Âm Dương Ngàn Dặm

Chương 11

"Tại sao à? Tại vì tôi và cô ấy có lời thề kiếp trước."

Nói đến đây, anh ta chồm người về phía tôi, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi nói tiếp:

"Em có muốn đi cùng tôi đến một nơi?"

Tôi bỡ ngỡ nhìn anh, lời thề kiếp trước? Lời thề kiếp trước anh ta sao có thể nhớ được? Nhưng tôi suy nghĩ một lát rồi nghĩ tới vấn đề anh ta nói, thắc mắc chỗ mà anh ta muốn cùng tôi đi. Không tự chủ được gật đầu.

Dường như thấy được biểu hiện khiến cho anh ta hài lòng, liền vui mừng dắt tôi đi.

Tôi rất vui, phải nói là vui ơi là vui ấy chứ. Phong cảnh nơi đây không giống nơi tôi ở, khác lạ vô cùng.

Đang vui vẻ thì tôi chợt nhớ tới một vấn đề, xoay đầu nhìn người kế bên hỏi:

"Anh tên gì?"

"Tôi tên Lỗi Minh"

Lỗi Minh nhẹ nhàng cười với tôi, làm tôi xao xuyến biết bao. Anh thật đẹp, cười càng đẹp hơn!

Và...

Ngày nào cũng vậy, trong giấc ngủ tôi thường gặp anh, và tôi đã nhận ra...anh chả phải là người!

Anh thường dẫn tôi đi khắp nơi, và tôi cũng biết nơi đó là nơi của anh.

Dạo này, Lưu Viễn Minh dịu dàng lại như xưa, không còn tính tình ác bá nữa.

Anh hôm nay còn dẫn tôi đi dạo.

Đi từ rất lâu, đi từ sáng tới chiều. Nhưng tôi lại cảm thấy vui vẻ.

Mà vui vẻ chưa được lâu, tôi vừa mới về đến nhà. Liền nhảy vào phòng ngủ, ngủ một giấc ngon lành.

Vấn đề xui xẻo nằm trong tận giấc mơ, tôi muốn gặp Lỗi Minh, cùng anh trò chuyện tâm tình. Mà lại gặp đám linh hồn vất vưởng trêu đùa tôi, kéo chân, giựt tóc...Giống như đó là niềm vui của chúng.

Lỗi Minh lúc này không biết ở đâu nhảy ra, giúp tôi xua đuổi đám linh hồn quỷ dữ đó.

Mà... Lỗi Minh hôm nay thật lạ, anh không nói gì cả, không chơi đùa cùng tôi mà lại giẫn dữ với tôi.

Anh mạnh bạo lôi tôi lên giường làm những chuyện ân ái với nhau, khiến tôi chưa hay biết gì mà đã muốn ngất xỉu đi. Nhưng đây là mơ mà, tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi cơn mơ, miệng lẩm bẩm "quan thế âm bồ tát" không ngừng.

Rốt cuộc cũng thoát được nhưng đó là ngày của sáng hôm sau...
Bình Luận (0)
Comment