Ám Dạ Ma Thần

Chương 4 - Tu Luyện

An rời khỏi Tàng kinh các, vừa về tới tiểu viện, anh ta bắt tay ngay vào việc tu luyện công pháp. An không thể chờ đợi được nữa, anh ta muốn cảm nhận chính mình trở thành một ma pháp sư sẽ như thế nào.

Việc đầu tiên cần cảm ứng các hạt linh khí xung quanh. An bắt đầu tập ngồi trên bồ đoàn, hai tay kết ấn theo các biểu tượng trong "Ám dạ sáng thế". Khi kết ấn, tâm thần An chìm vào các đồ án cũng như biểu tượng thì anh ta cảm nhận thế giới xung quanh thay đổi. Xung quanh có các hạt có rất nhiều màu sáng lên. Các hạt này bắt đầu tiếp xúc với An, sau đó như những luồng điện nhẹ chui khắp các lỗ chân lông, chạy vào các kinh mạch trong cơ thể rồi chạy về tập trung tại não An.

An mở mắt, vui mừng khôn xiết. Quả nhiên, ngộ tính và độ hòa hợp cao nên anh ta dễ dàng cảm nhận cũng như hấp thụ các hạt linh khí. Tuy nhiên, do là ban ngày nên đa số là các hạt thuộc tính quang ,thuộc tính dạ hơi ít.

An bắt đầu nhắm mắt tiếp tục tu luyện. Lần này, anh ta cảm nhận được nhiều hơn về các hạt linh khí. Anh ta biết rằng, nếu anh ta có thể tìm cách giảm bớt thất thoát khi truyền tải linh khí tới đại não, thì anh ta sẽ có thể tăng cường sức mạnh của mình một cách đáng kể.

An ngồi vắt óc suy nghĩ. Anh ta nhớ lại kiến thức vật lý đã học hồi còn ở Trái đất. Theo đó, có một số cách để giảm bớt thất thoát khi truyền tải điện, bao gồm:

Tăng điện áp (cường độ dòng điện).

Giảm điện trở.

Tăng kích cỡ dây dẫn.

Tăng năng cách điện.

tạo thành dòng điện xoay chiều

An biết rằng, điện áp và kích cỡ dây dẫn tương ứng với cường độ và mật độ của linh khí. Điện trở tương ứng với khả năng hấp thụ của cơ thể An. Năng cách điện tương ứng với khả năng giữ lại linh khí của cơ thể An.

An tự kiểm tra bản thân, anh ta biết rằng, tư chất của mình rất cao, tương đương với điện trở thấp. Cơ thể anh ta cũng có thể hấp thụ linh khí rất tốt, tương đương với năng cách điện cao.

Vậy, chỉ còn một cách để giảm bớt thất thoát, đó là tăng cường độ của các hạt linh khí. An lấy ra hai viên linh thạch thuộc tính ánh sáng và bóng tối. Anh ta khảm viên linh thạch thuộc tính bóng tối vào tụ linh trận. Sau đó, anh ta bắt đầu tu luyện.

Quả nhiên, khi nồng độ linh khí tăng lên thì tốc độ hấp thu nhanh hơn và thất thoát cũng thấp hơn. An tập trung hấp thụ các hạt bóng đêm, sau đó lại hấp thụ các hạt ánh sáng. Anh ta cố gắng điều chỉnh để cho số lượng hai loại hạt ngang nhau khi tiến vào cơ thể. Ban đầu khá khó khăn vì vừa phải tập trung kết ấn vừa phải tập trung phân biệt các hạt để hấp thu nên vừa hấp thụ vừa phải ngừng lại vận chuyển công pháp. Sau đó quen hơn một chút an phát hiện ra có các ấn để hút hạt bóng đêm và các hình dạng ấn sau đó thay vì kết ấn theo thứ tự của an bắt đầu kết ấn xen kẽ giữa nhau. Nhung lúc này một vấn đề lại xảy ra. Do các ấn thay đổi không theo thứ tự nhất quán khiến cho lượng các hạt hút vào không đều. Thê là an ngồi lại bắt đầu tính toán các ấn khác nhau thì tốc độ điều khiển các hạt linh khí khác nhau an bắt tính xem các ấn có tỉ lệ giống nhau và thành một cặp. Anh bắt đầu luyện tập lại. may mắn mà công pháp chỉ có 18 ấn pháp dù vậy an mất tới 2 tiếng đồng hồ ngồi tổ hợp lại thành 9 cặp ấn pháp cùng nhau.

