Alpha Phản Diện Bị Đại Lão Mạt Thế Nhặt Về Nhà

Chương 23


Căn cứ Lô Thành.

Ở một tầng hầm ngầm ẩm thấp nào đó.

Tí tách tí tách ——
"Đây là đâu? Sao lại mang tao đến đây?! Con ả vừa rồi ở đâu?!"
Một gã đàn ông trung niên bị bịt kín mắt trói chặt quỳ trên mặt đất, trong lòng có chút kinh hoảng bất an, nhớ lên trên đường gã gặp một người phụ nữ dung mạo diễm lệ gợi cảm muốn thông đồng với gã, mừng thầm vội vàng mời cô kia đến nhà mình.

Tuy rằng ngày thường gã là dị năng giả của căn cứ Lô Thành nhưng cấp bậc dị năng rác đến độ chẳng giết được thây ma, hơn nữa diện mạo gã xấu xí lôi thôi lếch thếch, phụ nữ cùng là dị năng giả đều chướng mắt gã, chỉ có thể chơi mấy mặt hàng như người nữ bình thường, nhưng mạt thế thiếu nước không mấy người có thể tắm rửa thường xuyên, trên người mấy con ả đó đều bốc mùi hôi thối.

Cô ả chủ động thông đồng gã này thì khác, ở mạt thế vẫn có thể ăn mặc sạch sẽ, khuôn mặt quyến rũ diễm lệ, môi đỏ thẫm gợi cảm, nốt ruồi đen bên khóe môi câu dẫn khiến lòng gã ngứa ngáy, hận không thể lập tức đẩy ngã con ả dâm đãng này tại chỗ.

Gấp gáp muốn kéo người phụ nữ này về nhà, nhưng vừa đi vào con hẻm nhỏ đen nhánh thì sau ót gã đột nhiên đau đớn, bất tỉnh nhân sự, đến khi tỉnh lại gã đã bị bịt kín mắt trói ở nơi này.

Không nghĩ cũng biết con ả chết tiệt kia động tay!
Gã đàn ông trung niên miệng cứng lòng sợ rống lên một tiếng: "Con đĩ chết tiệt kia! Mày nghĩ tao trúng bẫy của mày thì có thể uy hiếp tao sao?! Mày biết tao là dị năng giả đại nhân không! Còn không mau thả tao ra!"
"Thật sự muốn tao thả mày ra?" Một giọng nữ vang lên.

"Từ Mạn Dịch, đừng chơi nữa, nhanh giết gã này đi, ngay mai boss còn có nhiệm vụ.

" Một người đàn ông nhìn qua ngoài bốn mươi có vẻ ngoài cao lớn tang thương nói.

Tươi cười của Từ Mạn Dịch lạnh đi, nhìn về phía gã đàn ông trung niên đáng khinh bị trói chặt, đôi mắt đỏ tươi lóe lên vẻ chán ghét tàn nhẫn, nốt ruồi vũ mị trên khóe miệng kéo lên, cười nói: "Nhưng gã đàn ông thúi này vừa nãy còn cố ý sờ soạng tôi trong ngõ nhỏ, nếu không chặt bàn tay béo ú phì mỡ kia thì tôi thấy khó chịu lắm! "
Người đàn ông khuôn mặt tang thương nhíu mày: "Tùy cô đi, nhưng boss yêu cầu một thi thể dị năng giả hoàn chỉnh không hao tổn, nếu cô phá hỏng rồi lại phải tìm cái khác.

"
Ánh mắt Từ Mạn Dịch trở nên sắc bén: "Đều tại tên ngu kia, ăn vụng người còn không chịu trốn kỹ, suýt chút nữa bị phát hiện, nếu không phải boss thấy gã còn hữu dụng, ngày mai gã sẽ bị lôi đi lò hỏa táng sống sờ sờ thiêu chết, phiền tôi phải dọn dẹp cục diện rối rắm cho gã!"
"Tay chặt đứt tôi lại dùng chỉ khâu lại không được sao? Khó khăn lắm mới chộp được một dị năng giả, mặc dù là một gã xấu xí ghê tởm, không bằng để lại cho tôi chút nội tạng, dù sao thiêu chết cũng không biết mất một hai cái thận.

"
Từ Mạn Dịch liếm liếm môi đỏ, tàn nhẫn khát máu nói.

Người đàn ông thấy khuyên không được, trước khi đi còn nhắc nhở: "Đừng để lại dấu vết.

"
Từ Mạn Dịch cười khanh khách hai tiếng: "Muốn tôi để lại nửa quả tim không?"
Hầu kết người đàn ông lăn lộn một chút, cự tuyệt nói: "Không cần, thân phận của tôi đặc thù, không thể để lại mùi máu tránh bị người phát hiện.


