Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư

Chương 47

Đào Tuyết Ương nghe Sư Âm nói thế, hai mắt sáng rực, cơ thể mệt mỏi nhưng đầu óc tỉnh táo, nhớ tới lời Sư Phù đã dặn: "Tối nay, tỷ tỷ làm cái gì, thì em làm lại y chang như vậy, không được nương tay". Thì ra, anh ấy nói là chuyện này à, vậy thì bây giờ là cơ hội tốt.

"Vậy chị có cần em giúp không?" - Đào Tuyết Ương sinh lực tràn trề.

"Em muốn tiếp tục sao? Chị đang muốn cho em nghỉ ngơi một chút, nếu đã khỏe, vậy tiếp tục nhé."

"Hôn Âm, kìm chế rất khó chịu, cho em giúp chị đi." - Đào Tuyết Ương ưỡn thẳng nửa thân trên, nàng đây là suy nghĩ cho người yêu mà. Nàng rất yêu Sư Âm, nếu chỉ có bản thân được thoải mái thì rất dễ điên.

"Chị có thể nhịn được, không cần em quan tâm. Em chỉ cần nằm đó hưởng là được rồi." - Sư Âm dùng thân thể đè xuống, Đào Tuyết Ương nhìn Sư Âm cười có chút lạnh sống lưng.

Chết tiệt! Trên mặt chị ấy hiện rõ "lần này, chị làm tới cùng."

"Khoan...chị...chị...chậm lại một chút ~~" - Toàn thân Đào Tuyết Ương run rẩy, giọng nói cũng lệch hẳn đi.

"Em đã quen, vậy tốt rồi."

Quen cái cmn! Không ngờ lần đầu tiên dịu dàng chỉ là đánh lừa, chị ấy có chỗ nào dịu dàng đâu. Chuyện cổ tích cũng chỉ toàn lừa gạt trẻ em.

"Ha...a...a...Á ha...a ~~~~"

Đào Tuyết Ương rên rỉ cũng có tiết tấu đàng hoàng, Sư Âm tưởng em ấy đang luyện thanh. Sư Âm là đang cố ý, nhưng gào kiểu này chắc em ấy bị rách cổ họng mất. Cứ như vậy, Đào Tuyết Ương cao trào ba, bốn lần, mệt chịu không nổi nằm bẹp dí ở trên giường thở dốc. Nhưng căn cứ vào định luật "phòng the" của hai người, nàng không thể cứ nằm dưới mãi.

Sư Âm nghiêng người, nửa nằm nửa ngồi bên cạnh Đào Tuyết Ương, lưng dựa vào đầu giường, lấy một điếu thuốc ra châm lửa hút.

"Này, em còn sức không?"

"Có!" - Đào Tuyết Ương hồi quang phản chiếu, ngồi thẳng dậy rồi quay sang đè lên người Sư Âm.

"Chị không phản kháng?" - Đào Tuyết Ương nhìn cái người đang nhàn hạ hút thuốc, tự nhiên thấy có cảm giác thất bại. Sư Âm là người rất khó khăn, đáng lý ra phải kháng cự lại mới đúng chứ.

"Tại sao lại phản kháng?" - Sư Âm thấy Đào Tuyết Ương hỏi rất mắc cười, lại nhìn đến em ấy không dám nhúc nhích lại càng mắc cười. Dập tắt điếu thuốc, Sư Âm ôm lấy cổ của Đào Tuyết Ương kéo lại, trao cho em ấy một nụ hôn thật sâu.

"Đã học được rồi phải không? Vậy trả bài đi." - Sư Âm đè thấp giọng nói, nghe rất gợi tình, Đào Tuyết Ương khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng.

"A..Hôn Âm, đây nhất định không phải lần đầu tiên chị 'làm yêu'." - Đào Tuyết Ương nhớ lại, Sư Âm hành động rất thuần thục, chỉ cần nghĩ nhiêu đó liền khẳng định Sư Âm không phải làm chuyện này lần đầu tiên. Tuy rằng, không quan tâm trước đây Sư Âm đã quen người nào, nhưng trong lòng cảm thấy không phục. Hai người chỉ là gặp nhau hơi trễ thôi mà.

"Ai nói với em đây không phải lần đầu? Ai đã nói với em rằng, em là người đầu tiên làm chị có cảm giác? Ngu ngốc!"

Sư Âm lập tức kéo tay Đào Tuyết Ương chạm vào mình. Đào Tuyết Ương đầu ngón tay vừa chạm đến "nơi" mềm mại, ướt, trơn dính, căng thẳng hóa đá tại chỗ. Nhìn Sư Âm xinh đẹp đang ở trước mắt, để mặc cho Đào Tuyết Ương tùy ý hành động, nàng cảm thấy sợ sệt. Tại sao thân thể mình không dám cử động, bây giờ làm sao đây? Lý thuyết cái rắm, thực hành cái quỷ gì? Sư Âm càng để mặc Đào Tuyết Ương, thì nàng lại không dám cử động, tương lai rộng mở ghê chưa.

