Ảm Dạ Ly Du

Chương 40

Qua giờ Thân, mắt trời mùa Đông đã xuống núi từ lâu, chỉ để lại vài vệt sáng đỏ bừng vương lại ở nơi xa. Bên sông Thanh Đô nơi náo nhiệt nhất trong đế đô Lam Vũ đang nghênh đón thời khắc nhộn nhịp nhất.

Nhưng hôm nay lại có chút đặc thù, hôm nay chính là ngày các nước phụ thuộc phái sứ thần tới tiến cống. Đế quân bệ hạ ban thưởng yến tiệc thiết đãi sứ thần các quốc gia ở thuyền hoa của hoàng gia trên sông Thanh Đô, cho nên bên sông cũng không huyên náo như thường lệ, hai bên đường cứ cách năm bước lại đứng một thị vệ hoàng gia tay nắm vũ khí, ngăn lại đám người vây xem, bảo bộ đoàn mã xa chở sứ thần các quốc gia, quan lại trong triều đình, cùng với mỹ nhân trong hậu cung, bộ liễn (xe kéo) và kiệu nhỏ chậm rãi đi qua giữa đường phố, hướng về phía du thuyền hoàng gia ở bên sông. Trong đoàn xe, gây chú ý nhất chính là ngự liễn (xe kéo của vua) khổng lổ được vô số thị vệ bao quanh của Lam Vũ đế quân bệ hạ.

Hai bên đường, cách lớp tường người do thị vệ hoàng gia tạo thành, bách tính đế đô đều quỳ hết xuống, liền liên tục hô to vạn tuế. Không ít bách tính len lén ngẩng đầu lên, muốn nhìn trộm dung nhan có thể khiến tất cả nữ tử trong thiên hạ ái mộ của đương kim Lam Vũ đế quân, chỉ tiếc xa liêm (màn che) của ngự liễn che kín vô cùng, không hề lay động chút nào.

Trong đoàn xe dài dằng dặc, có một chiếc mã xa màu đỏ tía không hề gây chú ý được hai con tuấn mã toàn thân đen bóng lôi kéo, không nhanh không chậm đi ở phía sau cách ngự liễn không xa. Ít có người nào chú ý tới chiếc mã xa này, cho nên cũng không có nhiều người biết, người ngồi bên trong chính là Thiển Ly Du, mới đây không lâu đã lấy thân phận chất tử từ Diệu quốc tiến vào Lam Vũ.

Người trong mã xa đung đưa thân thể theo nhịp bánh xe xoay tròn, so với gương mặt bình thường thì đôi mắt kia thực sự xinh đẹp có chút quá phận, nhưng bây giờ bên trong đôi mắt đó lại lộ ra vẻ ngơ ngác rất hiếm gặp, ngay cả thị nữ ngồi bên gọi vài tiếng “chủ tử” y cũng không hề nghe thấy.

Thanh Nguyệt thấy thế không khỏi nhăn mày lại. Thần sắc hoảng hốt của Thiển Ly Du khiến nàng lo lắng không ngớt, chẳng lẽ là do chưa giải hết Dịch tư chết tiệt kia sao? Nghĩ như vậy, Thanh Nguyệt liền quay đầu nhìn Tô Thụy đang ngồi ở một bên, lại thấy nàng cúi đầu không nói một lời. Tuy nói thường ngày Tô Thụy cũng không hay mở miệng, nhưng Thanh Nguyệt vẫn có thể nhận ra sự khác thường lúc này của nàng. Chẳng lẽ vừa rồi Tô Thụy đi vào gọi chủ tử thức dậy rửa mặt thay y phục đã xảy ra chuyện gì sao?

Ngay trong bầu không khí quái dị như thế, tuấn mã kéo xe lại dần dần dừng cước bộ, Thiển Ly Du rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, hơi hơi vén rèm lên nhìn, quả nhiên đã tới bên bờ sông nơi du thuyền hoàng gia đậu lại.

Tô Thụy xuống xe đầu tiên, kéo mành lên, cung kính đứng ở một bên. Thanh Nguyệt thấy thế đang định đi ra nhảy xuống mã xa, nhưng không ngờ lại bị Thiển Ly Du kéo kéo tay áo.

“Chủ tử?” Có chút kinh ngạc quay đầu lại, không biết Thiển Ly Du muốn làm cái gì.

Thiển Ly Du liếc mắt nhìn Thanh Nguyệt, rồi đưa tay xuống bên hông, cởi ra hà bao (túi) mà y tùy thân mang theo, dưới ánh mắt khó hiểu của Thanh Nguyệt, đặt vào trong tay nàng.

