Thời gian thấm thoát 20 ngày trôi qua. Nhóm của An vẫn ở chỗ cắm trại không có ý định đi xa hơn hay làm việc gì để đi tìm kiếm thêm điểm bằng cách săn yêu thú hay diệt trừ các đội khác. Nhưng tình hình với lớp B không khả quan lắm khi 2/3 số đội tham gia đã bị loại. Lý do chính là bị các đội khác loại bỏ còn một số do thương nặng.
Cuộc sống hàng ngày của nhóm An khá giống buổi đi picnic hơn là đi thi. Ngày nào chăm thì đi vòng vòng quanh khu vực cắm trại tìm kiếm thiên tài địa bảo với các khoáng sản hiếm, ngoài ra săn thêm yêu thú để bổ sung lương thực, ngày nào buồn buồn thì cả lũ vác cần ra suối câu cá.
Nhìn thấy vậy, Trần Thái Hòa không khỏi mỉa mai:
“Người ta đi thi ,thì liều sống liều chết để có điểm cao, còn Thập Tam Hoàng Tử thì mải rong chơi chỉ cần đủ điểm là được, thật là sinh ra vạch đích không cần cố gắng!”
Ngô Quý Phi hừ lạnh:
“Sinh ra được ở vạch đích cũng là một năng lực. Có người không có loại năng lực đó thì mới cần cố gắng thôi.”
Cùng lúc đó, mọi người bên trong hội trường đều xôn xao lên:
“Hình như nhóm của Dạ Trần dang tới gần trại của Thập Tam hoàng tử, Họ đã loại 4 nhóm từ lớp B từ đầu đến giờ, chuẩn bi xem sắp có trò hay để nhìn .”
Nghe tới câu đó, giáo viên chủ nhiệm của lớp B, Ngô giáo sư, sắc mặt không dễ nhìn chút nào. Ông hừ lạnh một tiếng rồi quay qua chăm sóc các học sinh bị thương.
Trần Thái Hòa thì lẩm bẩm :
“Con ngươi sắp bị loại rồi, đến lúc đó ta xem người làm sao mà còn giữ thanh cao được!”
Quay lại Âm Tuyệt Sơn Lâm, lúc này nhóm của Dạ Trần đang tiến sát về trại của nhóm Bình An. Dạ Trần cười lạnh:
“Có nhóm núp ở đây, chuẩn bị chiến đấu, tiễn tụi nó về trường nào!”
Lúc này, nhóm An đang ngồi câu cá, miệng thì lấy thịt heo gác bếp làm món ăn vặt, nhìn khá thư giãn. Đột nhiên, tiếng chuông báo động vang lên.
Nguyễn Huy Anh cằn nhằn:
“Không biết yêu thú hay người, sắp thắng rồi thì lại sự cố xui quá đi mất!”
Vương Tu Vệ vừa nhai thịt heo gác bếp vừa nói:
“Ngươi thắng bằng mắt, chuẩn bị mất hết số thịt gác bếp cho ta đi!”
Hoàng Dũng sắc mặt nghiêm trọng chạy tới:
“Đừng giỡn nữa, là nhóm của Dạ Trần!”
Vương Tu Vệ thả lỏng một hơi:
“Tưởng nhóm của lớp A chứ, nhóm của Dạ Trần thôi mà, ngươi đừng có căng thẳng quá!”
An nhìn ba người đi rút quạt ra:
“Đi xem thế nào, kẻ đến có thể không thiện, mọi người chuẩn bị đi!”
Mọi người gật đầu, rút vũ khí ra, tập trung đi tới phía cổng của trại thì đã thấy nhóm Dạ Trần đứng đó.
Dạ Trần mỉa mai nói:
“Ta cứ tưởng là mấy con chuột nào nó đào hang trốn ở đây, hóa ra là nhóm của Thập Tam hoàng tử!”
Phạm Thái Trinh giận giữ:
“Dạ Trần, dù sao cũng là bạn học, ăn nói cho cẩn thận sau này còn nhìn mặt nhau nữa!”
Dạ Trần cười lanh:
“Ai bạn học với lũ phế vật các ngươi. Các tự ngươi soi mặt minh vào nước tiểu coi các ngươi xứng sao!”
An bình tĩnh nhìn Dạ Trần:
“Thôi được rồi, không phải bạn học cũng được, nhưng ta nghĩ ngươi nên rời đi, ở đây không chào đón ngươi.”
Dạ Trần kiêu căng:
“Ta cần các người chào đón sao. Một là các ngươi bóp nát ngọc phù tự về trường, hai là ta sẽ giúp các ngươi về . Nhưng ta nghĩ các ngươi sẽ không thích được ta giúp đâu.”
Hoàng Dũng thấy vậy, hừ lạnh:
" Người khác sợ ngươi Dạ Trần chúng ta cũng chưa chắc. Được người khác khen mình vài câu đã vểnh cái đuôi lên trời rồi không coi ai ra gì. Thập tam hoàng tử, Ngai ra lệnh đi cho bọn nó biết trời cao đất rộng"
An cũng cảm thấy tức giận liền gật đầu “ Mọi người sẵn sàng chiến đấu “
An vừa nói xong cả nhóm bắt đầu vào thế thủ
“ Tấn công “
An vừa nói xong thì Nguyễn Huy Anh Huy cầm cây quyền trượng " Đầm lấy hóa " khiến cho mặt đấy nới nhóm của Dạ trần trở thành một mảng đầm lầy tù từ lún xuống.