Qua rất lâu, hai người cũng ngồi im không nhúc nhích, Đào Tuyết Ương thì ngồi trên người Sư Âm. Sư Âm đang kéo tay của Đào Tuyết Ương đặt giữa hai chân mình, cái tư thế này.......

"----Ầm---"

Trong phòng bất ngờ vang lên tiếng nổ, cả ngôi nhà hơi bị run lắc, Đào Tuyết Ương và Sư Âm ngẩng đầu nhìn lên, nóc nhà của bọn họ đã bị thủng một lỗ lớn.

"Hôn Âm, em nhìn thấy những vì sao."

"Ngu ngốc, nóc nhà bị đâm thủng rồi. Leo xuống người chị, lần sau làm tiếp."

"Hả? Trần nhà chỉ bị thủng thôi mà, chúng ta có thể tiếp tục. Chị còn có thể ngẩng đầu ngắm sao, rất lãng mạn. Nào, tiếp tục đi."

"Vừa để em 'làm' liền gặp hạn, đúng là thời vận không tốt."

Gì mà gặp hạn, nói gì thời vận không tốt? Cái nóc nhà chết bầm kia, sớm không thủng, muộn không thủng dè ngay lúc làm "đại sự" thì bị thủng. Thật bậy quá sức bậy mà!

Sư Phù đang ngủ mơ màng bị tiếng nổ đánh thức, mắng: "Không phải bắn pháo, cần gì làm ồn quá vậy hả? Có để cho người khác ngủ không?" - Trùm mền ngủ tiếp.

Cái thứ đâm thủng nóc nhà bây giờ đang rớt ngay bên giường Sư Âm, hình dáng kì lạ, cũng không biết làm từ chất liệu gì. Một thứ gì đó khá là to lớn.

Không biết thứ đó là gì, Sư Âm vừa mặc quần áo vừa đề cao cảnh giác nhìn nó. Có thể rớt vào nhà Sư Âm, không phải ma quỷ, không phải yêu tinh, mà vật này nhìn cũng lạ hoắc chưa từng thấy, không thể không đề phòng. Đào Tuyết Ương thì đang phùng mang trợn mắt, hận cái thứ quỷ quái đó đến thấu xương, dám ngăn cản "chuyện tốt" của nàng. Đào Tuyết Ương muốn đi đến đá cho nó vài phát, thì bị Sư Âm ngăn lại.

Vật thể không rõ nguồn gốc từ từ hé mở ra một cái khe, một luồng ánh sáng chói mắt làm Sư Âm phải đưa tay che chắn. Lúc thả tay xuống, trước mắt có một cô gái, vòng eo thon thả, mái tóc dài đỏ rực, quần áo trên người giống như được làm từ thủy tinh, cứ lấp lánh ánh sáng. Nhìn rất quái lạ, nhưng rất đẹp, như tiên nữ trong tranh.

"A! Xin lỗi, làm hư mái nhà của các người. Phi thuyền của tôi xảy ra chút sự cố, không thể hạ cánh. Tôi liền sữa lại ngay!" - Cô gái mở mắt, không phải là yêu tinh nhưng con ngươi lại là màu đỏ, giống như bẩm sinh. Cô gái có chút áy náy nhìn hai người, giơ cao tay chỉ chỉ cái nóc nhà đang thủng một lỗ lớn, mọi thứ liền trở lại như mới.

"Chị là...người ngoài hành tinh?" - Đào Tuyết Ương có chút tò mò, chị ấy vừa nói là phi thuyền phải không? Nhìn không giống con người ở Trái Đất, nhưng là yêu quái cũng không dùng ba cái thứ gọi là khoa học kỹ thuật mà bay trên trời.

"Người Trái Đất gọi chúng tôi là người ngoài hành tinh, tôi đến từ Hồng Tuyết Tinh, tên là Tắc Lỵ Á." - Tắc Lỵ Á có nụ cười rất thân thiện. Hình ảnh của người ngoài hành tinh trong đầu Đào Tuyết Ương lập tức tan vỡ. Nàng hay tưởng tượng, người ngoài hành tinh mắt rất to, lại có xúc tua. Nhưng đứng trước mặt nàng lại là một cô gái xinh đẹp, phim điện ảnh cũng gạt người.

"Cô là người ngoài hành tinh, dễ dàng nói cho chúng tôi biết như vậy không sợ bị bắt đi nghiên cứu sao?" - Sư Âm không phải Đào Tuyết Ương, nàng phải xác định mức độ nguy hiểm của người này. Không lẽ rãnh rỗi đến Địa Cầu tham quan?

"Những số liệu trong đầu tôi cho biết, hai người là người tốt, lại còn có năng lực đặc biệt, có thể tin tưởng. Lúc nãy, thật xin lỗi, đã phiền hai người ân ái rồi." - Tắc Lỵ Á nói có vẻ ân hận hết sức. Sư Âm thì trán nổi gân xanh, cái người ngoài hành tinh chết tiệt này, thứ không nên thấy cũng thấy rồi.

