Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 61

Chương 61

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Tô Nặc thu lại ánh mắt, tâm trạng vô cùng phức tạp. Trước đây Viên Giản Ý từng giải thích, khi đó chỉ đơn giản nói một câu, làm vậy là để báo thù cho người mẹ omega của mình, nhưng không ngờ rằng đằng sau câu nói đó, món nợ máu mà Viên Giản Ý gánh trên vai còn kinh khủng hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.

Một lúc lâu sau, Tô Nặc cúi đầu, khẽ nói: “Thứ anh ta muốn, không phải là sự tha thứ của tôi.”

“Cậu Tô…”

Đúng lúc đó, quang não của Tô Nặc vang lên, là liên lạc từ Lục Ngộ.

Hôm nay cậu và Lục Ngộ đã hẹn sẽ cùng đến nhà anh cả Lục Hạnh ăn cơm. Bây giờ đến giờ hẹn, Lục Ngộ nhắn hỏi địa chỉ.

Tô Nặc gửi địa chỉ xong, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã trở lại bình thường, tiếp tục nói với Giản lão gia:  “Nhưng hiện giờ, ngoài sự tha thứ, tôi không thể cho Viên Giản Ý bất cứ điều gì khác.”

Thậm chí đã từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho Viên Giản Ý, vậy mà không ngờ, mối hận thấu xương ấy đã sớm bị thời gian gặm nhấm từng chút, từng chút ra khỏi tim.

Thời gian đúng là một thứ vĩ đại.

Có lẽ chỉ cần đủ lâu, sự cố chấp trong lòng Viên Giản Ý cũng sẽ tan biến.

Tô Nặc nhẹ giọng: “Cho anh ta thêm chút thời gian đi.”

Giản lão gia chau mày, thật sự chỉ là vấn đề thời gian sao?

Chỉ e với người cố chấp, thời gian lại là liều thuốc khiến độc tính càng sâu.

Ông cụ như còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn gương mặt bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng của Tô Nặc, cuối cùng chỉ có thể siết chặt cây gậy trong tay, không nói thêm gì.

Ông từng nghĩ rằng nếu có thể kể hết ngọn ngành cho Tô Nặc, sẽ khiến cậu đổi ý.

Nhưng Tô Nặc vẫn chẳng mảy may dao động.

Là vì bên cạnh cậu đã có Lục Ngộ sao?

Ông cụ nghĩ thầm, nếu không có sự tồn tại của Lục Ngộ, có lẽ Viên Giản Ý còn có thể kéo Tô Nặc quay lại. Nhưng đáng tiếc là có Lục Ngộ, con đường nối lại tình xưa kia đã bị chặn cứng ngắc.

Người ngoài đều nhìn thấy rất rõ, biết rằng Lục Ngộ và Tô Nặc tình cảm sâu đậm, không thể bị lung lay.

Chỉ riêng Viên Giản Ý vẫn không chịu từ bỏ.

Aiz…

**

Tô Nặc rời khỏi bệnh viện, đúng lúc hoàng hôn buông xuống, nửa bầu trời đã mờ tối, nửa còn lại ngập trong ráng chiều hồng nhạt. Một chiếc phi thuyền đen như hạt đậu xuyên qua bầu trời, đáp xuống trước mặt Tô Nặc.

Cầu thang hạ xuống, cửa khoang mở ra.

Gương mặt lạnh lùng của alpha xuất hiện phía trên, hôm nay Lục Ngộ mặc thường phục, dáng người cao ráo, tứ chi dài, trông vừa điển trai vừa cuốn hút.

Tô Nặc bước lên, khoang tàu vừa đóng lại thì giọng hỏi của Lục Ngộ vang lên.

“Hôm nay em đến bệnh viện làm gì?”

Giọng lạnh lùng, vẻ mặt có phần không vui.

Tô Nặc thầm nghĩ, nếu nói là đến thăm Tiểu Sở Lê, thì sẽ phải giải thích mối quan hệ giữa mình và đứa bé đó như thế nào? Nghĩ ngợi vài giây, cậu dứt khoát nói: “Em nghe nói Viên Giản Ý bị bệnh, nên đến thăm anh ta.”

Câu nói thẳng thắn ấy khiến Lục Ngộ đang ghen đến nghiến răng lập tức nghẹn họng.

