Âm Dương Luật Sư

Chương 7

Giờ tan sở của người khác, Cố Miễn Quân lại đi làm, tùy tiện ăn một chút cơm tối cho đầy bụng, anh ta lại đến phòng xét nghiệm. Một thân áo khoác trắng, đang loay hoay với các loại thuốc hoá học. Khi Cố Miễn Quân chăm chỉ làm việc có vẻ đặc biệt mê người.


"Sếp Cố, tôi đem vật chứng madam Diệp đã đưa đến cho các đồng nghiệp xét nghiệm." Trương Lập của khoa pháp chính đến cạnh Cố Miễn Quân nói.


"Ừ được, cực khổ cho cậu." Cố Miễn Quân khách khí nói với cấp dưới của anh ta. Sau khi nói giống như lại nhớ ra cái gì, bổ sung một câu: "Đồng nghiệp đi trực sáng hôm nay, cậu cho bọn họ tan tầm về nghỉ ngơi đi! Nghỉ ngơi không tốt, cũng không có biện pháp triển khai công việc." Bởi vì lúc xét nghiệm cần hết sức chăm chú, không thể có sai lầm, cho nên tinh thần dễ dàng mệt mỏi, không nghỉ ngơi tốt, dễ dàng xuất hiện sai lầm, kết quả xét nghiệm của bọn họ cần trăm phần trăm chính xác, một chút sai lầm đều không cho phép phát sinh, bởi vì kết quả xét nghiệm của bọn họ đối với vụ án phi thường trọng yếu.


"Ân hảo." Trương Lập nhận lệnh lập tức đi truyền đạt chỉ thị, bởi vì anh ta cũng là một thành viên ca trực sáng nay, một ngày xét nghiệm, ánh mắt của anh ta cùng đại não đã sớm mệt mỏi, lúc này thầm nghĩ về nhà hảo hảo ngủ thoải mái.


Cố Miễn Quân đem vật chứng mà tổ A tổ trọng án thu thập được hôm nay phân ra cho đồng nghiệp phòng xét nghiệm ở khoa pháp chính, nhưng phòng xét nghiệm của khoa pháp chính chỉ có 5 người, muốn đem mười mấy vật chứng hôm nay thu thập được như vân tay, DNA, sợi nhỏ xét nghiệm phân tích, một buổi tối không có biện pháp hoàn thành, huống chi có ba người đã sắp tan tầm. Cố Miễn Quân làm ở phòng xét nghiệm cao cấp khoa pháp chính, lại là chủ quản, anh ta chỉ có thể làm nhiều hơn một chút .


Hôm nay, lúc ăn cơm tối, anh ta nhận được tin tức của Lãnh Dương, nói nàng chuẩn bị đi Tây An chơi một chuyến, để cho anh ta an tâm làm việc. Khi anh ta bận rộn làm việc, Lãnh Dương sẽ không gọi điện thoại quấy rầy anh ta, có chuyện gì cũng chỉ là một tin ngắn nhắn lại, anh ta thật lòng cảm thấy được Lãnh Dương là một cô gái đối với anh ta rất tốt, cũng không oán giận công việc của anh ta, còn trước sau như một bên cạnh anh ta, bạn gái như vậy nếu mất đi, có lẽ anh ta thật sự sẽ hối hận cả đời. Anh ta không phải là không nghĩ tới kết hôn, nhưng cửa ải của cha mẹ luôn không có biện pháp thông qua, cha mẹ của anh ta để bụng chuyện Lãnh Dương vừa ra đời liền khắc chết cha mẹ, cảm thấy được nàng là người mang điềm xấu, còn nói rằng tuyệt đối không cho phép nàng vào cửa Cố gia. Cố Miễn Quân là một người con có hiếu, anh ta không có khả năng cùng người trong nhà tranh cãi, mà anh ta cũng thật tâm yêu Lãnh Dương, cho nên hôn sự của bọn họ vẫn luôn trì hoãn, may mắn Lãnh Dương cũng không vì vậy mà cãi nhau với anh ta.


