Alpha Phản Diện Bị Đại Lão Mạt Thế Nhặt Về Nhà

Chương 47

Tác giả: Bạc Đào

Editor: Solitude

======

Một trang bị máy móc kim loại khổng lồ đứng lặng giữa tháp năng lượng ánh huỳnh quang to lớn đang chờ được hoàn thiện, máy móc lạnh băng không tiếng động thế mà làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Bùi Chiêu Chu dừng việc đang làm, nhìn người đàn ông đầu trọc lấp lánh ánh sáng ngoài cửa sổ qua hình phản chiếu trên vật chứa thủy tinh, đôi mắt hổ phách vàng hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Ngân Hồ, có phải tôi rất giống bánh bao thịt không, sao lại luôn có thứ gì đó rình rập tôi?”

Trí não Ngân Hồ đưa ra giải đáp: 【Chủ nhân, lấy hình thức ăn uống dinh dưỡng của thây ma thì cậu càng hấp dẫn hơn cả bánh bao thịt.】

Thây ma đầu trọc ngoài cửa dường như phát hiện mình bại lộ, trực tiếp lộ ra răng nanh hung tợn, tròng mắt đỏ ngầu phồng lên, lộ ra làn da nứt nẻ tro tàn, trực tiếp đâm sầm cửa sổ xông vào.

Cửa sổ mặt tường nát tan đầy đất cùng với bữa tối thuốc dinh dưỡng tự chế mà trước đó Bùi Chiêu Chu tùy tay đặt trên bàn bên cửa sổ, tức khắc khiến đôi mắt hổ phách vàng sắc bén nheo lại.

Thây ma đầu trọc dùng cổ họng thô ráp hỏng hóc hô: “Con người, nếu không muốn chết thì đi theo tao!”

Đôi mắt Bùi Chiêu Chu tôi lãnh quang, nói: “Anh đã là thây ma có đầu óc thì cửa chính kế bên đó sao không đi.”

Ánh mắt thây ma đầu trọc dại ra, bị trào phúng xong mới theo bản năng liếc nhìn bên cạnh một cái, cửa phòng thí nghiệm duỗi tay một cái là có thể sờ đến kế cái động vừa đục…

Thậm chí cửa phòng thí nghiệm còn không khóa, gió thổi nhẹ cái cũng mở rồi.

Có vẻ hành vi bị con tin mục tiêu phát hiện liền lập tức phá cửa mà vào của gã rất chi là ngu ngốc.

Thây ma đầu trọc thẹn quá hóa giận rống lên một tiếng, giọng thô ráp khàn khàn nói: “Đừng vô nghĩa, không muốn chết thì an phận đi theo tao!”

Hàng mi Bùi Chiêu Chu khẽ nhếch, sâu trong mắt vàng xẹt qua tia lạnh lẽo vô cơ, nhìn chăm chú vào thây ma ngu xuẩn, lỗ mãng, ham phá hoại trước mắt như nhìn một khối cơ giáp hỏng hóc sắp bị mình tháo dỡ, mặt mang hàn ý cởi găng tay thí nghiệm.

Anh không muốn thây ma ngốc nghếch lỗ mãng này phá hủy phòng thí nghiệm của mình.

“Được, vậy ra ngoài thôi.”

Thây ma đầu trọc cho rằng con tin mục tiêu sợ hãi nên ngoan ngoãn đi theo gã ra ngoài, bộ não đã từng hư thối không cho phép gã có tế bào não thừa nào để tự hỏi. Trong nhận thức vốn có, con người bình thường chỉ là một đám đồ ăn yếu đuối nhát gan biết đi.

Khi ra khỏi phòng thí nghiệm liền lập tức quay lưng với Bùi Chiêu Chu.

Ngu đến độ Bùi Chiêu Chu không nỡ nhìn thẳng, hảo tâm mà vỗ vỗ bả vai thây ma đầu trọc, thẳng đến khi thây ma đầu trọc quay lại, một chùm tia súng năng lượng bắn xuyên qua trái tim gã.