Anh ho khan hai tiếng, quay đầu sang chỗ khác, che giấu vẻ khó xử trong mắt: “Vậy hắn ta thế nào rồi?” Lục Ngộ biết chuyện Viên Giản Ý nhập viện, mấy ngày trước trong lúc huấn luyện cơ giáp, Viên Giản Ý đột ngột ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện. Sau đó nhà họ Giản can thiệp, phong tỏa toàn bộ thông tin.

Anh không chủ động đi điều tra, cũng chẳng hứng thú.

Tô Nặc cân nhắc lời: “Nhìn qua thì có vẻ vẫn ổn.”

“Hắn không làm phiền em chứ?”

Tô Nặc lắc đầu.

Trong lúc trò chuyện, phi thuyền đã đến nhà họ Lục.

Hai bên hành lang sáng trưng ánh đèn, đầy binh sĩ gác cầm súng. Khi thấy họ, tất cả đều đồng loạt chào theo nghi lễ quân đội.

Cánh cổng mở ra, trước tiên là thấy Lục Danh Tông, gương mặt nhỏ nghiêm nghị ra dáng người lớn, mặc bộ vest đen cắt may gọn gàng. Dáng dấp của cậu bé ngày càng giống Lục Hạnh và Lục Ngộ, rất nổi bật.

Lục Ngộ bước tới xoa đầu cậu nhóc.

Tô Nặc cũng bắt chước xoa đầu Lục Danh Tông.

Cậu bé khựng người một chút, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tô Nặc, trong mắt không có sự bài xích, chỉ là hơi bất ngờ, như không ngờ Tô Nặc sẽ làm ra hành động thân thiết tự nhiên đến vậy.

Bữa tối đã được chuẩn bị xong.

Đây là lần đầu tiên hai nhà ăn bữa cơm đoàn viên cùng nhau.

Người nhà họ Lục đã quen với bầu không khí yên tĩnh, bữa ăn duy trì trạng thái ăn không nói chuyện, còn Tô Nặc thì thấy kỳ kỳ, nên thi thoảng lại tìm chuyện để nói.

Tống Tinh Mặc và Lục Hạnh đều đáp lời, riêng Lục Ngộ suốt bữa lại quá đỗi trầm lặng.

Gần đây tâm trạng của Lục Ngộ có vẻ không ổn, Tô Nặc đoán chắc là vì việc bắt Đàm Sâm không thuận lợi nên trong lòng phiền muộn, mới trút sang cậu.

Mấy hôm trước, sau khi Thẩm Miểu mang lời Tô Nặc đến cho Đàm Sâm, hôm sau anh ta liền lật lời khai, nói rằng lời khai trước đó là do bị quân bộ ép cung. Vì sự phủ nhận này, lời khai trước mất hiệu lực. Cộng thêm việc không có bằng chứng chứng minh mối liên hệ giữa Đàm Sâm và Lâm Vũ, rất nhiều dữ liệu không trùng khớp, quân bộ đành phải thả anh ta ra.

Đàm Sâm là công thần diệt trùng ở Samuel, được quân bộ trên dưới yêu mến. Giờ mấy lão trong quân bộ đang trách mắng Lục Ngộ không ít vì chuyện này.

Nghĩ đến đây, Tô Nặc thấy hơi áy náy, định tìm thời cơ nói rõ với anh.

Sau bữa cơm, Lục Ngộ và Lục Hạnh vào thư phòng nói chuyện, Tô Nặc thì trò chuyện với Tống Tinh Mặc trong phòng khách.

Tống Tinh Mặc dò hỏi: “Cậu và Lục Ngộ đang giận nhau à?” tuy bữa ăn hôm nay nhìn có vẻ bình thường, nhưng giữa hai người vẫn toát ra cảm giác lạ lạ khó nói.

Tô Nặc nghĩ kỹ rồi nói: “Chắc không đến mức giận. Alpha hình như mỗi tháng có vài ngày tính tình bất ổn.”

Tống Tinh Mặc bật cười, nghĩ rằng chuyện này không thể vội, bèn chuyển chủ đề: “Dạo này tôi học pha cocktail, cậu có muốn uống thử không?”

“Được.”

Trong lúc Tống Tinh Mặc đang pha rượu, Tô Nặc ngồi trên thảm chơi mô hình cơ giáp cùng Lục Danh Tông.

Quang não chớp sáng, là cuộc gọi đến từ Sở Khâm.

Trước đó hai người đã bàn chuyện cùng nhau nuôi Tiểu Sở Lê, nên có trao đổi liên lạc. Vừa kết nối xong, bên trong đã vang lên âm thanh hỗn loạn.