Tổ A tổ trọng án bận rộn một ngày, cuối cùng đem những vật nhỏ ở tất cả hộ gia đình tại hiện trường vụ án thu thập xong, cũng lấy khẩu cung, xem như hoàn thành xong nhiệm vụ hôm nay Diệp Hàm giao phó. Mọi người nhìn đồng hồ treo tường ở phòng làm việc, đồng hồ đã chỉ tám giờ, tất cả mọi người muốn về nhà nghỉ ngơi thật khỏe một chút, bởi vì từ khi vụ án xảy ra bọn họ mới nghỉ ngơi bốn tiếng, nói không mệt là giả, mặc dù bọn họ là cảnh đội tinh anh, sức khỏe tốt, nhưng cũng không có nghĩa là làm bằng sắt, sẽ không mệt, nhưng mặc dù mệt chết đi, tất cả mọi người cũng không dám tan ca rời đi, bởi Diệp Hàm còn ở phòng làm việc bận rộn, cho nên chỉ có thể ngồi ở phòng làm việc, muốn đi lại không dám đi, chậm rãi mò mẫm bận rộn.


Diệp Hàm lúc này bỗng nhiên đi ra, lướt mắt qua cấp dưới của cô, trừ Triệu Lượng, những người khác từng người đều là bộ dáng buồn bã ỉu xìu. Thấy cảnh tượng như vậy, có lẽ cũng có chút cấp trên hiểu ý mà không tức giận, bởi vì thân là thành viên cảnh đội tinh anh tổ trọng án thế nhưng đều là bộ dáng sắp chết, tinh thần diện mạo như vậy làm thế nào để phá án? Đoán chừng ít có cấp trên không tức giận, dĩ nhiên trừ những người cấp trên lười biếng, bản thân không muốn có gì làm, còn cấp trên đặc biệt thương cảm cấp dưới, nhưng cấp trên như vậy vẫn là số ít, bởi họ đều vì công trạng mà liều mạng, hy vọng có thể tiếp tục thăng chức.


Nhưng Diệp Hàm không có tức giận, cô chỉ bình tĩnh nói một câu: "Tất cả mọi người mệt mỏi, đêm nay về nghỉ ngơi đi! Có chuyện gì ngày mai nói sau." Nói xong lại bổ sung một câu: "Triệu Lượng, anh ở lại."


Mọi người nghe được mệnh lệnh của Diệp Hàm, cả người thật giống như hồi hồn, mỗi người lập tức tinh thần tỉnh táo, nhanh chóng lên tiếng, nhanh chóng đi. Triệu Lượng nhìn thấy những đồng nghiệp này giống như mới vừa từ trong tù thả ra, bất đắc dĩ cười lắc đầu, đi đến trước mặt Diệp Hàm, "madam, có dặn dò gì sao?"


"Đêm nay cực khổ cho anh, cùng tôi điều tra bà xã của nạn nhân, hôm nay nhân viên quản lý tòa nhà nói bà xã của nạn nhân buổi tối thường xuyên đi ra ngoài, chúng ta đi xem thử." Diệp Hàm biết mọi người bận rộn một ngày, mặc dù là nhân viên cảnh sát, nhưng cũng sẽ có tính tình của người đi làm, cho nên cô cảm thấy được trước hết cô nên bồi dưỡng tinh thần mọi người, bằng không oán khí, oán hận tất nhiên không thiếu, nghiêm trọng còn có thể khiến công việc mệt mỏi, ảnh hưởng công tác. Cho nên cô để cho các đội viên quay về nghỉ ngơi, để lại Triệu Lượng, Triệu Lượng là cảnh trưởng, lại là đội trưởng của bọn họ, trong công việc biểu hiện không tệ, cho nên chỉ có thể cho Triệu Lượng cùng cô đi truy xét bà xã của nạn nhân.


