Âm Dương Luật Sư

Chương 18

Diệp Hàm ngay lập tức đem những khối ngọc thạch kia đưa đến khoa pháp chính, đợi một buổi tối liền có kết quả, Cố Miễn Quân nói cho nàng biết những miếng ngọc to bằng lòng bàn tay kia không có chỗ nào kỳ lạ, nhưng khối hồng ngọc giống như trứng gà này lại khá là kỳ lạ, bên trong vậy mà có một ít văn tự rất nhỏ, những văn tự đó tựa như hoa văn của ngọc tồn tại bên trong ngọc thạch, không biết những văn tự này là tự nhiên đã có, hay là sau đó mới được người ta khắc vào, nhưng nếu như là sau đó mới được người ta khắc vào, anh ta thực sự không nghĩ ra làm sao có thể khắc được những văn tự bé nhỏ kia, nếu như là tự nhiên tạo ra, vậy còn đúng là thần kỳ cực kì, hơn nữa, những chữ kia anh ta cũng không nhận ra, chỉ là ngờ ngợ cảm thấy thật giống một loại kinh văn.


Diệp Hàm vừa nghe đến chữ bên trong ngọc giống kinh văn, ngay lập tức đã nghĩ đến huyết chú mà Lãnh Dương nói với cô, lẽ nào thật sự cùng tôn giáo có liên quan? "Anh nói trên đời có chuyện ma quỷ hay không?" Diệp Hàm hỏi người ngồi ở đối diện bàn làm việc của mình, Cố Miễn Quân.


"madam làm sao bỗng nhiên lại hỏi câu này? Là ngươi phát hiện cái gì không?" trước lúc Cố Miễn Quân không biết rõ ý đồ của Diệp Hàm cũng không muốn phát biểu ý kiến.


"Tôi không biết tôi có nên tin tưởng điều tôi chứng kiến hay không." Diệp Hàm có chút buồn bực, trước đây cô vẫn không tin trên đời có ma quỷ, thế nhưng theo vụ án này gặp phải rất nhiều sự tình làm cho cô không tự chủ được đối với sự tình đã nhận định trước đây của mình phát sinh hoài nghi, hiện tại cô đã không còn biết trên thế giới này đến cùng có ma quỷ hay không, đáy lòng cô đã có chút hỗn loạn.


"Cô nhìn thấy gì?" Cố Miễn Quân cẩn thận từng li từng tí một thăm dò, bởi vì anh ta không biết mình có nên hỏi hay không, vì anh ta cảm thấy Diệp Hàm thật giống như đang vì chuyện cô chứng kiến mà buồn bực, xoắn xuýt.


Diệp Hàm suy nghĩ kỹ một hồi, mới quyết định nói cho Cố Miễn Quân, "Tôi thấy quanh thân Trương Viễn Minh có một đoàn sương mù màu đỏ."


Cố Miễn Quân hơi kinh hãi, "Cô có thể nhìn thấy sao?" Trong số những người anh ta quen biết cũng chỉ có bạn gái của anh ta có thể nhìn thấy thứ mà người bình thường không nhìn thấy, anh ta không nghĩ tới Diệp Hàm vậy mà cũng có thể nhìn thấy, thế nhưng có chút không hiểu, nếu như cô cũng có thể nhìn thấy, vì sao cô không tin trên cõi đời này có quỷ đây? Bởi vì từ câu hỏi vừa nãy Diệp Hàm hỏi, anh ta liền đoán được Diệp Hàm trước đây cũng không tin trên thế giới này có quỷ.


Diệp Hàm gật gù, từ bên trong túi của mình lấy ra cặp mắt kính Lãnh Dương cho cô, cô còn chưa trả lại cho Lãnh Dương, vẫn để ở trong túi.


Cố Miễn Quân nhìn thấy cặp mắt kính kia, trong đầu lập tức liền nghĩ đến Lãnh Dương, "Cặp mắt kính này. . . ." Anh ta thấy Lãnh Dương cũng có mắt kính giống như vậy, anh ta không biết mắt kính của Diệp Hàm là đến từ đâu, trong lòng tuy rằng có chút hoài nghi là Lãnh Dương cho cô, thế nhưng anh ta không dám xác định, bởi vì anh ta biết hai người bọn họ cũng không giống như có quen biết, coi như trong lúc làm việc có từng gặp mặt, thế nhưng Lãnh Dương cũng chưa chắc cho Diệp Hàm cái này, nhưng ngoại trừ Lãnh Dương, còn có ai sẽ có cặp mắt kính như vậy?


"Một người bạn cho." Diệp Hàm không biết quan hệ giữa Cố Miễn Quân và Lãnh Dương, cho nên cô không muốn nói rõ là ai, cô cho rằng cô nói rồi đối phương cũng chưa chắc quen biết, hơn nữa đối phương lại là người tình nghi luật sư đại diện, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.