Làm xong An bắt đầu thử lại nhưng lúc này sự cố lại xảy ra nồng độ Linh khí giảm bớt do Linh thạch an bỏ ra đã hết. An tiếc không thôi , 1 tháng anh chỉ đc phát có 20 viên linh thạch có thuộc tính để tu luyện. An lại lôi ra viên linh thạch bóng đêm khách khảm nạm vào trận pháp và tu luyện. Thở hơi dài An tập trung tinh thần tu luyện lại. Kết quả một lượng lớn các hạt Linh khí tràn vào não bộ khiến các neuron thần kinh bị quá tải làm An đau đầu không thôi. Nhưng sau khi cơn đau qua đi an phát hiện một điều vui mừng các neuron thần kinh của anh to ra hơn so với bình thường có ẩn hiện các sọc màu trắng và đen trên các đuôi của neuron. An vui mừng vì anh bước vào cấp đầu tiên của tu hành, ma pháp sư cấp 1.

An đứng dậy nhảy nhảy đấm đấm thì thấy thể chất của mình không thay đổi gì mấy. An bắt đầu chuyển hướng suy nghĩ sang pháp thuật An mới chợt nhớ công pháp của mình không có pháp thuật cơ sở. Pháp thuật ghi trong công pháp tối thiểu cũng phải Linh cấp mới sử dụng được thế là An vò đầu suy nghĩ xem mình test kiểu gì.

An nhớ tới Star Wars, An bắt đầu tập trung tinh thần điều khiển các hạt linh khí ánh sáng tập trung lại trong tay. Sau đó, cả căn phòng sáng rực lên do cây kiếm ánh sáng trong tay An nó tỏa ra (thực ra nó giống cây côn hơn). An quơ quơ cây côn trong tay mình nhưng chả có tác dụng gì khi chạm vào tường thì các hạt ánh sáng tán loạn không có lực sát thương nào. An buồn bực không thôi, chỉ được cái mã mà không có tiếng.

Đang buồn bực vì thuật có miếng mà không có tiếng thì An nhớ tới tia laser cường độ cao. An bắt đầu tập trung các hạt ánh sáng khiến nó mật độ cao hơn trong lòng bàn tay. Nhưng biến cố lại xảy ra khi các hạt ánh sáng tập trung mật độ lớn thì nhiệt độ cũng tỏa ra cao hơn. Lúc này, da An chịu không nổi, cảm thấy rát, có thể bị bỏng, An đành hủy đi pháp thuật. Lúc này tay hơi sạm lại do tác dụng nhiệt.

An thấy phương hướng này có thể thành công nên bắt đầu suy nghĩ theo hướng này. An nghĩ nếu chỉ điều khiển linh khí của môi trường có thể gây hại cho bản thân, nếu dùng linh khí của bản thân bảo vệ rồi tập hợp thêm linh khí của bản thân có khi tốt hơn.

An bắt đầu điều khiển Linh khí ở trong cơ thể nhưng số lượng linh khí lại quá bé, chỉ vừa đủ đầu ngón tay. Thấy vậy, An không nản lòng, bắt đầu kết ấn điều khiển nguyên tố ánh sáng phía đầu ngón tay. Sau đó, chum 2 ngón tay trỏ lại, từ từ đầu 2 ngón tay trỏ xuất hiện điểm sáng nhỏ, sức nóng tỏa ra gian phòng. An tập trung tâm thần điều khiển linh khí đó bay ra và vù một tiếng, viên cầu ánh sáng bay thẳng vào tường phòng tu luyện, tốc độ nhanh đến khó tin, rồi “RẦM” một tiếng, bụi mù mịt, cả phòng tu luyện, trên tường làm bằng cẩm thạch xuất hiện một lỗ thủng bằng đầu ngón tay.

An há hốc mồm nhìn tác phẩm cậu vừa tạo ra. Cùng lúc đó, Tuyết Nhi hớt hải chạy vào phòng luyện công:

-Hoàng tử có chuyện gì không ạ?

An cười ngượng nhìn Tuyết Nhi.

“Không có gì, ta mới thử nghiệm chút, ngươi cho người dọn dẹp lại phòng tu luyện, cho người sửa cái lỗ trên tường nhé.”

Tuyết Nhi gật đầu đi ra ngoài. An đứng lại, tới gần bức tường, nhìn lại tác phẩm của mình, An không khỏi tấm tắc. Thế giới này thật tuyệt vời…

Nhưng do tiêu hao tâm thần quá độ, sắc mặt An tái nhợt và mêt mỏi kinh khủng. An quyết định kết thúc tu luyện, đi nghỉ.

Bình Luận (0)
Comment