"yes madam, bất quá madam, chúng ta nên theo phương diện nào để bắt tay vào làm?" Triệu Lượng hỏi.


"Trước tiên đi theo cô ta, xem cô ta buổi tối làm cái gì, chúng ta không thể loại trừ tình huống nào." Diệp Hàm sẽ không buông bỏ một manh mối nào, bởi vì một manh mối nhỏ cũng có thể là mấu chốt phá án.


Cho nên hai người bọn họ đi tới dưới lầu hiện trường vụ án, bởi vì nạn nhân cũng ở tại tòa nhà này. Hai người ngồi trong xe của Diệp Hàm, quan sát người ra vào tòa nhà này, kiên nhẫn cùng đợi mục tiêu xuất hiện.


Thời gian cứ từng giây trôi qua, loại phương pháp ôm cây đợi thỏ này thật sự là nhàm chán cộng thêm buồn rầu, nhưng cũng không có biện pháp, lúc điều tra vụ án loại phương pháp này rất thiết yếu, cho nên bọn họ nhất định đã học thuật tĩnh tâm, tính kiên nhẫn cũng vì vậy mà có, bởi vì nhiều khi đợi một cái chính là cả ngày, sau đó thay ca, ngày hôm sau tiếp tục, nếu tĩnh tâm không nổi, khó chịu sẽ chỉ là chính mình, nhiệm vụ không thể nào bởi ngươi không kiên nhẫn mà sửa đổi, nếu không ngươi cũng đừng bưng chén cơm* này, nếu bưng, cũng chỉ có thể nhẫn.


* theo tui thì đại khái là đừng làm nghề này


Hai người ngồi ở trong xe đợi cho đến 11 giờ cũng không thấy bà xã của nạn nhân xuất hiện, Triệu Lượng trong lòng không khỏi sinh nghi, "Có phải đêm nay cô ta không ra ngoài hay không? Chồng vừa mới chết, cô ta có thể sợ buổi tối còn chạy ra ngoài sẽ khiến cho cảnh sát chúng ta chú ý, cho nên thu liễm?"


Diệp Hàm nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Tiếp tục chờ một chút." Lúc này đối với Bất Dạ Thành* như Hồng Kông mà nói cũng không tính là muộn, nếu bà xã của nạn nhân thật sự có ý tránh cảnh sát, cô ta hẳn là sẽ đi ra ngoài vào tối nay. Quả nhiên, lúc 12 giờ, bà xã nạn nhân Trương Ngải rốt cục xuất hiện, một bộ dáng rất vội vàng, đưa tay ngăn xe taxi, không biết muốn đi đâu.


* Bất Dạ Thành: thành phố không có ban đêm


Diệp Hàm nhanh chóng lái xe đuổi theo, đợi cả đêm, cuối cùng không đợi vô ích.


Trương Ngải ngồi xe taxi dừng lại trước một tiểu khu, người trong xe taxi đi ra, sau đó đi vào tiểu khu. Diệp Hàm dừng xe ở bên ngoài tiểu khu, đánh giá tiểu khu này, tiểu khu này không lớn, chỉ có một cái chung cư và một cái sân nhỏ, Diệp Hàm nhận định nhất định nàng đi lên căn chung cư này, chính là không biết muộn như vậy nàng tới đây tìm ai.


"Hành động." Diệp Hàm nói với Triệu Lượng, sau đó tắt máy xuống xe. Đi đến cửa phòng an ninh của tiểu khu, đưa giấy chứng nhận bản thân ra, bảo vệ trị an vừa nhìn là cảnh sát, thái độ phi thường thân mật, "Sếp, madam, không biết có thể giúp hai người chuyện gì?"


Triệu Lượng từ trong túi lấy ra ảnh của Trương Ngải lấy ở phòng hồ sơ cảnh sát, hỏi bảo vệ trị an kia, "Người phụ nữ này, đã thấy qua chưa? Vừa mới tới."


Bảo vệ trị an vừa nhìn ảnh chụp, không cần suy nghĩ liền nói có biết.


