy ký tên yêu cầu tử hình hắn!]

[Tử hình! Tử hình!]

Màn hình tràn ngập bình luận, tất cả đều chỉ có hai chữ “tử hình”.

Đúng lúc mọi người đang tức giận đến cực điểm, một người mặc đồ đen ngồi ở góc phía dưới khán phòng bất ngờ đứng bật dậy, giơ khẩu súng laser trong tay nhắm thẳng vào đầu của Viên Cạnh, bắn liền ba phát. Viên Cạnh chết tại chỗ, chết không nhắm mắt, não sau bị bắn tung tóe khắp nơi.

Biến cố xảy ra đột ngột khiến hiện trường rơi vào hỗn loạn.

Hình ảnh đó lập tức bị quay lại, lan truyền đến hàng triệu người.

Chỉ tiếc rằng người mặc đồ đen ấy trang bị kín mít, đeo khẩu trang, nên không ai quay được gương mặt hắn. Cảnh vệ lập tức rút súng duy trì trật tự, cố gắng truy đuổi hung thủ, nhưng những người nghe phiên tòa như thể đã có sự phối hợp từ trước, lập tức đứng lên cản trở cảnh vệ. Nhờ có sự che chắn của đám đông, người mặc đồ đen nhanh chóng biến mất khỏi ống kính camera…

Người xem qua màn hình chứng kiến cảnh tượng ấy, thi nhau bình luận điên cuồng, tôn vinh người mặc đồ đen là anh hùng trừ hại cho dân. Đơn thỉnh nguyện từ việc yêu cầu tuyên án tử hình Viên Cạnh biến thành yêu cầu tha bổng cho người mặc đồ đen.

Cảnh Viên Cạnh bị bắn vỡ đầu còn được chế thành đủ loại ảnh động gif lan truyền khắp các nền tảng mạng xã hội.

Cái chết thê thảm của Viên Cạnh, quả thực khiến lòng người hả dạ.

Tại quân bộ.

Toàn cảnh phiên tòa được phát lại một lần nữa.

Lục Hạnh nhấn nút tạm dừng, phóng to hình ảnh người mặc đồ đen trong màn hình, nhìn chằm chằm vài giây rồi lạnh mặt quay sang Lục Ngộ: “Dân chúng nói người mặc đồ đen là thành viên của tổ chức Hydra. Có phải do em làm không?”

Lục Ngộ: “Nếu là em thì em đã đợi hắn vào ngục rồi âm thầm ra tay. Đâu cần làm rùm beng như vậy?”

Lục Hạnh thầm nghĩ, cũng đúng.

Lục Ngộ nhìn có vẻ đầu óc đơn giản, nhưng không ngu đến mức gây náo loạn trong phiên tòa.

“Thế thì là ai làm?”

Vào được toà án phải vượt qua ba lớp kiểm tra. Người này còn trà trộn được vào hàng ghế khán giả, chứng tỏ là một kẻ cực kỳ thông minh, giỏi nguỵ trang.

Giả Tự chen vào: “Viên Cạnh làm nhiều chuyện ác như thế, bên ngoài có bao nhiêu người chỉ hận không thể xé xác hắn ra. Muốn điều tra chuyện này thì đầu mối quá nhiều, điều tra kiểu gì? Tôi thấy hay là cứ nhắm một mắt mở một mắt đi. Dù sao dân chúng cũng đều xem người mặc đồ đen là chính nghĩa trừ gian. À mà có người còn đòi lập tượng cho anh ta nữa cơ! Chậc chậc, tôi sống từng này năm rồi còn chưa ai đòi lập tượng cho tôi.”

Lục Hạnh lườm cậu ta: “Đợi cậu hy sinh vì nước, người ta sẽ lập ngay.”

Giả Tự cười gượng.

Lục Ngộ lặng lẽ nhìn bóng người mặc đồ đen, trong lòng đã dấy lên nghi ngờ.

Nhưng anh không nói với Lục Hạnh. Bởi anh cũng cảm thấy Viên Cạnh chết là đáng, chuyện khiến dân chúng hả lòng thì cần gì truy cứu đến cùng?

Buổi tối, trở về nhà. Tô Nặc không có nhà.

Mấy ngày gần đây, Tô Nặc thường đi cùng Tống Tinh Mặc, nói là có chuyện cần hỏi.

Lục Ngộ mở khung chat với Tô Nặc, định hỏi khi nào cậu về. Anh gõ vài chữ rồi lại xóa đi.

Mãi đến hơn 9 giờ tối mới nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Tô Nặc đã về.

Cậu trông mệt mỏi cả người, nằm vật xuống sofa nghỉ ngơi, Ince mang nước nóng tới, cậu tu một hơi. Uống xong, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Ngộ đang ngồi đối diện trên sofa.

Tô Nặc đặt cốc xuống: “Sao vậy?”

Lục Ngộ: “Anh nhớ em từng thân với Đàm Sâm.”

Câu hỏi không đầu không đuôi.

Tô Nặc hơi sững lại, rồi đáp: “Em và anh ta, chưa đến mức gọi là thân.”

“Hắn ta chết trong vụ nổ nhà thờ. Xác không còn… thực sự là không còn sao?”

Câu này nửa như hỏi cậu, nửa như lẩm bẩm.

Tô Nặc lắc đầu: “Không biết.” Kiếp trước, Đàm Sâm đúng là chết trong vụ nổ. Nhưng kiếp này, không biết sau khi nghe lời cậu, vận mệnh có thay đổi không?

