Chương 59
Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan
Sau khi Viên Giản Ý rời đi, Tô Nặc liền xuống giường đi tìm Lục Ngộ, nhưng không thấy người đâu.
Trên quang não nhận được tin nhắn, là do Lục Ngộ gửi đến, nói là bên quân đội có việc, nên đã rời đi trước.
Tô Nặc lẩm bẩm: “Sao đi gấp vậy chứ…” bận đến mức không có cả thời gian gặp mặt nói một câu tạm biệt.
Chẳng lẽ gặp phải chuyện gì khẩn cấp rồi?
Cậu vội hỏi rõ tình hình, nhưng Lục Ngộ mãi vẫn không trả lời lại.
Lục Ngộ đến quân bộ, ban đầu định tìm Giả Tự, nhưng nghĩ lại thấy người này không đáng tin, nên đổi hướng đến tìm Lục Hạnh.
Lúc này Lục Hạnh đang xử lý công việc trong văn phòng, thấy anh đến cũng chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
Hồi lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, Lục Hạnh mới ngẩng đầu lên, thấy Lục Ngộ đang cau mày đứng cạnh cửa sổ, vẻ mặt u sầu nhìn ra ngoài, hiếm khi thấy Lục Ngộ trông phiền muộn như thế.
Lục Hạnh lập tức cảm thấy hứng thú, ngả người tựa vào lưng ghế: “Là chuyện liên quan đến Tô Nặc à?”
“…Là… cũng không hẳn…”
Lục Hạnh hơi nhướng mày, như đang cố nhịn biểu cảm: “Ồ, vậy là chuyện gì?”
Lục Ngộ thở dài một hơi, ngồi xuống đối diện Lục Hạnh: “Giả sử, em nói là giả sử thôi, một ngày anh phát hiện người Mặc Ngư yêu là anh, nhưng cũng không hoàn toàn là anh, thì anh sẽ làm sao?”
“Gì gọi là vừa là anh, lại không phải là anh?”
“Thì… giống như kiếp trước kiếp này, hay kiểu đa nhân cách ấy, là anh, nhưng lại không phải là anh.”
Lục Hạnh nghiêng đầu nhìn anh, nhất thời không nói nên lời.
Lục Ngộ thì giả vờ trấn định, điềm nhiên nhìn lại Lục Hạnh.
Trong lòng Lục Hạnh nghĩ, chuyện kiếp trước kiếp này thì quá hoang đường, không thể tin được. Còn nếu là đa nhân cách…
Lục Ngộ bị đa nhân cách à?
Nhưng dường như không thấy có gì bất thường.
Chẳng lẽ là Tô Nặc bị đa nhân cách?
Nghĩ đến đây, Lục Hạnh hơi sững người, rồi đáp: “Nếu thật lòng yêu một người, vậy thì nên yêu cả những mặt khác nhau của họ.”
“Nhưng nếu trải nghiệm khác nhau, thì người đó còn là cùng một người không?”
“Một con người tồn tại nhờ cả tư tưởng lẫn thể xác.” Dừng lại hai giây, Lục Hạnh nghiêm túc nói: “Nếu thêm một phần trải nghiệm nữa, thì… coi như người đó là 1,5 người. Vậy em còn yêu hơn người bình thường nửa người, chẳng phải tốt sao?”
Lục Ngộ: “…”
1,5 người?
Cái quỷ gì vậy…
Cứ tưởng đến tìm Lục Hạnh sẽ khai thông được điều gì hay, ai ngờ lại nghe được câu trả lời như thế, anh tức đến nghiến răng.
Càng nghĩ càng bực, Lục Ngộ dứt khoát đẩy ghế đứng dậy, sải bước rời khỏi.
Sau lưng, Lục Hạnh còn nói thêm: “Vài hôm nữa là Tết Đoàn Viên, em dẫn Tô Nặc đến nhà anh ăn bữa cơm.”
Lục Ngộ lạnh lùng đáp: “Vậy anh nhớ chuẩn bị cơm cho 5,5 người!”