Nghe cuộc đối thoại quỷ dị giữa hai người, gã đàn ông trung niên bị trói quỳ sợ hãi nổi da gà, như thể trong miệng họ gã chỉ là một miếng thịt heo tùy thời bị xâu xé.

Gã đàn ông trung niên luống cuống run rẩy nói: "Bọn mày muốn làm gì?! Tao nói cho mày biết, căn cứ Lô Thành có rất nhiều dị năng giả thực lực mạnh mẽ, nếu bị thủ lĩnh Tào và chỉ huy Tư phát hiện bọn mày giết người, bọn mày liền xong đời!"
Nhắc tới kẻ địch mà boss cảnh giác.

Từ Mạn Dịch ngờ vực hỏi: "Còn không phải dị năng giả từ căn cứ nhỏ thôi sao? Cũng đâu phải chúng ta chưa khống chế qua căn cứ lớn hơn, dị năng giả cấp cao là thá gì, dị năng giả mồi lửa cấp mười chúng ta cũng giết không ít, vậy vì sao boss lại cẩn thận đối đãi dị năng giả hệ tinh thần tên Tư Hoài Tây kia?"
"Dừng ở căn cứ nát này lâu vậy rồi, đến ăn người cũng thật cẩn thận, có khi nào chúng ta nghẹn khuất như vậy đâu, không bằng để tôi đi thông đồng cái kẻ tên Tư Hoài Tây kia, tôi không tin có gã nào thật sự không háo sắc mà quay lưng với mỹ nữ tự dâng đến cửa.

"
Từ Mạn Dịch cười đến tùy tiện, con ngươi đỏ tươi tràn đầy hứng thú sát ý.

Giọng điệu người đàn ông lạnh xuống nghiêm túc nói: "Không được, boss còn chưa ra mệnh lệnh, người đó không đơn giản như vậy.

"
Từ Mạn Dịch thu lại nụ cười: "Được rồi.

"
Chậm rãi đi về phía gã đàn ông trung niên, kéo miếng vải bịt mắt gã xuống.

Gã đàn ông trung niên đã sớm bị mấy lời họ vừa nói dọa vỡ mật: "Cái gì tôi cũng chưa nghe thấy, thả tôi đi, tôi, tôi làm chó cho cô, chỉ cần thả tôi đi, cái gì tôi cũng làm!"
Từ Mạn Dịch cười đến vũ mị: "Thật vậy chăng?"
Gã đàn ông trung niên bị dung mạo diễm lệ của Từ Mạn Dịch mê hoặc theo bản năng ngây ra một lúc, lại trước nguy cơ tử vong tỉnh lại nói: "Thật! Thật! Cái gì tôi cũng làm, giết người phóng hỏa đều được!"
Từ Mạn Dịch cười lộ răng nanh, con ngươi đỏ tươi hưng phấn tựa như ác quỷ dữ tợn: "Vậy để tôi ăn một chút, một chút nội tạng thôi! "
Một đường hoa máu bắn ra từ giữa ngực nở rộ của người đàn ông, lộ ra da thịt, đau đớn còn chưa kịp phản ứng, nội tạng đỏ mọng mềm mại bại lộ trước khuôn mặt người phụ nữ diễm lệ kia.

Đôi mắt đỏ tươi tràn ngập tham làm bồng bột thèm ăn, nữ ác quỷ dữ tợn liền ghé vào người gã gặm nhấm nội tạng gã như thế!
"A a a a a a ————"
"Ồn muốn chết!"
Sao đó tiếng xương gã thanh thúy vang lên tầng hầm ngầm sền sệt ẩm ướt chỉ còn tiếng nhấm nuốt sởn tóc gáy.

Người đàn ông mặt không biểu cảm gì đi ra tầng hầm, đứng trong đường phố để gió đêm thổi qua trong chốc lát, thổi tan mùi máu tươi như có như không trên người.

"Động trưởng Kinh?"
Trùng hợp thế nào lại gặp người quen.

Tia sáng đỏ xẹt qua mắt Kinh Bác Sơn, lập tức thay bằng gương mặt ôn hòa: "Trương Lỗ, một thời gian không gặp, gần đây cậu đã quen với công việc phụ trách phòng quan sát căn cứ chưa?"
Trương Lỗ gật gật đầu: "Công việc của phòng quan sát không có gì, thỉnh thoảng xử lý mấy thây ma cấp thấp do người thường biến dị, nhưng đội trưởng Kinh nửa đêm không về nhà mà đứng ở đây làm gì?"