Tiểu Sở Lê không biết bị gì mà quấy khóc không ngừng, Sở Khâm luống cuống hết cả lên.

“Cậu Tô! Tiểu Lê hình như gặp ác mộng, tỉnh dậy khóc mãi không ngừng, tôi dỗ hoài không được… cậu có cách nào dỗ nó không?”

Tô Nặc sững người chớp chớp mắt, dỗ trẻ con à?

Ban đầu cậu cứ nghĩ mình có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ giúp được. Ai ngờ đến lúc thật sự cần dùng đến, đầu óc lại trống rỗng.

Suy nghĩ một lát, Tô Nặc ngập ngừng: “Anh biết hát ru không?”

“Biết thì biết, nhưng giọng tôi mà hát, chắc Tiểu Lê sẽ khóc to hơn mất.”

Tô Nặc thở dài: “Thôi để tôi.”

Cậu đi ra ban công, thử ngân nga vài giai điệu, nhưng cảm thấy không đúng tông, nên đổi cách, giả tiếng động vật để thu hút sự chú ý của Tiểu Sở Lê.

“Tiểu Lê, con nghe xem cái gì đang kêu nè, cúc c*… cúc c*…”

“Meo meo… meo meo…”

“Gâu gâu… gâu gâu…”

Tiểu Sở Lê ban đầu còn thút thít nức nở, nhưng nghe đến mấy tiếng kêu lạ lùng này thì từ từ ngừng khóc, đôi mắt vẫn còn đọng lệ, xoay đầu lại, đôi mắt tròn xoe nhìn Tô Nặc qua màn hình chiếu.

Rồi bé nhăn mặt, bò đến gần quang não.

Tô Nặc nhìn gương mặt non nớt đột nhiên phóng to trên màn hình, tim mềm nhũn không chịu được, hỏi nhỏ: “Tiểu Sở Lê, còn sợ nữa không? Có chú Tô Nặc ở đây, không phải sợ nhé, chú sẽ luôn bảo vệ con…”

Khi nói câu này, Tô Nặc thậm chí không nhận ra giọng mình đã vô thức dịu lại như đang dỗ trẻ con.

Tiểu Sở Lê nghiêng đầu, như đang cố hiểu lời của Tô Nặc. Một lát sau, bé bắt chước, khi thì phát ra tiếng “gâu gâu” như chó con, khi lại r*n r* như mèo con làm nũng.

Giọng non nớt mềm mại khiến người ta thấy dễ thương vô cùng.

Sau đó vẫn chưa thấy thỏa mãn, bé còn đưa hai tay nhỏ xíu, quơ quơ về phía mắt của Tô Nặc trên màn hình.

Tô Nặc vừa tức vừa buồn cười, nghĩ bụng, thật là cố chấp, vẫn muốn cướp mắt của mình như mọi lần.

“Tiểu Sở Lê, mai chú tới thăm con, mang cho con một đôi ‘mắt’ to thật to, sáng thật sáng được không nào?”

Tiểu Sở Lê không đáp lại, cào cào một lúc cũng không chạm được vào mắt của Tô Nặc, có chút nản lòng. Bé liền bĩu môi, chu môi phồng má lên, đưa ngón trỏ vào miệng m*t, đôi mắt tròn xoe nhìn Tô Nặc, ánh mắt trong veo như nước.

Lúc này, không biết bé nhìn thấy gì, đột nhiên lại kích động hẳn lên, đưa ngón tay dính nước bọt chỉ về một hướng nào đó, miệng ú ớ kêu, dường như muốn chui vào màn hình chiếu, chui vào thế giới nơi Tô Nặc đang ở.

Tô Nặc theo hướng nhìn của bé quay sang bên cạnh, phát hiện ra Lục Danh Tông vốn đang ngồi trên thảm chơi mô hình cơ giáp, không biết từ lúc nào đã đứng dậy, đang nghiêm mặt nhìn về phía Tiểu Sở Lê trong hình chiếu.

Hai đứa trẻ đối mặt qua không gian.

Tô Nặc chợt động tâm, không ngờ đời này hai đứa lại có thể gặp nhau sớm như vậy khi còn bé.

Sở Khâm nhìn quanh: “Tiểu Sở Lê nhìn thấy gì thế? Sao lại ầm ĩ lên nữa rồi?”

Tô Nặc suy nghĩ rồi đáp: “Sở Khâm, anh đi tìm mấy viên ngọc hoặc đá sáng lấp lánh ấy, chắc là Tiểu Sở Lê thích mấy thứ đó.”