Diệp Hàm trả lời như vậy, Cố Miễn Quân cũng đoán được đối phương không muốn nói rõ, đã như vậy, anh ta cũng không truy hỏi, chỉ là hỏi: "Chuyện này cô thấy thế nào?"


"Sếp Cố đối với chuyện này thấy thế nào?" Diệp Hàm không trả lời mà hỏi lại.


"Tôi cảm thấy khối ngọc có chữ viết này có chút kỳ quái, có lẽ cùng một ít kinh văn tôn giáo có liên quan, thế nhưng cụ thể là cái gì, tôi không rõ lắm, phỏng chừng phải tìm người quen thuộc phương diện này hỏi một chút mới biết." Cố Miễn Quân xác thực sự tình đối với phương diện ma quỷ cùng tôn giáo anh ta không hiểu rõ, anh ta không dám phán đoán xằng bậy.


Diệp Hàm chậm rãi gật đầu, lại hỏi: "Anh tin tưởng ma quỷ, phép thuật cùng tôn giáo sao?" Diệp Hàm hỏi như vậy là muốn nghe Cố Miễn Quân đối xử như thế nào với chuyện ma quỷ, cô vẫn không biết mình có nên tin lời Lãnh Dương nói hay không.


"Thực ra trên thế giới có thật nhiều chuyện khoa học giải thích không được, chúng ta cũng không thể hiểu rõ sự tình của mỗi một phương diện, rất nhiều người nói là mê tín, thế nhưng trên đời có mấy người có thể nhìn thấy thứ người khác không thể nhìn thấy, riêng cái này khoa học liền giải thích không được, thứ chúng ta không biết thực ra không có nghĩa là không tồn tại, thực ra thế gian vạn vật, vẫn là xem cô làm sao nhìn nhận thôi." Cố Miễn Quân trước đây cũng không tin, bạn gái của anh ta một mực là có mắt âm dương, để anh ta chậm rãi tin tưởng, có lẽ trên thế giới này không phải chỉ là một không gian, cũng không phải chỉ có nhân loại, thứ nhân loại không nhìn thấy, không có nghĩa là không tồn tại.


Tuy rằng Cố Miễn Quân không phải là câu trả lời rõ ràng, thế nhưng Diệp Hàm đã hiểu rõ ý tứ của Cố Miễn Quân, liền nói: "Cảm ơn."


Cố Miễn Quân đi rồi, Diệp Hàm có chút mệt mỏi dựa vào cái ghế, lẽ nào cô thật sự muốn tin tưởng một cô gái như Lãnh Dương sao? Hiện tại ngoại trừ huyết chú trên người Trương Viễn Minh cùng khối hồng ngọc có chữ viết này, còn không tìm được những đầu mối khác, giống như truy xét đến nơi Trương Viễn Minh, tất cả manh mối đều đứt đoạn mất như thế, đây rốt cuộc là chuyện ra sao, mình còn có chỗ nào là không nghĩ tới? Vốn là kêu người điều tra một chút xem người mua đi khối hồng ngọc hình dạng trẻ con này là ai, xem có thể điều tra được thêm một ít manh mối hay không, nhưng làm thế nào cũng không tìm được người kia, hiện tại nên bắt tay vào làm việc chỗ nào? Diệp Hàm cảm thấy cô nên cố gắng suy nghĩ một chút.


Có điều mặc kệ là hướng về phương nào, cô cảm giác mình tựa hồ còn phải đi tìm người khiến người ta ghét Lãnh Dương, tuy rằng mặt nàng vẫn mang mỉm cười, đối với mình rất khách khí, thế nhưng, vì sao cô nhìn nụ cười đối phương sẽ cảm thấy rất giả tạo? Mình chính là từ trong đáy lòng không thích nàng. Có lẽ giữa người và người ở chung thật sự cần xem duyên phận, có mấy người vừa thấy mặt đã có hảo cảm, nhất phách tức hợp*, mà có mấy người lần đầu tiên thấy nhau liền biết cả hai không thể trở thành bằng hữu, cũng sẽ không đối với đối phương có bất kỳ một chút hảo cảm nào. Rất rõ ràng, nàng cùng Lãnh Dương thuộc về vế sau.


* Nhất phách tức hợp (câu này xuất xứ từ "Kỳ lộ đăng" của Lý Lục Viên hồi thứ mười sáu: "Cổ nhân rằng: quân tử chi giao, định nhi hậu cầu; tiểu nhân chi giao, nhất phách tức hợp.") Kiểu như quân tử chơi với nhau thì ước định trước rồi mới ra yêu cầu, còn tiểu nhân chơi với nhau thì gõ "cách" một cái là tự biết điều mà tụ lại thành đoàn với nhau, không cần bàn bạc cái gì. Cái "nhất phách tất hợp" ở đây là chỉ hai người rất ăn ý với nhau.