Tròng mắt thây ma đầu trọc lộ ra vẻ không dám tin, ngây ngốc thẫn ra tại chỗ.

Bùi Chiêu Chu nhíu nhíu mày, nói với giọng không mấy kiên nhẫn: “Trái tim thây ma không đập, phát súng vừa rồi không ảnh hưởng đến hành động của thây ma.”

Nghe được lời Bùi Chiêu Chu nói, dường như thây ma đầu trọc bị đột ngột vặn dây cót, cổ đỏ bừng dữ tợn tru về phía Bùi Chiêu Chu: “Mày, mày dám làm thương cơ thể tao! Tao phải…”

Một con dao nhỏ nhẹ nhàng xuyên qua huyệt thái dương của thây qua khuấy hai cái.

Cắt đứt liên kết giữa tinh hạch và xác thịt thây ma.

Thân thể thây ma đầu trọc đột nhiên cứng đờ đơ ra, ngã thẳng xuống.

Ánh mắt Bùi Chiêu Chu lạnh lùng không chút cảm xúc.

Quá ngu, chẳng có chút hứng thú bắt về làm thí nghiệm, không giống những thây ma xảo trá với trí lực không khác người thường…

Ví dụ.

Thây ma trắng trợn quan sát anh từ lúc ra khỏi phòng thí nghiệm.

“Ra đi, xem diễn như vậy cũng đã đủ.”

Ánh mắt Bùi Chiêu Chu sắc bén nhìn bóng dáng khuất trong góc rừng cây.

Kinh Bác Sơn mặt không đổi sắc đi ra, nếp nhăn rất nhỏ bên khóe mắt càng khiến gã trở nên ổn trọng thành thục hơn, tầm mắt quét qua thây ma đầu trọc chết trên mặt đất và gương mặt Bùi Chiêu Chu lạnh lùng tinh thần không khác gì người thường, ánh mắt thầm lộ ra vài phần kinh ngạc.

“Nhìn dáng vẻ cậu tựa hồ tránh được khống chế tinh thần của vua thây ma, không thể tưởng tượng cũng không nên có, một người bình thường làm sao làm được?”

Đôi mắt Bùi Chiêu Chu vi diệu nheo lại.

Chỉ là anh có hơi bất ngờ, thây ma này anh đã gặp qua một lần, còn là đội trưởng dị năng giả trong căn cứ.

Nếu bị dị năng giả dưới trướng như Trương Lỗ biết, bản thân đội trưởng dị năng giả từng mang theo bọn họ đánh thây ma lại chính là một thây ma thực lực không tầm thường, nghe thế nào cũng ra một trò cười mỉa mai.

Kinh Bác Sơn ngoài mặt thân thiện nói: “Không cần sợ, tôi sẽ không làm hại cậu, trái lại chúng ta có thể hợp tác cùng có lợi.”

Trong lòng Bùi Chiêu Chu hiểu rõ Kinh Bác Sơn chính là thây ma phản bội đưa tờ giấy tối qua.

Kinh Bác Sơn thử, hỏi: “Chẳng lẽ Tư Hoài Tây giải quyết khống thế tinh thần lực của vua thây ma cho cậu, nếu không tôi thật sự không nghĩ ra cậu dùng cách nào?”

Đến cả gã cũng sợ hãi những thủ đoạn khống chế tinh thần đó của Trần Ôn. Nếu không phải sợ bản thân rơi vào kết cục như Từ Mạn Dịch, trong đầu giấu quả bom hẹn giờ, bị Trần Ôn kiểm soát tính mạng, gã cũng không muốn mạo hiểm đắc tội vua thây ma hệ tinh thần quỷ dị nhất, chạy tới hợp tác với tử địch dị năng giả.

Bùi Chiêu Chu lạnh lùng nhìn thoáng qua thần sắc Kinh Bác Sơn thay đổi một cách tối nghĩa, cũng không giải thích quá nhiều.

Khống chế tinh thần lực của vua thây ma vẫn có ảnh hưởng đến ý nghĩ của anh, nếu hiện tại Tư Hoài Tây đứng trước mặt anh, anh vẫn sẽ bắt đầu nảy sinh ác ý muốn giết hắn.