Tô Thụy đứng bên ngoài không biết chủ tớ hai người làm gì trong mã xa, thấy triều thần cung phi đều đã hạ kiệu, liền nhẹ giọng thúc giục: “Thanh Nguyệt, mau đỡ Thượng quân xuống xe đi.”

Tô Thụy vừa nói dứt lời, Thanh Nguyệt liền lên tiếng: “Tỷ tỷ chớ vội.” Sau đó liền nhô đầu khỏi mã xa, xoay người đỡ Thiển Ly Du xuống dưới. Chử tớ hai người đứng vững xong, đều quay đầu nhìn du thuyền hoàng gia bên sông.

Du thuyền cực đại kia chỉ sàn tàu thôi đã cao tới hai trượng, càng đừng nói trên sàn tàu còn có năm sáu tầng khoang. Cả du thuyền được sơn màu đỏ sậm bóng loáng, cửa sổ trên mỗi khoang đều được điêu khắc hoa văn tinh xảo, vừa nhìn qua liền biết bên trong tráng lệ đến mức nào, phảng phất như nó chính là một tòa hành cung bồng bềnh trên mặt nước. Nhưng trên thân tàu cũng có hơn mười ám song (cửa sổ ngầm) bên trong đều có vài tên thủ vệ, quan sát tình huống của du thuyền từ mỗi góc, một khi có gì nguy hiểm, liền lập tức chuẩn bị cung tiễn phòng ngự từ ám song đó. Ở mũi thuyền và đuôi thuyền, đều điêu khắc cự long đang thôn vân thổ vụ (nuốt mây nhả sương), móng vuốt đạp lên không khí, bộ dáng như sắp bay lên trời, thể hiện rõ ràng sự cường thịnh của Lam Vũ đế quốc cùng với khí phái của hoàng thất Lam Vũ.

Chỉ là một du thuyền dùng để vui chơi, hưởng thụ cũng đã khí phách đến như vậy, khinh sợ hầu hết những người đứng ở ven sông.

Thiển Ly Du nheo mắt lại, chăm chú nhìn thứ khổng lồ trước mắt, nhịn không được thầm than trong lòng – đế quốc cường thịnh như vậy, lại có quân chủ thánh minh, khó trách Lam Vũ đế quốc có thể sừng sững trên thế gian trăm năm không ngã, khiến các nước phụ thuộc cúi đầu xưng thần………..

“Ly Du.” Phía sau truyền đến tiếng nói uyển chuyển như oanh, Thiển Ly Du quay đầu lại, đã thấy Thiển Như Nguyệt cùng mấy cung nga đang chậm rãi tới gần.

Nhìn qua nữ tử đã từng là Diệu quốc minh châu này, hôm nay nàng mặc một thân cung trang hoa mĩ màu xanh thẫm, không hề lấy yên chi thủy phấn (son phấn) che đi làn da nhẵn nhụi của thiếu nữ nhị bát phương hoa (mười sáu tươi trẻ), trong một đám nữ tử nùng trang diễm mạt (trang điểm đậm), nàng đích xác hiện lộ một chút đặc biệt, phảng phất như một bông lan tươi mát thoát tục mọc nơi khe núi hoang vu vắng vẻ, khiến người thương tiếc và hâm mộ.

Thiển Ly Du quay người hơi hơi gật đầu nói: “Hoàng tỷ.”

Cự ly gần như vậy, mới có thể nhìn thấy sự uể oải và mâu thuẫn lóe lên trong đôi mắt hạnh của Thiển Như Nguyệt. Có lẽ là do mới mang thai lại dằn vặt vì lời thỉnh cầu của hai vị hoàng tử Diệu quốc nên mới khiến nàng phiền muộn như vậy.

Thiển Ly Du cũng chưa quên, khi mới tới Lam Vũ, Thiển Như Nguyệt ngang ngược kiêu ngạo tới mức nào, vinh quang, tự hào tới mức nào. Chỉ ngắn ngủi hơn hai tháng, sinh hoạt trong cung đình đã mài mòn đi góc cạnh của nàng. Từ khi bản thân nàng mang thai, nàng lại biểu hiện ra sự cứng cỏi và ẩn nhẫn của một người mẫu thân, điều này cũng khiến Thiển Ly Du kinh ngạc và cảm khái.