Dạ trần thấy vậy hừ lạnh:“ Trò trẻ con “
Khí thế Võ Tinh phóng ra 2 tay nắm lấy trường côn, dùng sức nhảy ra khỏi vũng lầy hét lên
“ Hàng long côn “ Cây côn như con rồng uốn lượn đằng vân lao thẳng về phía nhóm của An
Hoàng Dũng lao ra một tay cầm kiếm một tay cầm khiên vào thế thủ “ Thiên kim khiên “ một tấm khiên lớn màu vàng được hình thành che chắn lấy cả nhóm của An., cùng lúc phía bên ngoài tấm khiên xuất hiện một lớp đất dày che chắn lại
Nguyễn Huy Anh “ Thổ thuẫn “
An bình tĩnh huy động cây quạt trong tay "Bóng tối bao trùm" cả khu vực nhóm của Dạ trần bị bóng tối nuốt chửng không thể nhìn thấy gì thì Phan Thái Trinh cùng Vương Tư vệ ra tay
“ Sương giá “ khiến cả khu vực đồng đội của Dạ Trần đứng bị đóng băng tất lại kể cả lớp bùn nhão dưới chân khiến cho bốn người bị ket cứng trong đất.
“ Hỏa Long Chưởng “
Một con rồng bay thẳng tới 4 người kia khiến cho ngọc phù tự động hộ thủ nát tung ra bốn người tự động được truyền tống về trường.
Dạ trần không quan tâm gì đến đồng đội cứ lao thẳng về phía nhóm An khi cây côn xuyên qua được lớp đất dày của Nguyễn Huy Anh thì đánh vào khiên của Hoàng Dũng không bao nhiêu sức mạnh cả chỉ nổ vang một tiếng. Dạ trần bị phản lực đẩy lùi về sau, chưa kịp lấy lại tư thế thì thấy một tia sáng lao thẳng vào chân của hắn
“ Nhất Dương Chỉ” trong nháy mắt vận chiêu An đã đẩy sức mạnh của mình lên cấp 8 Tinh cấp khiến cho Nhất Dương chỉ thay đổi về chất cũng như tốc độ bắn thẳng vào chân Dạ Trần khiến cho hắn không kịp né thủng một lỗ máu ao ào chảy ra.
“ Ngươi coi ta là phật sống mà không biết giận chắc. Nhóc con miệng chưa hết hôi sữa dám si nhuc ta” An nghĩ thầm.
Dạ Trân ngã lăn xuống chưa kịp đứng dậy thì một cây kiếm đã chỉ thẳng dí sát vào trán hắn.
“Thiên tài sao thua nhanh thế mới một chiêu thôi mà đã nằm ăn vạ rồi sao ? “ Vương Tư Vệ ngồi xuống nhìn Da Trần mỉa mai nói.
Dạ Trần im lặng cắn răng vào không nói tiếng nào, trận thua quá khuất nhục, hắn chưa kịp làm gì thì đã thua thảm hại.” Chỉ tại lũ phế vật kia không giữ chân được ai cả nếu không hắn đã có thể chiến thắng rồi “
Phạm Thái Trinh đứng trên nhin xuống “ Hừ kiêu căng lắm vào, ta khinh cùng lớp với loại phê vật như ngươi lần sau ra đường đừng nói học chung lớp với ta “
Dạ Trần cắn răng nói “ 5 đấu 1 có gì mà kiêu căng ngon 1 đấu 1 đi. Nếu không phải cùng nhóm lũ phế vật kia các ngươi nghĩ các ngươi thắng được ta sao ? “
An lạnh lùng nhìn bấm pháp quyết một tia sáng đánh vào ngọc phù của Dạ Trần tiễn hắn về trường.
An quay qua nhìn mọi người “ Lần sau không nên nói nhiều với địch nhân như vậy nếu như địch nhân có át chủ bài âm thầm vận dụng người thua có thể là chúng ta “
Mọi người gật đầu ghi nhớ sau đó cả nhóm quay đầu vào trại.
Lúc này ở phía hội trường mọi người miệng còn há to ra không tin vào mắt mình. Quá nhanh chưa đầy 10s bắt đầu cuộc chiến chỉ dùng 2-3 chiêu nhóm của Bình An đã loại nhóm mạnh hơn hẳn mình ra ngoài.
Trần Thái Hòa thì phát ra tiếng mắng “ một đám phế vật , để ngươi đắc ý thêm vài ngày “
Đạm Đài Phá Thiên “ Không một động tác thừa, canh thời gian chuẩn xác, phối hợp cực kỳ ăn ý. Sau này Lê gia lại ra một tướng tài. Chúc mừng quy phi “
Ngô quý phi vui mừng nhưng vẫn khiêm tốn “ May mắn may mắn thôi nếu gặp đối thủ mạnh hơn thì chắc thua rồi “
Dạ Trần vừa được truyền tống trở về thì đã gặp ngay anh mắt lạnh lùng của Ngô giáo sư. Ngô giáo sư ko nói ko rằng gì với hắn chỉ sai người khiên ra chỗ bố mẹ của Dạ Trần tự chăm sóc.
Dạ Trần thấy vậy hai bàn tay nắm chặt " Các ngươi nhớ đấy thù này ngày sau ta sẽ trả gốc lẫn lãi "