**
Đêm khuya, Lục Ngộ trở về nhà, đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, tưởng Tô Nặc chưa ngủ, vào mới thấy cậu đã ngủ rồi.
Tô Nặc đeo bịt mắt, để đèn lại cho anh.
Anh đứng ở cửa, không lập tức bước vào, ánh mắt yên lặng nhìn người đang ngủ trên giường. Ánh sáng mờ nhạt làm mờ cả những nếp gấp trên ga trải giường, người cuộn sâu trong chăn trông rất nhỏ, chỉ lộ ra chiếc bịt mắt to cùng mái tóc đen dày.
Lục Ngộ nằm xuống bên cạnh Tô Nặc, tắt đèn. Khoảnh khắc bóng tối bao trùm, Tô Nặc cũng ôm lấy anh. Hai người lúc này đã có chút giống như chồng chồng già, khi ngủ cùng nhau, cơ thể sẽ vô thức dính sát vào nhau.
Tô Nặc nửa mê nửa tỉnh, ngáp rồi lẩm bẩm hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Khoảng mười hai giờ.”
“Sao bận đến giờ mới về?”
Lục Ngộ im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Chuyện vụn vặt quá, nên bị chậm trễ.”
Không ai nói thêm gì nữa, rất nhanh, tiếng thở đều nhẹ nhàng truyền đến từ vai bên kia. Lục Ngộ nghiêng người tháo bịt mắt của Tô Nặc, cậu theo phản xạ điều chỉnh tư thế nằm thoải mái, ôm sát vào anh mà ngủ.
Nửa bên người bị cậu ôm lấy như mất trọng lực, trở nên mềm mại, ngay cả trái tim cũng thế, một nửa thì rơi vào sự dịu dàng, nửa còn lại lại đắm chìm trong hoang mang vô tận. Lục Ngộ cứ thế trằn trọc suy nghĩ cả đêm, không sao ngủ được.
Sáng hôm sau, đầu óc Lục Ngộ choáng váng, ngược lại Tô Nặc đã đỡ bệnh nhiều, dậy từ sớm.
Nửa tiếng sau, Lục Ngộ mặt nặng như chì bước ra, ngồi vào bàn ăn, cầm dao nĩa mà không động đậy, trông như hồn lìa khỏi xác.
Tô Nặc mơ hồ cảm thấy anh có gì đó không ổn: “Bên quân bộ có chuyện gì sao?”
“Không.” Lục Ngộ hoàn hồn, cúi đầu máy móc nhai thức ăn.
Tô Nặc nhìn anh một cái, hỏi: “Anh đã bắt Lâm Vũ rồi à?”, chuyện này vốn định hỏi từ hôm qua, nhưng Lục Ngộ không có ở nhà nên để đến hôm nay.
Lục Ngộ gật đầu.
Tô Nặc liền hỏi thẳng: “Vậy anh định xử lý anh ta thế nào?”
“Hiện tại quân bộ vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp chứng minh hắn chính là Đàm Sâm. Nếu tìm được bằng chứng… Đàm Sâm đã làm việc cho Viên Cạnh hơn mười năm, tay dính máu không ít người. Với những việc hắn làm, chỉ có thể xử lý theo luật quân sự.”
Tim Tô Nặc trầm xuống, nhưng giữa màn đen lại le lói chút ánh sáng.
Vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp…
Vậy nếu không tìm thấy bằng chứng, Đàm Sâm có thể thoát tội?
Đàm Sâm có thể không phải người hoàn hảo theo nghĩa truyền thống, nhưng anh ta từng nhiều lần liều mình cứu Tô Nặc, cậu không thể làm ngơ trước tình cảnh hiện tại của anh.
Tô Nặc lại dò hỏi thêm vài câu, Lục Ngộ cũng không phòng bị gì mà nói hết.
Trong lòng Tô Nặc đã có quyết định, đợi Lục Ngộ rời nhà đến quân bộ, vì để tránh nghi ngờ, cậu liền nhờ Thẩm Miểu thay mình đi gặp Đàm Sâm và truyền lại một câu nói.
**
Bên kia, đàm phán giữa Đế Quốc và tộc Sakelu đã kết thúc.