“Sao đột nhiên nhắc đến anh ta?”

“Em đã xem tin Viên Cạnh bị ám sát chưa?”

Tin này vẫn đang đứng đầu hot search. Dù muốn tránh, cũng không tránh được.

Tô Nặc mở tin ra. Lục Ngộ lúc này mở video giám sát từ một góc quay khác, rõ hơn video lan truyền trên mạng. Tô Nặc nhìn thấy thân hình kẻ áo đen trong hình ảnh toàn tức, liền hiểu ngay ý Lục Ngộ.

“Anh nghi là Đàm Sâm?”

“Nhìn rất giống.”

Tô Nặc im lặng.

Nếu Đàm Sâm còn sống, với tính cách của anh ta thì đúng là sẽ đích thân giết Viên Cạnh báo thù. Dù từng trung thành mù quáng vì gã, cuối cùng vẫn biết sự thật Viên Cạnh chính là người đã hại cả nhà anh ta.

Nhưng nếu anh ta còn sống. Giờ đang ở đâu? Đang làm gì?

Tô Nặc thất thần, rơi vào hồi tưởng.

Đối diện, Lục Ngộ mặt căng ra, hơi ghen: “Tốt nhất em nên cầu mong hắn ta chết thật rồi. Nếu không, chẳng những không thành anh hùng, còn vào tù mọt gông. Mười mấy năm làm đao phủ cho Viên Cạnh, dính không ít tội.”

Nghe vậy, Tô Nặc nhìn anh một cái như không hiểu.

Gì mà ‘tốt nhất nên cầu nguyện là chết thật rồi’ chứ…?

**

Phía quân bộ điều tra vài ngày nhưng không có kết quả. Không ngờ lại có người đứng ra tự xưng là hung thủ. Quân bộ lập tức bắt giữ, nhưng chưa được bao lâu lại có thêm vài người nữa lần lượt đứng ra, tranh nhau nhận mình là người mặc đồ đen, thậm chí còn mô phỏng quy trình gây án, tạo ra động cơ hợp lý, làm dư luận xôn xao trên mạng.

Cuối cùng tra ra, mấy người này đều muốn nổi tiếng, mưu cầu danh lợi.

Làm mất thời gian, còn gây rối loạn điều tra.

Quân bộ giận dữ, lập tức trừng phạt nặng một số kẻ giả danh để răn đe. Từ đó, phong trào giả mạo mới lắng xuống.

Sau cái chết của Viên Cạnh, tàn dư thế lực của nhà họ Viên cũng bị tiêu diệt hoàn toàn, cục diện dần trở lại yên ổn.

Lục Hạnh chính thức trở thành Tinh Chủ đời tiếp theo.

Ngày nhậm chức, quân bộ tổ chức một nghi lễ phong chức long trọng, mời toàn bộ giới quý tộc danh giá, gia tộc lớn của đế quốc đến tham dự.

Ngày hôm đó, Tô Nặc cùng Lục Ngộ cùng nhau dự tiệc.

Cả hai mặc đồ được đặt may riêng, chất liệu và hoa văn giống nhau, nhìn chẳng khác gì trang phục tình nhân.

Tô Nặc mơ hồ hỏi: “Giờ đến quân bộ cũng phải lo chuyện trang phục sao?”

“Ừm.” Lục Ngộ nhìn Tô Nặc qua gương, giả vờ đáp nhẹ, nhưng trong lòng lại nghĩ: lát nữa hai đứa mặc đồ đôi xuất hiện, hôm sau ảnh lên trang nhất, đảm bảo khiến Viên Giản Ý cùng mấy tên tình địch tiềm năng tức phát điên.

Buổi tiệc.

Trong không khí phảng phất hương thơm mờ nhạt, không khó ngửi dù có phần hỗn tạp. Ánh sáng vàng hổ phách dịu nhẹ từ trần nhà chiếu xuống, tiếng giày cao gót lách cách hòa lẫn tiếng va chạm của ly thủy tinh, tạo nên bầu không khí xa hoa.

Từng nhóm khách mời trò chuyện rôm rả.

Lục Ngộ phải ứng phó với các Alpha, còn Tô Nặc thì giao tiếp với bạn đời của các Alpha.

Giao tiếp là một môn nghệ thuật, may thay, dù Tô Nặc chỉ là người mới bắt đầu, nhưng cũng không ai dám soi mói cậu. Điều này khác với những gì cậu từng thấy trên truyền hình. Cậu vốn tưởng sẽ bị xì xào bàn tán, nhưng thực tế chỉ toàn lời khách sáo và tâng bốc.

Tuy nhiên, hôm nay lại có chút khác lạ. Khi trò chuyện với người khác, Tô Nặc luôn cảm thấy có ánh mắt nào đó đang âm thầm dõi theo mình, cảm giác này rất quen thuộc.

Cho đến khi quang não vang lên tiếng thông báo tin nhắn, cậu mở ra thì thấy một tài khoản có ảnh đại diện đen ngòm gửi đến một bức ảnh.

Trong ảnh là cậu đang rửa tay ở bồn rửa.

Chuyện này xảy ra chưa đầy một phút trước.

Tin nhắn trước đó của tài khoản này là ảnh của Tử Tâm Tinh.

Con ngươi Tô Nặc bỗng co rút, vô thức ngẩng đầu tìm kiếm người bí ẩn kia giữa đám đông.

Hết chương 44

Bình Luận (0)
Comment