Có lẽ mẫu thân trong thiên hạ đều như vậy, Thiển Như Nguyệt như vậy, mẫu phi Tuyết phi của y cũng như vậy ngay cả kiếp trước mà y không muốn nhớ lại, cũng có một nữ nhân từ ái ôn nhu viết lên một nét bút sạch sẽ và đầy màu sắc duy nhất lên ký ức dơ bẩn vô cùng của y.

Thiển Ly Du bỗng nhiên nhớ lại những gì Dạ Quân Hi từng nói, hắn có thể giúp Thiển Như Nguyệt trừ bỏ sự uy hiếp của ngự y, khiến Liên phi không dám thông đồng cùng ngự y, nhưng sẽ không can thiệp vào tranh đấu trong hậu cung. Như vậy có nghĩa là, vị quý phi trong Tịch Liên cung kia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, trơ mắt nhìn Thiển Như Nguyệt sinh hạ long tự (con vua).

Trước khi rời đi, có lẽ nên giúp vị “tỷ tỷ” này thêm một lần ……… Thiển Ly Du nhìn dung nhan có chút tiều tụy của nữ tử đứng bên người, khẽ thở dài dưới đáy lòng.

“Hoàng tỷ gần đây có khỏe không?”

“………….Cũng tạm.” Thiển Như nguyệt không biết đệ đệ thoạt nhìn bí hiểm này vì sao hôm nay lại đột nhiên mở miệng hàn huyên với nàng, chần chừ một lúc mới đáp.

Thiển Ly Du cười khẽ một tiếng nói: “Hoàng tỷ thoạt nhìn có chút mệt nhọc. Thanh Nguyệt, ngươi đỡ Thục viện nương nương, dìu cẩn thận.” Nói xong liếc nhìn cung nga bên cạnh Thiển Như Nguyệt. Thiển Như Nguyệt cũng thông minh, lập tức minh bạch Thiển Ly Du chắc là có chuyện gì muốn nói với chính mình, cho nên liền vươn tay về phía Thanh Nguyệt nói: “Từ trước tới nay Thanh Nguyệt vẫn rất lanh lợi, khi nào ngươi tới Cầm Y cung, dạy dỗ mấy người trong đó giúp bản cung.”

Thanh Nguyệt thấp giọng đáp lại, vươn tay đỡ lấy cánh tay Thiển Như Nguyệt, âm thầm đẩy cung nga kia ra phía sau.

Thiển Ly Du thấy thế hơi hơi cong lên khóe môi, đi lại gần Thiển Như Nguyệt vài bước, lúc này mới mở miệng nhẹ giọng nói: “Gần đây trong cung đang rất rối loạn. Thân phận của ngươi ta đều rất đặc thù, vạn sự đều cần cẩn thận một chút mới tốt. Nhất là hoàng tỷ, thân phận cao quý, tương lai có thể ngồi vào vị trí nào, đó là không thể đoán trước.”

“………………..Ý của ngươi là?”

“Ý của Ly Du là, ở đây dù sao cũng là Lam Vũ đế quốc, những người bên cạnh hoàng tỷ đều là người Lam Vũ. Thân thể hoàng tỷ không tiện, càng phải chú ý ăn mặc thường ngày. Vật gì không thể ăn, hương gì không thể ngửi, hoàng tỷ đều phải cẩn thận một chút mới được. Những người hoàng tỷ mang từ Diệu quốc tới cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Sự cám dỗ trong cung nhiều lắm, ai cũng không thể biết rõ chân tướng của ai. Bất quá những người này dù sao cũng là người Diệu quốc, có vài người có gia khuyến ở Diệu quốc, hoàng tỷ phải suy nghĩ vài biện pháp để lung lạc nhân tâm……..”

Thiển Ly Du nói như vậy, nghe vào trong tai Thiển Như Nguyệt từng câu đều khiến lòng nàng lạnh toát, nhưng vẫn nghe ra vài phần thâm ý trong đó. Đắn đo ngôn từ, lúc này mới mở miệng nói: “Ý ngươi là, cho dù có được sự sủng ái của bệ hạ cũng không đủ để ta yên tâm sao?” Lại có người nào đang âm thầm muốn hãm hại nàng ……..? Thiển Như Nguyệt nghĩ vậy, vừa nhăn chặt mày lại, vừa vô thức vươn tay xoa bụng mình.

Thiển Ly Du thấy thế, trong mắt liền lóe ra hàn quang: “Dạ dày hoàng tỷ không khỏe sao? Nếu không phải, hành động như thế nên kiềm chế thì tốt hơn. Để tránh rước lấy sự nghi ngờ không cần thiết…………”

Thiển Như Nguyệt hơi sửng sốt, lập tức thuận theo động tác trên tay, đặt bàn tay lên cánh tay Thanh Nguyệt đang dìu chính mình. Thiển Ly Du thấy thế mỉm cười gật đầu, mà cánh cửa thông tới thuyền hoa cũng đã gần ngay trước mắt.

