Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 64

Chương 01

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Nguyên cung sụp đổ, nạn trùng tộc được giải quyết, cuộc sống sau hôn nhân vẫn luôn êm đềm yên bình.

Vào năm thứ hai sau khi kết hôn, Tô Nặc và Lục Ngộ chợt nhớ ra một chuyện, khi hai người kết hôn vẫn chưa đi tuần trăng mật.

Để bù đắp cho tiếc nuối đó, hai người liền bắt đầu một chuyến du lịch liên hành tinh, nói đi là đi.

Trong kỳ nghỉ tại một hành tinh phụ, một nhóm hải tặc vũ trụ đã tấn công cư dân địa phương, sau khi Lục Ngộ biết chuyện thì tranh thủ thời gian đi bắt nhóm hải tặc này.

Quá trình bắt giữ diễn ra rất suôn sẻ, chỉ là vào phút cuối xảy ra một tai nạn nhỏ, một viên đạn laser gây cháy lớn, ngọn lửa theo gió nhanh chóng lan rộng dữ dội.

Lục Ngộ đành phải ưu tiên sơ tán cư dân địa phương, sau khi đảm bảo an toàn cho họ, anh phát hiện có vài tên hải tặc bị thương, bị kẹt trong biển lửa không thể thoát ra.

Anh lập tức điều khiển cơ giáp xông vào, một ngọn lửa dài quét tới l**m lấy buồng kính trong suốt, luồng khí nóng rực khiến hình ảnh trước mắt anh bị đốt cháy méo mó biến dạng. Ngay lúc đó, trước mắt anh chợt lóe lên vài cảnh tượng, cũng là cảnh lửa cháy ngút trời, hỏa quang bao trùm mọi thứ.

Cảnh tượng này, như thể anh đã từng trải qua rồi.

Trong tim không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Anh điều khiển cơ giáp bắt lấy mấy tên hải tặc trong lòng bàn tay, mang theo họ thoát ra khỏi biển lửa. Không ngờ bọn chúng lại lấy oán trả ơn, vừa ra ngoài liền nổ súng nhắm thẳng vào vòng năng lượng của cơ giáp.

Cơ giáp bị chấn động, bên trong khoang lái vang lên âm thanh cảnh báo cơ học.

Khi anh chuẩn bị ấn nút điều khiển, trong đầu lại bất ngờ hiện lên hình ảnh ngọn lửa nuốt chửng tất cả, cơn đau nhói như lưỡi dao xé toạc não bộ khiến anh đau đến mức không thể đứng vững, ngất xỉu ngay trong khoang lái.

Lúc này, Tô Nặc đang nằm phơi nắng bên bờ biển, thưởng thức trà chiều thì đột nhiên nhận được tin nhắn nói rằng Lục Ngộ đã bị thương, hiện đang nằm viện.

Lúc này cậu mới biết, cái gọi là ra ngoài dạo một vòng mà Lục Ngộ nói, thực chất là dạo đến tận mấy ngàn cây số để đi bắt hải tặc vũ trụ.

Tô Nặc: “…”

Cậu vội vàng điều khiển phi thuyền, cuống cuồng bay đến bệnh viện.

May mà cơ giáp có khả năng chịu nhiệt cao, khi phát hiện Lục Ngộ bất tỉnh, nó đã tự động kích hoạt cơ chế bảo vệ khoang lái. Lục Ngộ không bị thương, chỉ là không hiểu vì sao vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Bác sĩ nhìn kết quả kiểm tra, an ủi Tô Nặc: “Từ dữ liệu não bộ cho thấy, thượng tướng không bị tổn thương thần kinh, thậm chí hoạt động tư duy còn rất mạnh, có khả năng là đang rơi vào một cơn ác mộng nào đó. Chờ khi ác mộng kết thúc, ngài ấy sẽ tỉnh lại thôi.”

Tô Nặc: “Được rồi.”

Lúc này, Lục Ngộ đang hôn mê, lông mày cau chặt, sắc mặt hơi tái nhợt, biểu cảm dường như rất khó chịu.

Tô Nặc bèn nắm lấy tay anh, ngồi bên giường canh chừng.

Tối đến, Tô Nặc vốn định gục xuống giường chợp mắt một lát, không ngờ lại ngủ thiếp đi luôn.

Đến khi mở mắt mơ màng tỉnh dậy, phát hiện không biết từ lúc nào Lục Ngộ đã tỉnh lại, đang ngồi trên giường cúi đầu nhìn mình. Ánh sáng trong phòng bệnh rất mờ, khiến vẻ mặt của Lục Ngộ trở nên không rõ ràng.

Thấy vậy, Tô Nặc không nhịn được đưa tay ra véo má anh một cái, giọng nói mang theo chút uy h**p: “Lần sau mà còn giấu em làm chuyện như vậy, dám hù dọa em thế này, thì sau này đừng có mà xuất hiện trước mặt em nữa.”

