Mặc dù đã quyết tâm không để ý đến Lý Du, nhưng giáo sư Kỳ lại không thể chống lại sức mạnh đáng yêu của Tần Dịch. Không biết tại sao, giáo sư Kỳ lại có cảm tình với cô bé sống sót sau tai nạn ở thôn Mã Gia này, trên đường đi không ít lần đem thức ăn chỉ Linh Lung và ông mới có quyền sử dụng cho Tần Dịch, thỉnh thoảng khi nghỉ giữa đường cũng kể cho Tần Dịch về những người và việc ở thế giới bên ngoài. Như người ông tốt bụng đối với cháu gái của mình.
Thấy Tần Dịch như vậy, giáo sư Kỳ nhanh chóng không còn kiên định, liên tục lắc đầu, thở dài: “Được rồi, thôi thì ta sẽ nói chuyện với ngươi cho rõ ràng. Nhưng lão phu chỉ nói một lần, có hiểu được hay không thì phải xem ngươi có tài năng đó hay không.”
Nghe thấy vậy, Lý Du rất vui mừng, lập tức giả bộ lắng nghe chăm chú. Giáo sư Kỳ lại liếc mắt nhìn anh, nói: “Nhóc con!” Sau khi ho khẽ một tiếng, giáo sư Kỳ nói tiếp: “Những dấu hiệu này thực ra không khó hiểu, các ký hiệu được tạo thành cũng không phức tạp. Nhưng những dấu hiệu này chỉ là một phần của ký hiệu bí mật, nó không phải là nội dung chính của ký hiệu bí mật, mà chỉ là các số liệu mã hóa cụ thể thôi.”
Giáo sư Kỳ ho nhẹ một tiếng, từ trong ba lô lấy ra một cuốn sách đóng gáy, đưa cho Lý Du và nói: “Đây là công cụ cần thiết để chuyển đổi lần đầu tiên cho những dấu hiệu này. Trước tiên ngươi phải hiểu cuốn sách này, thì mới có khả năng hiểu sâu hơn về ký hiệu bí mật.”
Lý Du trong lòng cảm thấy rất vui sướng, cuối cùng giáo sư Kỳ cũng chịu truyền dạy cho mình tuyệt kỹ giấu kín bấy lâu. Cuốn sách trong tay anh chắc chắn là bảo bối truyền lại từ tổ tiên, có thể còn là bộ sưu tập của Vương Quốc Duy nữa. Nhưng khi ánh mắt rơi vào cuốn sách, nụ cười trên mặt Lý Du lập tức cứng lại.
Cuốn sách đóng gáy này nhìn qua rất cổ kính, nhưng cảm giác cầm trên tay đã cho Lý Du biết rằng đây là một cuốn sách in, và dấu ấn xuất bản ở cuối cuốn sách cũng chứng minh suy đoán của anh.
Đây là một phiên bản giả cổ của Chu Dịch, năm xuất bản là 1995, và còn là phiên bản tái bản.