Trùng Vương, “Đậu Đậu” được đưa trở lại Geraldine, đổi lại hai bản hiệp ước, một là từ nay Trùng Vương của tộc Sakelu sẽ do Đế Quốc bổ nhiệm; hai là toàn bộ những con trùng đột biến trong nội bộ Sakelu phải được Đế Quốc cải tạo, khôi phục lại gen ban đầu.
Lão Trùng Vương sau khi trở lại tổ trùng không lâu thì vì kiệt sức mà qua đời, tộc Sakelu rơi vào hỗn loạn ngắn ngủi, nhờ có Đế Quốc giúp đỡ, đã nhanh chóng bầu ra Trùng Vương mới – Đậu Đậu.
Đậu Đậu còn nhỏ, nhưng dưới sự ủng hộ của đông đảo trùng tộc, trở thành thủ lĩnh mới của Geraldine. Ảnh “lên ngôi” của Đậu Đậu vừa được công bố đã khiến tinh võng bàn tán xôn xao, ai cũng tò mò về vị tiểu Trùng Vương nửa người nửa trùng này.
[Chiêu này của quân bộ quá cao tay, chọn luôn một ấu trùng làm Trùng Vương.]
[Không phải loại ấu trùng bình thường đâu, nghe nói con trùng từng nuốt Đậu Đậu vốn đã có uy tín rất cao trong nội bộ Sakelu rồi.]
[Nhưng dù có cao đến đâu thì cũng đâu bằng hai vị Trùng Tướng già kia? Không biết liệu họ có nổi loạn không nữa.]
[Trước khi chết, Trùng Vương đã xử lý hai vị Trùng Tướng ấy rất triệt để, cộng thêm tin đồn lan truyền từ Đế Quốc rằng Trùng Vương bị bắt là do hai Trùng Tướng tiết lộ bí mật, giờ hai người họ đã mất hết uy tín trong tộc, trở thành đối tượng bị nghi ngờ, chẳng còn khả năng tạo phản nữa.]
…
Tộc Sakelu tổn hại nặng nề, hơn nữa nhiều con trùng đã bị Đế Quốc kiểm soát, không còn khả năng tạo nên sóng gió.
Cuộc khủng hoảng trùng tộc chính thức khép lại.
Đế Quốc trở lại với cảnh tượng thanh bình tươi đẹp.
Kiếp trước ở thời điểm này, Tô Nặc đã bị đánh gãy chân, phải đến khu hạ thành, cũng đã quen biết hai ông cháu Sở Khâm và Sở Lê. Nhưng kiếp này vì vận mệnh thay đổi, cậu không đến hạ thành, hai ông cháu kia cũng không tới đó.
Tô Nặc biết được Tiểu Sở Lê bị bệnh, đang nằm viện, liền không kìm được mà đến thăm.
Tiểu Sở Lê tuy là Beta giống cậu, nhưng vô cùng xinh đẹp, đường nét tinh xảo như búp bê. Khi cậu đến thì thấy mấy cô y tá đang vây quanh Tiểu Sở Lê, thay nhau ôm bé trêu đùa.
“Á, nó cười với tôi kìa, hahaha…”
“Dễ thương quá trời, đáng yêu đến mức không giống một đứa bé loài người luôn đó.”
“Không chỉ dễ thương, mà còn cực kỳ ngoan nữa. Không như mấy đứa khác, tiêm cái là khóc nức nở, nó lại vô cùng im lặng…”
Tô Nặc đi đến gần, đứng cách một đoạn nhìn Tiểu Sở Lê.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt dõi theo, đôi mắt to tròn đen láy của bé từ từ chuyển động, nhìn về phía Tô Nặc, ánh mắt hai người giao nhau từ xa. Trong khoảnh khắc ấy, tim Tô Nặc khẽ thắt lại.
Cậu có cảm giác thời gian đang quay ngược, những ký ức chồng chéo lướt qua trước mắt.
Lúc này, Tiểu Sở Lê nhoẻn miệng cười, dường như lẩm bẩm điều gì, rồi đưa tay về phía cậu.
Hết chương 59