"Anh biết cô ấy tới nơi này tìm ai sao?" Diệp Hàm vừa nghe đến đối phương nói có biết, nhanh chóng hỏi.


"Biết, cô ấy tìm Trần tiên sinh ở lầu 11." Bảo vệ trị an thành thực trả lời. Tuy rằng thông tin khách ở đây cần giữ bí mật, nhưng đối phương là cảnh sát, anh ta tất nhiên muốn phối hợp, bằng không bị tố làm giả khẩu cung, gây trở ngại tư pháp công chính sẽ không tốt.


"Cô ấy thường xuyên tìm đến Trần tiên sinh sao?" Diệp Hàm cảm thấy được hẳn là vậy, bằng không bảo vệ trị an như thế nào nhanh như vậy liền nhận ra Trương Ngải? Còn biết nàng tới tìm ai.


"Thời gian gần đây là thường xuyên, thường xuyên buổi tối tới đây rồi lại đi, tới muộn như hôm nay thì rất ít." Bảo vệ trị an nghĩ rồi nói.


"Cô ấy đi một mình sao?" Vấn đề này rất trọng yếu, bởi vì nếu như không có gì, như thế nào lại thường xuyên một mình ra vào nơi ở một người đàn ông?


"Ân, thường xuyên đến một mình, có khi lại cùng Trần tiên sinh đồng thời trở về." Bảo vệ trị an suy nghĩ, sau khi xác định mới nói ra.


"Trần tiên sinh ở phòng nào?" Diệp Hàm lại hỏi.


"Lầu 11, phòng 1103." Phòng an ninh có tên cùng phương thức liên lạc của cả tòa nhà, cho nên anh ta tất nhiên cũng biết rõ Trần Bân ở chỗ nào.


"Hảo, cám ơn." Diệp Hàm sau khi nói cám ơn, liền đi vào trong, vào thang máy, nhấn số lầu 11. Tới lầu 11, rất nhanh liền tìm được phòng 1103, hai người nhìn nhau, đi tới cửa, bấm chuông cửa. Chuông cửa vang một tiếng lại một tiếng, chính là không ai ra mở cửa, Diệp Hàm hoài nghi là người trong nhà từ mắt mèo nhìn thấy bọn họ, cho nên mới không dám mở cửa, cái này có phải hay không đại biểu cho có tật giật mình?


Diệp Hàm nhìn Triệu Lượng, ý bảo anh ta. Triệu Lượng nhận được chỉ thị, tất nhiên biết Diệp Hàm không phải nói anh ta tiếp tục nhấn chuông cửa, vì thế lấy tay vỗ vài cái lên cửa, lớn tiếng nói: "Chúng tôi là cảnh sát, tôi biết các người ở bên trong, nhanh chóng mở cửa." Nói xong vẫn không thấy mở cửa, Triệu Lượng lại dùng lực gõ cửa, lại nói, "Anh tránh được nhất thời, không tránh được cả đời, hiện tại anh không mở cửa, ngày mai chúng tôi cũng sẽ mời anh đến cục cảnh sát." Lời như vậy đã nói ra , người trong phòng nếu không ngu ngốc nên biết đêm nay không mở cửa, ngày mai bị mời về cục cảnh sát cũng sẽ không thoải mái, bởi vì cảnh sát khẳng định rằng nếu anh ta không có phạm tội vì sao lại trốn tránh cảnh sát?


Chỉ chốc lát, cửa rốt cuộc đã mở, bên trong cánh cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, tóc ngắn phẳng phiu, trên môi còn có râu ngắn, vẻ mặt có chút không bình tĩnh, "Cảnh quan, không biết các người tìm tôi có chuyện gì?"


"Chúng tôi có thể vào nhà không?" Diệp Hàm hỏi.


"Mời vào." Trần Bân không dám không cho bọn họ tiến vào, nhưng cho bọn họ tiến vào thì sẽ phát hiện sự tình anh ta không muốn cho người khác biết đến, cho nên trong lòng bàng hoàng.