Nói xong Trương Lỗ nghi ngờ xem xét, nhìn về phía con hẻm sâu phía sau Kinh Bác Sơn, hỏi: "Đội trưởng Kinh, sao tôi không nhớ anh sống ở gần chỗ này?"
Khóe mắt Kinh Bác Sơn cười ra chút nếp nhăn, nhìn rất hòa ái giải thích: "À, tôi vừa xử lý một ít việc, ra đây hóng chút gió, một lát liền về, lại nói người bên cạnh cậu là ai? Hình như là lần đầu tiên tôi thấy ở căn cứ Lô Thành.

"
Trương Lỗ nghiêng nhìn Bùi Chiêu Chu bên cạnh, ánh mắt tỏa sáng nhiệt tình nói: "Đội trưởng Kinh, đây là người bạn tôi mới quen, Bùi Chiêu Chu, vừa đến căn cứ Lô Thành không bao lâu, là một người rất lợi hại.

"
Trương Lỗ nhớ đến vừa nãy mình và Chu Phi trợn mắt há mồm trong viện nghiên cứu nhìn Bùi Chiêu Chu hướng dẫn một nhóm giáo sư già và học trò, các loại thao tác không thể tưởng tượng nổi, cứ như vậy liền làm ra một món đồ thực dụng rất lợi hại.

Đến cuối ngày trời đã tối, đám giáo sư viện nghiên cứu bảy tám chục tuổi cũng không chịu để Bùi Chiêu Chu đi, còn muốn đích thân bái anh làm thầy.

Tuy rằng Trương Lỗ không biết mặt chữ, cũng là người sinh ra sau mạt thế không đọc qua sách gì, nhưng nhìn cảnh tượng nghiên cứu khí thế ngất trời kia, vẫn không hiểu sao khiến một học tra như cậu cảm thấy kích động khao khát.

Đôi mắt Kinh Bác Sơn xẹt qua tia tối mờ.

Boss nói bên cạnh Tư Hoài Tây đột nhiên có thêm một người thân cận, điều tra không rõ lai lịch của hắn, chỉ biết hắn tên Bùi Chiêu Chu, là người thường không có dị năng, nhưng hình như hiểu chút khoa học kĩ thuật lợi hại.

Phàm là liên lụy đến kẻ địch Tư Hoài Tây mà boss phá lệ cảnh giác đều cần phải tìm hiểu sâu hơn, bao gồm cả người đàn ông tên Bùi Chiêu Chu này.

Ngoài mặt, Kinh Bác Sơn cảm thấy rất hứng thú hỏi: "Ồ, người rất lợi hại, đến Trương Lỗ cũng nói vậy, tôi nhất định muốn làm quen, giới thiệu chút về bản thân, tôi là đội trưởng tiểu đội dị năng giả Kinh Bác Sơn, là dị năng giả hệ thổ cấp tám.

"
"Bùi Chiêu Chu, người thường, cũng không phải người lợi hại gì.

"
Bùi Chiêu Chu khiêm tốn nói.

Kinh Bác Sơn cười nói: "Nếu Trương Lỗ đã nói như vậy, khẳng định là không sai, lúc trước trong đội của tôi Trương Lỗ nổi tiếng ngay thẳng sẽ không mạnh miệng, cậu ta tán thành cậu khẳng định là cậu có ưu điểm người thường không có, cũng chào mừng cậu đến căn cứ Lô Thành, nếu có chuyện cần giúp cũng có thể tìm tôi! "
Trương Lỗ đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Tôi nhớ đội trưởng Kinh sống gần nhà chỉ huy Tư nhỉ!"
Ánh mắt Kinh Bác Sơn tối đi, nụ cười trở nên cứng nhắc khó nhận ra: "Chà, hình như nhà chỉ huy Tư cách nhà tôi không xa.

"
Trương Lỗ tiếp tục nói: "Bùi ca sống tại nhà chỉ huy Tư, nói vậy không chừng đội trưởng Kinh có thể thật sự giúp được Bùi ca.

"
Nghe được thông tin này, Kinh Bác Sơn hơi kinh ngạc.


Không phải trước đây gã chưa từng phái người đi tiếp cận Tư Hoài Tây, nhưng tất cả đều tốn công vô ích, lẻn vào nhà của Tư Hoài Tây kinh động lá chắn tinh thần lực hắn bày ra, còn bị bắt được.

Nếu không phải bọn họ cải trang không khác người thường thì thiếu chút nữa bại lộ kế hoạch, sau đó vì sợ Tư Hoài Tây nhìn ra không ổn, mới tạm dừng phái người đi điều tra kế hoạch của hắn.