Tuy rằng Diệp Hàm không thích cùng Lãnh Dương ở chung, thế nhưng cô vẫn bấm số điện thoại Lãnh Dương, rất nhanh, điện thoại liền nối được, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói khách khí của Lãnh Dương, "Xin chào, xin hỏi bên kia là ai?" Bởi vì Diệp Hàm không cho Lãnh Dương số điện thoại của cô, vì lẽ đó Lãnh Dương cũng không biết là ai điện thoại cho nàng.


"Tôi là Diệp Hàm." Diệp Hàm đơn giản lại thẳng thắn trả lời.


Lãnh Dương nghe được cái tên này, có chút kinh ngạc, nhưng vừa tựa hồ ở trong dự liệu, nàng đoán được Diệp Hàm sẽ tìm nàng, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như thế. Lãnh Dương ngừng làm việc, nhếch miệng lên, "Là madam! Không biết tìm tôi có chuyện gì không?" Lãnh Dương biết rõ còn hỏi.


"Có rảnh không? Chúng ta gặp mặt?" Diệp Hàm cũng không nhiều lời khách sáo, nói thẳng mục đích.


"Tốt! Một hồi cùng ăn cơm trưa?" Lãnh Dương liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa, liền thẳng thắn hẹn cùng dùng cơm.


"Được, ở nơi nào?" Diệp Hàm nói chuyện đều là rất thẳng thắn, cô không thích quanh co lòng vòng, huống chi là đối với một người mà chính mình cũng không có hảo cảm.


Lãnh Dương nói một địa điểm, sau đó cúp điện thoại. Nàng biết Diệp Hàm vì sao tìm nàng, mình có muốn nói toàn bộ cho nàng hay không?


Lãnh Dương đến phòng ăn đúng giờ các nàng hẹn, nàng vừa vào phòng ăn liền nhìn thấy Diệp Hàm, Lãnh Dương trên mặt hiện lên nụ cười nhạt, đi tới, "Thật ngại, tới trễ rồi."


"Không có, là tôi đến sớm." Diệp Hàm có chú ý thời gian, cô biết Lãnh Dương cũng không có trễ.


Lãnh Dương ngồi xuống, đem cặp làm việc đặt trên một cái ghế, trên mặt mang theo nụ cười nghề nghiệp, "Chúng ta gọi món ăn chứ?"


"Được." Diệp Hàm lên tiếng trả lời, giơ tay gọi người phục vụ, tùy tiện gọi một phần thức ăn. Lãnh Dương cũng không có nhìn thực đơn, trực tiếp gọi một phần bò bít tết đặc trưng, lại muốn một phần salad trái cây, cộng thêm một ly cà phê.


"Cô nói lập trường của chúng ta có thể nhất trí thật sao?" Diệp Hàm chờ người phục vụ đi rồi, hỏi thẳng vào vấn đề.


Lãnh Dương cười cợt, gật đầu.


"Nếu như cuối cùng chứng cứ vẫn chỉ về Trương Viễn Minh thì sao?" Diệp Hàm lại hỏi.


"Nếu như anh ta đúng là hung thủ giết người, các người có đầy đủ chứng cứ chứng minh, tất nhiên tôi không thắng được vụ kiện này, bởi vì sự thực chính là sự thực." Lãnh Dương cũng nói đúng sự thật, nàng xử lý vụ kiện xưa nay không giả tạo chứng cứ, nếu như sự thực chứng minh đúng là Trương Viễn Minh giết, nàng coi như thua cũng không có câu oán hận nào.


Diệp Hàm nghiêm túc nhìn chằm chằm Lãnh Dương một hồi lâu, cô muốn từ vẻ mặt Lãnh Dương nhìn ra chút gì, cũng muốn nhìn Lãnh Dương nói lời này độ tin cậy là bao nhiêu.


"Cô nhìn tôi như thế, tôi sẽ thật ngại." Lãnh Dương biết tâm tư Diệp Hàm, thế nhưng vẫn như cũ cố ý nói.


Diệp Hàm ngẩn ra, cô không nghĩ tới Lãnh Dương sẽ nói một câu như vậy, theo lẽ thường, coi như thật sự ngại cũng sẽ không nói ra chứ? Như vậy cũng hại cô có chút ngại, có điều cô đem phần lúng túng này đặt ở đáy lòng, cũng không biểu hiện ra, mở miệng trả lời một câu: "Đó là bởi vì tôi muốn nhìn xem cô có phải đang gạt tôi không."