Sở Khâm gật đầu: “Được.”

Cúp liên lạc xong, Tô Nặc quay lại, thì thấy Lục Danh Tông cũng đã thu lại ánh mắt, ngồi xuống thảm tiếp tục lắp ráp mô hình của mình.

Tô Nặc khoanh chân ngồi xuống, bắt chuyện: “Danh Tông, cháu thích cơ giáp à?” Thật đúng là trùng hợp, kiếp trước Sở Lê chính là một chiến binh điều khiển cơ giáp.

Lục Danh Tông gật đầu: “Vâng.”

Tô Nặc đưa mắt nhìn quanh các mô hình, cuối cùng dừng lại ở một chiếc cơ giáp đang đứng ngược. Cảm thấy kỳ lạ, cậu cầm lên xem kỹ: “Chiếc này, tay chân bị gắn ngược rồi phải không?”

Khóe mắt Lục Danh Tông giật nhẹ một cái: “Vâng, cái đó là chú út lắp cho cháu.”

Tô Nặc: “…”

Lúng túng chết mất. Đúng lúc này, Lục Danh Tông đưa qua một chiếc cơ giáp khác, lớp vỏ ngoài sáng lấp lánh, toàn thân gắn đầy đá quý phát sáng, trông vô cùng hào nhoáng.

“Cái này là chú Giả tặng cháu. Cháu không thích lắm, chú… mang đi tặng người khác đi.”

Tô Nặc lập tức hiểu ý, nhận lấy mô hình cười nói: “Được thôi. Mai chú mang cái này đến bệnh viện tặng Tiểu Sở Lê, chắc chắn thằng bé sẽ thích cơ giáp sáng lấp lánh mà cháu tặng.”

Lục Danh Tông ra dáng người lớn, khẽ “ừm” một tiếng, rồi tiếp tục tập trung lắp mô hình trong tay.

Tô Nặc nhìn cậu bé bằng ánh mắt đầy yêu thương. Dù kiếp trước cậu từng phản đối chuyện Sở Lê và Lục Danh Tông ở bên nhau, nhưng khách quan mà nói, Lục Danh Tông là một alpha rất tốt, có trách nhiệm, phẩm chất ổn.

Kiếp này, Nguyên Cung đã bị tiêu diệt. Nếu hai đứa còn có thể tái ngộ, e rằng sẽ không còn phải trải qua những khổ ải như kiếp trước nữa.

**

Lúc này, trên tầng hai.

Lục Ngộ và Lục Hạnh đứng ngoài ban công hóng gió. Cảnh vừa rồi Tô Nặc gọi video với Sở Khâm dưới tầng đều bị hai người nhìn thấy rõ ràng.

Lục Hạnh nghiêng người, hỏi: “Tô Nặc trông có vẻ rất thích trẻ con, hai đứa định khi nào có con đây?”

Lục Ngộ hừ một tiếng: “Mới ép cưới xong giờ lại ép đẻ, xem ra anh rảnh rỗi quá rồi đấy.”

“Con cái là điểm thăng bằng của một gia đình. Có con rồi, quan hệ chồng chồng sẽ ổn định hơn, em cũng khỏi phải nghĩ vẩn vơ cả ngày.”

Một trong những mục đích của bữa cơm gia đình hôm nay chính là giúp Lục Ngộ và Tô Nặc hòa giải, Lục Hạnh và Tống Tinh Mặc định đánh từ từ, từng bước một.

Lục Ngộ nhíu mày đáp: “Em đâu có nghĩ vẩn vơ cả ngày?”

“Mấy lão già ở quân bộ nói dạo này em làm việc rất chểnh mảng, nói chuyện cũng hồn vía lên mây.”

“Họ mắng em rồi không cho em lơ đễnh luôn à?”

Lục Hạnh liếc anh một cái, đổi đề tài: “Em biết chuyện Viên Giản Ý đang phân hóa lần hai không? Sắp thành alpha rồi đấy.”

Lục Ngộ nhíu mày, khó tin nhìn Lục Hạnh.

Lục Hạnh thấy thế thì thầm cười, vừa nãy còn ra vẻ không quan tâm, giờ thì căng thẳng rồi sao?

“Chỉ số pheromone của cậu ta rất cao, theo đánh giá thận trọng thì ít nhất cũng là cấp S trở lên.”

Lục Ngộ hừ nhẹ một tiếng, không biết nghĩ đến điều gì, mày nhíu chặt: “Nên cái kiểu che giấu kỳ lạ dạo này của hắn là vì đang phân hóa?”