Chỉ là chút ác ý này không tính là gì, anh từng trải qua rất nhiều lần kề cận mất khống chế.

Trước là bị pheromone không chế, hiện tại thêm một cái tinh thần lực khống chế mà thôi.

Đối mặt với đối tượng hợp tác lạnh nhạt, tính toán ban đầu của Kinh Bác Sơn sai rồi.

Vốn gã nghĩ sau khi Bùi Chiêu Chu bị tinh thần lực khống chế tương đương với bị phế, trở thành con rối do tinh thần lực mặc Trần Ôn điều khiển.

Nhưng cuối cùng thì anh vẫn là một người quan trọng với Tư Hoài Tây đến nỗi bản thân bị thương cũng không nỡ trừng phạt.

Kiểm soát được Bùi Chiêu Chu tương đương với thêm một phần đảm bảo không bị Tư Hoài Tây xong việc giết chết.

Thiết tưởng ban đầu của Kinh Bác Sơn là để hai kẻ Trần Ôn và Tư Hoài Tây tranh đấu đến lưỡng bại câu thương, cuối cùng an toàn thoát thân.

Gã chưa từng nghĩ khó khăn lắm mới thoát khỏi khống chế của Trần Ôn lại thất bại trong gang tấc chết trên tay Tư Hoài Tây.

Gã là thây ma, không khắc chế được bản tính ăn người.

Kinh Bác Sơn căn bản không khờ dại cho rằng chỉ một lần hợp tác có thể khiến Tư Hoài Tây, một kẻ từng giết qua vô số thây ma ghét ác như thù buông tha cho một thây ma từng ăn người như gã.

Nhưng nhìn thấy Bùi Chiêu Chu không có gì khác thường, dáng vẻ như là căn bản không bị Trần Ôn khống chế, vậy thì ai làm Tư Hoài Tây bị thương.

Hoặc có lẽ… Tư Hoài Tây không bị thương gì cả.

Hắn kết phường với Bùi Chiêu Chu đánh lừa thây ma, khiến bọn họ cho rằng thực lực của Tư Hoài Tây bị hao sút mà thừa nước đục thả câu, dụ dỗ bọn họ đi ra từ chỗ tối, chủ động bại lộ thân phận thây ma.

Hai mắt Kinh Bác Sơn co rút lại, nghĩ đến việc sắp sửa đối mặt với một Tư Hoài Tây hoàn hảo không hao tổn gì, trong lòng không khỏi nảy sinh ý định rút lui.

Nhưng mặt khác cũng không cam lòng bỏ lỡ cơ hội này giết Trần Ôn, thảm trạng sau khi chết của Từ Mạn Dịch khiến Kinh Bác Sơn canh cánh trong lòng, không cách nào an tâm.

“Hợp tác đúng không?”

Bùi Chiêu Chu khẽ nhướng mi, đôi hổ phách vàng triệt để nhìn thấu nhân tâm, điềm nhiên nói ra những lời chân thật đáng tin.

“Anh phải bội vua thây ma và chắc chắn sẽ bị nó báo thù, nếu anh lùi một bước bây giờ sẽ phải đối mặt với truy đuổi gấp đôi của vua thây ma lẫn cả Tư Hoài Tây, không muốn chết quá sớm thì nói toàn bộ kế hoạch ban đầu không dối một chữ của anh cho tôi, sau đó phối hợp với tôi.”

Môi Kinh Bác Sơn khẽ run, cuối cùng cúi đầu đồng ý.

Lúc này đây gã không còn đường quay lại, với tính cách nham hiểm ích kỷ của Trần Ôn tuyệt đối sẽ không buông tha cho thây ma đã phản bội mình. Ít nhất chờ đến khi Tư Hoài Tây giết chết Trần Ôn xong, trong lúc hỗn loạn chỉ cần gã không bị tóm là có thể chạy trốn mất dạng.

======
Bình Luận (0)
Comment