Lãnh Dương nghe xong câu nói này của Diệp Hàm, đáy lòng khẽ mỉm cười, tổng kết một câu: Không phải một cô gái dễ đối phó. Bởi vì nàng cho rằng câu nói kia của nàng sẽ làm cho đối phương lúng túng, không nghĩ tới đối phương dễ dàng ngay câu nói đầu tiên đã đem lúng túng hóa giải, trái lại bản thân cô ấy lại tìm ra một lý do hợp lý đánh giá mình.


"Vậy sau khi cô đánh giá, cảm thấy tôi có thể tin tưởng không?" Nếu đối phương đã nói như vậy, nàng liền trực tiếp hỏi thăm một chút.


"Cô đối với chuyện huyết chú biết bao nhiêu?" Diệp Hàm không dự định trả lời Lãnh Dương, trực tiếp hỏi sự tình chính mình muốn biết.


"Không nhiều, cũng không ít." Lãnh Dương cảm giác câu trả lời này rất thích hợp.


Diệp Hàm hơi nhướng mày, "Đó là bao nhiêu?"


Nhìn biểu hiện đối phương có chút không vui, Lãnh Dương rất thức thời nói thẳng, "Huyết chú là người hạ chú dùng máu của mình hạ chú ngữ, chủ yếu là muốn khống chế đối phương. . . ." Lãnh Dương nói lại tất cả những sự thực liên quan đến huyết chú mà Mạnh Thường Quân nói với nàng cho Diệp Hàm. Diệp Hàm nghe xong, giữa hai lông mày lại càng nhíu chặt, bởi vì cô nhìn thấy sương mù màu đỏ quanh người Trương Viễn Minh đã rất đậm, cái kia có phải là đại biểu cho ý thức Trương Viễn Minh cũng bắt đầu chịu ảnh hưởng?


"Thật sự khó giải?" Diệp Hàm lần thứ hai xác định.


Lãnh Dương gật gù, "Còn có ít lời, tôi không biết có nên nói cho cô hay không."


"Nói đi!" Nếu đối phương muốn tự nói cùng mình, mình không ngại nghe một chút.


"Trương Viễn Minh nói hiện tại anh ta đã bắt đầu gặp một giấc mơ, trong mơ toàn thân mình là máu, chạy ở một nơi không có bóng người, anh ra nói cho tôi biết, trước khi Chu Nhạc chết cũng từng gặp giấc mơ như vậy."


Thực ra Lãnh Dương không biết mình có nên nói cho Diệp Hàm những lời này hay không, nàng sợ đối phương sẽ nói nàng nhiễu loạn nghe nhìn, nói dối phương hướng điều tra của cảnh sát.


Diệp Hàm suy nghĩ lời nói của Lãnh Dương, một lát sau mới hỏi: "Cô cảm thấy giấc mơ này cùng huyết chú có liên quan, hơn nữa cùng việc bọn họ chết cũng có liên quan?"


"Tôi có thể không nói như vậy, chuyện điều tra phá án là việc mà cảnh sát các người làm, tôi chỉ là một người công dân tốt, đem sự việc biết được đến báo cho cô mà thôi." Lãnh Dương là người thông minh, nàng sẽ không ngốc đến mức ở trước mặt cảnh sát phán đoán xằng bậy, đến lúc thật sự bị gán cho tội danh nói dối cảnh sát phá án thì rất không tốt.


Đáy lòng Diệp Hàm thầm nghĩ, quả nhiên là người học luật, cẩn thận từng chút. Nếu đối phương không muốn cho cô một đáp án rõ ràng, cô cũng không truy hỏi nữa, liền đổi vấn đề: "Cô nói nếu như không ai giải được huyết chú, 49 ngày sau cũng sẽ chết?"


"Theo tôi được biết thì là như vậy." Lãnh Dương vẫn không cho một đáp án xác định, đây là câu trả lời của người thông minh, vạn nhất thật sự có biện pháp khác thì sao? Chẳng phải là nàng lừa dối cảnh sát sao?


"Cô nói huyết chú của bọn họ có khả năng là từ Ngũ Chỉ Sơn ở Hải Nam mang trở về? Vậy khi tìm ra người hạ chú, phỏng chừng là có thể giải chứ?" Lúc này Lãnh Dương còn không nói cho cô biết, có lẽ người hạ chú này đã chết rồi, đã nằm trong quan tài.


***
Editor: vì lý do editor đi chơi về mới ngồi dịch chương này nên hơi bị buồn ngủ, edit chương này hơi tệ xíu T.T
Mấy bạn thông cảm xem đỡ đi nha, cũng tạm có thể hiểu được
Anw, cảm ơn mấy bạn đã xem và không chê tui :3
Tui ngẩu đây, mọi người ai còn thức thì đọc rồi ngủ ngon heng, trễ lắm rồi <3

Bình Luận (0)
Comment