“Ừm. Cậu ta dùng thuốc để k*ch th*ch quá trình phân hóa lần hai, gây không ít tổn hại cho cơ thể, nên mới ém tin này lại. Đợi vài ngày nữa khi thể trạng ổn định sẽ công bố chính thức.”

Lục Ngộ siết chặt ngón tay, nắm lấy lan can, nghiến răng thốt ra hai chữ: “Điên thật.”

Viên Giản Ý thật sự muốn ở bên Tô Nặc đến vậy sao?

Điên đến mức này luôn à?

Dây dưa hai kiếp vẫn chưa đủ sao?

“Nghe lão già họ Giản nói, cậu ta làm vậy vì liên quan đến Tô Nặc.”

Lục Ngộ hừ lạnh: “Cho dù hắn có thành alpha, Tô Nặc cũng không thích hắn đâu.”

“Tự tin như thế?”

Lục Ngộ đáp không chần chừ: “Người từng thích em, làm sao có thể thích Viên Giản Ý được?”

“Có tự tin như vậy là tốt. Nhưng vẫn nên cẩn thận một chút. Em ở đây giận dỗi, còn người ta thì âm thầm hành động. Đến lúc em nhận ra thì góc tường đã bị đào mất, có hối cũng không kịp đâu.”

“…”  im lặng vài giây, Lục Ngộ nói  “Em không giận dỗi.”

“Vậy sao lúc ăn cơm, Tô Nặc nói gì cũng không thấy em đáp lại?”

“Không phải không đáp, chỉ là đang nghĩ chuyện khác.”

“Nghĩ gì cơ? Vẫn nghĩ về đa nhân cách hả? Dựa theo dữ liệu Ince gửi về, tâm trạng Tô Nặc ổn định, không có dấu hiệu rối loạn nhân cách. Chẳng lẽ người có hai mặt, tính khí thất thường lại là em đấy?”

Lục Ngộ bị nói trúng, ngậm miệng. Hiếm khi thấy Lục Hạnh nói nhiều như vậy, định cãi lại thì lại im bặt. Lục Hạnh xưa nay không hay xen vào việc người khác, thế mà lại rất hay quản chuyện của anh, còn quản rất kỹ.

Như một ông bố nghiêm khắc tận tâm vậy.

Không muốn để anh trai phải lo lắng, Lục Ngộ dịu giọng nói: “Anh, chuyện giữa em và Tô Nặc, em sẽ tự giải quyết. Anh đừng lo.” Nói rồi lại bổ sung: “Yên tâm, góc tường của em không ai đào nổi đâu.”

**

Tống Tinh Mặc bưng cocktail mới pha xong tới, thấy Tô Nặc và Lục Danh Tông đang ghép mô hình thì không làm phiền.

Một lát sau, Tô Nặc chú ý, liền đứng dậy đi qua.

Tống Tinh Mặc đưa ly cocktail cho cậu, Tô Nặc nhấp vài ngụm, rượu nhẹ, hơi chua ngọt, uống rất ngon, không kìm được khen tay nghề của Tống Tinh Mặc.

Tống Tinh Mặc cười: “Cậu thích là tốt. Sau này cậu và Lục Ngộ thường xuyên qua ăn cơm với chúng tôi nhé.”

“Được.”

Hai người trò chuyện đôi chút về chuyện gia đình, Tống Tinh Mặc vẫn xoay quanh chủ đề “chồng chồng”, ban đầu Tô Nặc cứ tưởng anh đang chia sẻ kinh nghiệm hôn nhân, nghe một lúc mới phát hiện, hình như đối phương đang dò xét, cảm thấy giữa cậu và Lục Ngộ có điều gì đó không ổn.

Quả thực, gần đây giữa hai người có chút là lạ.

Tô Nặc nói thật: “Dạo này tâm trạng Lục Ngộ hơi tệ, hình như không muốn nói chuyện với em.” Cậu từng nghi ngờ Lục Ngộ đã chán mình, dù sao cũng đã qua thời kỳ đầu hôn nhân say đắm, khi đối mặt với đời sống thường nhật, ngày qua ngày dần trở nên bình thản.

Nhưng mỗi lần lên giường, Lục Ngộ lại rất nhiệt tình.

Cứ như là kiểu giận dữ mà vẫn muốn yêu.

Nghĩ đến đây, mặt Tô Nặc khẽ đỏ lên.

Hết chương 61

Bình Luận (0)
Comment