Diệp Hàm vào trong phòng, gặp được Trương Ngải, Trương Ngải vẻ mặt xấu hổ đứng ở phòng khách, nhìn thấy Diệp Hàm cùng Triệu Lượng, chột dạ chào hỏi, "Các người hảo."


Diệp Hàm thấy Trần Bân đóng cửa lại, mới hỏi Trương Ngải, "Chồng cô vừa mới chết cô lại hẹn hò, gặp mặt người đàn ông khác, anh ta dưới suối vàng mà biết chắn chắn chết không nhắm mắt."


Trương Ngải kích động giải thích, "madam, không phải như cô nghĩ, chúng tôi chỉ là bằng hữu bình thường, cũng không phải loại quan hệ cô suy nghĩ, chồng tôi cùng anh ấy là bạn thân."


Cách nói của Diệp Hàm có điểm đắc ý, "Anh cùng Chu Nhạc là bạn thân?" Diệp Hàm hỏi Trần Bân.


Trần Bân gật đầu, "Chúng tôi là bạn thân."


Diệp Hàm đánh giá Trần Bân từ trên xuống, trong lòng nghĩ: sắc tâm nổi dậy trên người vợ của bạn, thật đúng là bạn thân. Tuy rằng đáy lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói ra, lại hỏi Trương Ngải: "Bảo vệ trị an dưới lầu nhìn thấy cô gần đây thường xuyên ra vào nơi này, hơn nữa thường xuyên là buổi tối, điều này cô giải thích thế nào?"


Trương Ngải biểu tình trên mặt có chút mất tự nhiên , "Tôi, tôi tới tìm anh ấy nói chuyện phiếm mà thôi."


"Nói chuyện phiếm? Buổi tối thường xuyên đến nơi ở một người đàn ông nói chuyện phiếm?" Nói xong, Diệp Hàm trực tiếp đi đến trước mặt Trần Bân, "Chúng tôi hoài nghi anh có liên quan đến một vụ án mưu sát, mời anh trở về hợp tác điều tra."


Nghe được lời Diệp Hàm nói, Trần Bân kinh ngạc, cũng luống cuống, nhanh chóng nói: "madam, tôi cùng việc Chu Nhạc chết đi không có quan hệ, tôi không có giết anh ta."


"Có phải hay không còn không do anh nói, xin mời!" Diệp Hàm mặt không chút thay đổi, lời nói bình thản.


"madam, chuyện chồng tôi chết thật sự cùng Trần Bân không có quan hệ gì." Nghe được Diệp Hàm muốn dẫn Trần Bân đi, Trương Ngải luống cuống, nhanh chóng vọt tới trước mặt Diệp Hàm nói.


Diệp Hàm quay đầu nhìn Trương Ngải, lại bình thản mở miệng: "Chúng tôi có lý do hoài nghi các người cấu kết mưu hại Chu Nhạc, xin Chu phu nhân cũng theo chúng tôi quay về cục cảnh sát hợp tác điều tra."


Vừa nghe Diệp Hàm nói như thế, Trương Ngải sắc mặt nháy mắt trắng bệch, gấp giọng nói: "madam, cô tin tưởng chúng tôi, chúng tôi thật không có mưu hại chồng tôi, ngày đó chúng tôi đều đi làm, tan tầm Trần Bân tới đón tôi đi ăn cơm, sau đó cảnh sát các người báo cho tôi biết, tôi mới biết được chuyện chồng tôi tự sát."


"Là tự sát hay không còn chưa xác định, nhưng các người có hiềm nghi, cho nên xin các người quay về hợp tác cảnh sát điều tra." Diệp Hàm nói xong, đưa tay bắt tay Trương Ngải, xoay người liền đi ra ngoài cửa.


***


Editor: xong, đại khái là tới đây 2 người vẫn chưa gặp được nhao T.T

Bình Luận (0)
Comment