Không ngờ Tư Hoài Tây tâm cảnh giác mãnh liệt như thế lại mặc kệ một người vào chỗ ở của mình.

Có điều gì đó đặc biệt ở người này mà gã không nhận ra.

Kinh Bác Sơn không khỏi tìm tòi nghiên cứu nhìn.

Trương Lỗ: "Đội trưởng Kinh, chúng tôi đi trước đi, anh cũng về nhà sớm đi.

"
Kinh Bác Sơn: "À, thời gian cũng không còn sớm, tôi và hai người đi cùng đi.

"
Thời gian đi tiếp Kinh Bác Sơn chủ động nói chuyện, Trương Lỗ không tâm nhãn nói chuyện nhiệt tình thật sự, còn Bùi Chiêu Chu thật ra chưa nói cái gì, lãnh đạm an tĩnh đi một đường.

* Không tâm nhãn: không có lòng phòng bị, không nghi ngờ nhiều.

Sắp tới rồi.

Trương Lỗ cũng nhà ai nấy về rồi.

Bùi Chiêu Chu đến trước cửa nhà Tư Hoài Tây.

Cách đó không xa Kinh Bác Sơn cũng đứng trước cửa nhà mình, chậm chạp không mở cửa, chỉ âm thầm quan sát hết thảy.

Thẳng đến khi xác định người mở cửa là Tư Hoài Tây.

Đèn trong phòng sáng lên.

Không hiểu sao Bùi Chiêu Chu có hơi căng thẳng, muốn lấy chìa khóa ra mở cửa.

Nhưng tiếng chìa khóa vang chưa quá nửa giây, cửa đã tự động mở, nhanh đến khó tin.

Ánh mắt Tư Hoài Tây thật sâu nói: "Về rồi?"
Rốt cuộc cũng chịu về rồi?
Trễ như vậy mới về nhà, suýt chút nữa hắn đã đi bắt con mèo mất tích không chịu về nhà.

Bùi Chiêu Chu sửng sốt: "Ừ, có một số việc.

"

Không biết có phải ảo giác của anh không, hình như Tư Hoài Tây có hơi tức giận.

Tư Hoài Tây sắc bén nhìn Kinh Bác Sơn cách đó không xa, nhíu mày nói: "Là bạn mới quen sao?"
—— Là đằng ấy dạy hư meo meo nhà hắn?!.

truyện kiếm hiệp hay
Trong lòng Bùi Chiêu Chu có chút kinh ngạc, không nghĩ đến Tư Hoài Tây lại hỏi vấn đề này, lắc đầu nói: "Không hẳn vậy, chỉ mới vừa biết người này.

"
Khóe miệng Tư Hoài Tây hơi cong lên: "Vào đi.

"
Bùi Chiêu Chu có chút do dự, muốn hỏi Tư Hoài Tây biết người kia thì như thế nào.

Nhưng giây tiếp theo Tư Hoài Tây liền hỏi anh muốn ăn khuya không, Bùi Chiêu Chu lập tức gật đầu, đem vấn đề vừa định hỏi vứt ra sau đầu.

Tư Hoài Tây sẽ không nói cho Bùi Chiêu Chu.

Khi hắn nhận ra Bùi Chiêu Chu không trở về, xuất phát từ lo lắng liền đi tìm anh.

Đi nửa đường liền nhìn thấy Bùi Chiêu Chu trên đường trở về cùng hai người, mà cái lão Kinh Bác Sơn này ngày thường không dễ thấy lại không ngừng muốn trò chuyện với Bùi Chiêu Chu, nhưng mà Bùi Chiêu Chu vẫn luôn không để ý gã.

Khi Bùi Chiêu Chu sắp về đến nhà, Tư Hoài Tây trước một bước vào cửa.

Khi từ cửa sổ nhìn Bùi Chiêu Chu tách ra với mấy người râu ria, mới sung sướng chờ meo meo trở về.

Chỉ là Kinh Bác Sơn sau đó đứng ở cửa không vào làm dấy lên sự nghi ngờ của Tư Hoài Tây.

Tư Hoài Tây nhìn chằm chằm người cách đó không xa vài giây, đôi mắt xanh biển xẹt qua tia u ám.

Sau đó đóng cửa lại.

Tư Hoài Tây nói với giọng thâm trầm: "Trời tối rồi, đừng tùy tiện ra ngoài.

"
Bùi Chiêu Chu tùy ý gật đầu nói: "Ừ, về sau tôi sẽ ráng về sớm hơn.

"
Tư Hoài Tây nghiêm mặt: "Tôi phải đặt gia quy cho anh, buổi tối không được về muộn quá bảy giờ.

"
Bùi Chiêu Chu: "???".

Bình Luận (0)
Comment