Lục Ngộ không mở miệng, chỉ yên lặng nhìn Tô Nặc bằng ánh mắt yên tĩnh.

Tô Nặc nghiêng đầu sang một bên, chăm chú nhìn anh.

Một lúc lâu sau, yết hầu của anh bỗng chuyển động, thử dò hỏi: “Tô… Nặc?” Giọng anh rất khàn, mang theo chút không chắc chắn.

Tô Nặc tưởng anh gặp ác mộng, đầu óc chưa tỉnh táo.

“Anh không phải là bị đập đầu rồi đấy chứ?”

Tô Nặc đưa tay sờ lên đầu anh, không sốt, lại vén tóc kiểm tra, cũng không có vết thương.

Lúc này Lục Ngộ chợt nắm lấy bàn tay đang lục lọi lung tung của Tô Nặc, lực nắm có phần mạnh.

Gần như vậy, Tô Nặc mới nhìn rõ ánh mắt của anh, rất đen, đầy bất an, còn có chút nghi hoặc.

Anh lại lặp lại một câu: “Tô Nặc, là em sao?”

“Ừm, là em, sao vậy?”

Lục Ngộ không trả lời, mà ngẩng đầu nhìn xung quanh. “Đây là đâu?”

“Đây là bệnh viện trên hành tinh Peizi.” Tô Nặc lầm bầm, “Anh muốn đi đánh hải tặc vũ trụ, lẽ nào em lại ngăn anh à? Nếu anh nói với em một tiếng, em đã để anh đi rồi. Anh im lặng bỏ đi, giờ xảy ra chuyện, anh biết khi em nhận được tin báo nói anh đang nằm viện, lúc đó em sợ đến mức nào không?”

Lời Tô Nặc như biến thành từng cảnh tượng thoáng hiện, lướt qua trong đầu Lục Ngộ.

Anh theo phản xạ đáp: “Xin lỗi.”

Khóe môi Tô Nặc hơi cong lên, thấy anh biết nhận sai, thái độ tốt, chút tức giận trong lòng lập tức tan biến. Cậu nghiêng người lại gần, đặt một nụ hôn lên môi Lục Ngộ, không để ý rằng hơi thở của anh khựng lại một nhịp.

“Cơ thể đỡ hơn chưa? Ngày mai chúng ta còn đi nghỉ ở hành tinh Piluke nữa.”

“Hành tinh Piluke?”

“Ừm, chặng cuối cùng trong tuần trăng mật của chúng ta.”

Hai chữ tuần trăng mật bị Lục Ngộ bắt lấy một cách chính xác. Sắc mặt anh hơi khựng lại, rồi nhẹ nhàng giơ tay phải lên, thấy ngón áp út tay phải đang đeo một chiếc nhẫn nam. Nghĩ đến cái này, khóe mắt anh liếc nhìn sang Tô Nặc, thấy trên ngón tay áp út của Tô Nặc cũng đeo chiếc nhẫn giống hệt.

Đó là nhẫn cưới của hai người bọn họ.

Đây là một giấc mơ sao?

Làm sao lại có một giấc mơ rõ ràng và chân thực đến vậy?

“Về…”

**

Trên đường quay về, Lục Ngộ gần như không nói gì.

Tô Nặc cho rằng tâm trạng anh không tốt do việc truy bắt hải tặc vũ trụ nên cũng không để ý lắm. Khi đến khu nghỉ dưỡng, cậu bảo anh đi tắm trước.

Lục Ngộ bước vào phòng tắm, đóng cửa lại. Phải mất vài phút sau, trong phòng tắm mới vang lên tiếng nước róc rách.

Tô Nặc phát hiện anh chưa lấy đồ ngủ, nên ôm đồ ngủ vào, mở cửa phòng tắm để đưa cho anh.

Nước nóng bốc lên hơi nước mờ mịt, bao phủ lấy cơ thể Lục Ngộ. Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Tô Nặc rõ ràng thấy bóng dáng trong làn hơi kia khựng lại một chút. Chắc là không ngờ Tô Nặc sẽ bất ngờ bước vào.

Tô Nặc nhìn bóng lưng anh đang đứng yên bất động, trong lòng thấy buồn cười.

Đã kết hôn hơn hai năm rồi, sao lại đột nhiên trở nên ngại ngùng thế?

Rõ ràng lúc trước chính là Lục Ngộ viện cớ tiết kiệm nước, nhất quyết đòi tắm cùng mình.

Tô Nặc muốn trêu anh một chút, nên sau khi đặt đồ ngủ xuống, không rời đi mà từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy ngực Lục Ngộ, tựa đầu vào bờ vai anh.

“Hôm nay tắm cùng nhau nhé.”

Hết chương 01

Bình Luận (0)
Comment