Thiển Ly Du bước một chân vào du thuyền, nhưng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hơi nhíu mày, quay lại nói với Thanh Nguyệt: “Trên thuyền không so được với trong cung, ban đêm lạnh buốt. Thanh Nguyệt, phiền ngươi cực khổ một chuyến, hồi cung thay ta mang hồ cừu tới đây.”

Thanh Nguyệt mở miệng đáp lại, hơi khom lưng đang định xoay rời đi, nhưng Tô Thụy đứng một bên lại đột nhiên lên tiếng: “Thượng quân, ta đi. Để Thanh Nguyệt cùng ngài vào trong nghỉ ngơi trước một hồi.”

“Tô Thụy, không cần làm phiền ngươi.” Thiển Ly Du lắc đầu, Thanh Nguyệt cũng có chút khó xử nói: “Đúng vậy, sao có thể làm phiền tỷ tỷ, để ta đi đi.”

Nhưng Tô Thụy cũng không nhượng bộ, chỉ nói: “Thanh Nguyệt người không tiện xuất nhập đế cung, trời cũng sắp tối, ban đêm trên sông rất mau lạnh, thân thể Thượng quân còn chưa khỏi hẳn, để ta đi thì tốt hơn.” Tô Thụy là người Lam Vũ, lại là người của Dạ Quân Hi.

“Còn chưa khỏi hẳn?” Thiển Như Nguyệt đứng một bên bỗng nhiên nói chen vào, “Nghe nói đêm qua Uyển Anh điện xảy ra chuyện, ngươi thực sự bị thương sao?”

Thiển Ly Du nhẹ nhàng cười: “Chỉ là tiểu thương, không đáng lo ngại.”

Thiển Như Nguyệt trầm ngâm một chút, lại nói: “Tiểu thương cũng không thể coi thường. Để cho Tô Thụy đi đi. Dù sao nàng vào cung cũng nhanh hơn một chút.”

Thiển Ly Du còn đang do dự, nhìn Tô Thụy có chút chần chờ, nhưng Tô Thụy cũng đã khom người nói: “Tô Thụy cáo lui trước.”

Nhìn bóng lưng xoay người rời đi của Tô Thụy, trong đôi mắt hắc diệu thạch hiện lên một tia u ám, y quay sang nhìn Thiển Như Nguyệt, khẽ hé môi thấp giọng nói: “Đa tạ hoàng tỷ tương trợ.”

“Không cần.” Thiển Như Nguyệt miễn cưỡng cong lên khóe môi, mỉm cười. Nhìn qua tỷ đệ hai người quả thực giống như đang nương tựa lẫn nhau.

Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau đi vào thuyền hoa, bên trong lập tức có người của lễ bộ chủ trì yến tiệc nghênh đón hai người, dẫn bọn họ tới vị trí của mình.

Ngồi xuống bên trái đế tọa, trong lòng Thiển Ly Du trầm xuống. Nhìn đế tọa thiếu vắng quân vương kia, thần sắc trong mắt có chút phức tạp – y bất quá là một Thượng quân, ngồi ở nơi này đã là không hợp quy củ, mấy lời thì thầm bàn tán của cung phi xung quanh đều được truyền vào trong tai, càng đừng nói tới bên phải đế tọa chính là Liên quý phi tôn quý nhất hậu cung, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua trên người y tuy rằng đạm nhiên, nhưng Thiển Ly Du cũng không xem nhẹ sự số kị và sát ý ẩn sâu trong đó.

Bất quá những điều này đều không phải việc quấy nhiễu tâm trạng của Thiển Ly Du. Vị trí gần đế tọa như vậy, chắc chắn là sự sắp xếp của Dạ Quân Hi. Xem ra cho dù tạm thời đuổi đi Tô Thụy, thì thời cơ cuối cùng để đào thoát trong tối nay cũng không dễ dàng.

Sắc trời dần tối, tia sáng cuối cùng cũng nhanh chóng chìm vào nơi tiếp xúc giữa nước và trời. Sứ thần các quốc gia, văn võ bá quan, cùng với những cung phi có địa vị thấp kém trong hậu cung đều đã ngồi vào vị trí. Không lâu sau, liền nghe thấy thanh âm chói tai của nội thị hô lên:

“Đế quân bệ hạ giá lâm!”
Bình Luận (0)
Comment