"Nè, không phải chị cố ý chứ? Đến vừa đúng lúc, không sớm không muộn, hai chị hùa nhau bắt nạt em." - Đào Tuyết Ương xem hai chuyện này có liên quan, cũng không thèm biết cái gì gọi là căn cứ theo khoa học. Một người ngoài hành tinh, từ trên trời rớt xuống lại lọt trúng vào nhà Sư Âm là vì cái gì? Trên Trái Đất, còn có bao nhiêu hang đầm rồng hang hổ sao không té xuống đó đi. Nói chung, Đào Tuyết Ương đang viện cớ để che đi sự hổ thẹn vì không thể làm người yêu thỏa mãn.

"Ngoan, em nghĩ nhiều quá rồi. Muốn bắt nạt em không cần chơi lớn vậy, với lại chị cũng đâu có muốn ngừng." - Sư Âm không khó để đoán Đào Tuyết Ương đang nghĩ gì. Nàng là người cực khổ nhất ở đây mới đúng, đang vui vẻ bị cản trở ai cũng sẽ không vui nổi, Sư Âm cũng đâu phải người băng.

"Thật sự, chân thành xin lỗi!" - Tắc Lỵ Á cúi mình 90 độ, mái tóc rỏ rực rủ xuống, nhìn giống một đống gì đó màu đỏ.

Sư Âm khoát tay bỏ qua, sau khi quen Đào Tuyết Ương cuộc sống đúng là muôn phần đặc sắc mà. Làm thiên sư Sư Âm nhìn riết cũng thấy quen, em trai ruột còn yêu một ma nữ ngàn năm, thì chuyện người ngoài hành tinh cũng không ngạc nhiên, nhưng không biết người đó đến vì mục đích gì. Hi vọng rằng đừng có đem chuyện phiền phức tới cho nàng, Sư Âm đang muốn nghỉ ngơi vài ngày.

"Nếu nóc nhà đã sửa xong, vậy xin mời rời khỏi nhà tôi. Làm ơn, đi ra bằng cừa chính, đừng phá sập cái nhà này." - Sư Âm không muốn một người không rõ lai lịch ở trong nhà mình.

"Tiểu thư ngoài hành tinh, nếu không có ai quen biết ở Trái Đất, hay là cứ ở lại đây đi."

Sư Âm muốn té xỉu, nàng quên rằng nơi này còn có cái sinh vật Địa Cầu so với người ngoài hành tinh còn phiền phức hơn.

"Em hãy thành thật khai báo, em đến từ hành tinh nào?"

"Trong bụng mẹ chui ra."

"Ha ha ~~!!" - Tắc Lỵ Á thấy hai người tranh cãi nở nụ cười. Hai người trừng mắt nhìn Tắc Lỵ Á: "Xin lỗi, tôi chỉ thấy hai người rất thú vị. Hai cô là người yêu?"

"Cô giống như không có gì ngạc nhiên với tình yêu của chúng tôi nhỉ."

"Bởi vì, trên hành tinh của tôi, chỉ cho phép người đồng tính kết hôn. Lần này tôi xuống Trái Đất vì vợ của tôi." - Vừa nhắc đến vợ, Tắc Lỵ Á lập tức buồn.

Vừa nghe Tắc Lỵ Á nói xong, hai phút sau liền lập tức đồng ý cho cô ấy ở lại. Đương nhiên, "cái chuyện làm chưa xong" cũng không còn hứng thú để làm tiếp, Sư Âm xoa nhẹ đầu Đào Tuyết Ương rồi nói" Ngủ đi". Ngã người nằm xuống, Đào Tuyết Ương cảm nhận được toàn thân đau nhức, vì gặp được người ngoài hành tinh nên có chút kích động, quên mất thân thể mình vừa bị "hành dã man". Bây giờ, thân dưới ê ẩm, chân không còn sức để nhấc lên, lần sau nhất định phải chiếm thế chủ động.

Thật là một buổi tối vừa ngọt ngào, vừa hận muốn chết.

Sáng ngày hôm sau, Sư Phù vừa mở cửa phòng, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tóc dài bồng bềnh, còn quay đầu chào hỏi hắn. Lấy tay dụi mắt vài lần, mình mới thấy ảo giác sao? Tại sao trong nhà mình lại có một cô gái đẹp như tiên nữ trong tranh vậy? Chuyện gì xảy ra?

"Ai nói cho em biết, cô gái xinh đẹp đó ở đâu ra?"

"Là người ngoài hành tinh, anh nên tiếp đãi tốt với chị ấy một chút. Đừng có biến thành phim 'Star Wars'." - Đào Tuyết Ương ăn nói bậy bạ.

"Còn nữa, cô ấy đã có vợ rồi. Em đừng có tơ tưởng." - Sư Âm hớp một ngụm cafe nhẹ nhàng nói.

"Này, tình cảm em đối với Vãn Nhi có Thiên Địa Nhật Nguyệt chứng giám, em sẽ không nhanh như vậy mà thay đổi. Chờ chút, chị vừa nói gì? Vợ? Cô ấy đồng tính?"

Sư Âm liếc Sư Phù, quyết định không thèm để ý đến tên đệ đệ ngu ngốc đó nữa.
Bình Luận (0)
Comment