Âm Dương Phù - Lạp Phong Đích Thụ

Chương 148

Ngồi trên chiếc bè tre, Lý Du thấy thật thoải mái, đưa mắt nhìn xa xa, lòng đầy suy nghĩ. Sau khi đã quen với bóng tối, xung quanh không còn là màn đen kịt nữa, cảnh vật dần dần hiện lên với những đường nét rõ ràng. Trong phạm vi khoảng năm mươi mét, Lý Du vẫn có thể nhận ra một số chi tiết, nhưng xa hơn nữa thì chỉ thấy được những đường nét mờ nhạt.

 

Cảnh sắc mờ ảo ấy cũng dần dần tiến lại gần hơn. Nguyên nhân không phải gì khác, mà là nhờ vào nỗ lực của Tần Nhất Đao, Tần Hoài và Lý Thất. Nhờ vậy mà chiếc bè tre không chỉ di chuyển khá nhanh mà còn có xu hướng tăng tốc. Điều này đều là nhờ kỹ thuật dùng sào của Lý Thất ngày càng thành thạo.

 

Cảnh sắc hai bên bờ nhanh chóng lùi về phía sau. Ngắm nhìn cảnh vật trong màn đêm, Lý Du đột nhiên cảm thấy trong lòng nặng nề và hơi bực bội, nhưng chính anh cũng không hiểu lý do của sự bực bội ấy.

 

Tần Dịch ngáp một cái, thu người lại, dựa vào bên cạnh Lý Du, vòng tay ôm lấy cánh tay anh rồi ngủ say. Lý Du không đẩy cô bé ra mà nhẹ nhàng lấy ra một tấm chăn, quấn quanh người Tần Dịch. Gió lạnh từ dòng sông tuy dễ chịu nhưng cũng dễ khiến người ta nhiễm lạnh.

 

Lý Thất đứng phía trước nhìn thấy cảnh hai người dựa vào nhau trên chiếc bè, khuôn mặt vốn bất động của anh ta bỗng chốc hiện lên một nụ cười khó khăn, nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất. Ánh mắt Lý Thất lướt qua Lý Du trong vài giây, sau đó dừng lại ở bóng lưng của Tần Dịch và từ từ nhíu lại, có vẻ lo lắng điều gì đó.

 

Dường như trong giấc ngủ, Tần Dịch cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, cơ thể cô cựa quậy rồi nép sâu vào lòng Lý Du.

 

"Haiz..." Lý Thất thở dài một hơi trong lòng. Đôi mắt vô hồn của anh dần dần trở nên sâu sắc và linh hoạt...

 

“Trong lần thăm dò này, chúng ta đã mất đi chín người.” Trên một tảng đá lớn nhô ra bên bờ sông, một người đàn ông đứng khoanh tay nhìn dòng sông phía dưới, giọng nói có vẻ hờ hững, như thể chín mạng người chỉ là con số nhỏ đối với hắn.



 

“Tôi đã nói rồi, hành động lao vào chỗ c.h.ế.t như thế này chỉ nên có một lần là đủ, lần tới các người có thể sẽ không còn may mắn để mà thoát thân.”

 

Sắc mặt của Linh Lung vẫn bình thản. Khi hai người nói chuyện, ánh mắt của họ vẫn luôn hướng về chiếc bè tre bên dưới dòng sông. Chiếc bè đang ngược dòng, từ tầm nhìn trên cao của khe núi nhìn xuống thì trông nó chẳng khác nào một con kiến bò chậm chạp, nên còn nằm trong tầm quan sát của họ.

 

“Nếu người gác mộ đã xuất hiện, phải thử thăm dò một chút chứ.” Người đàn ông cười nhẹ, nói với giọng mơ hồ: “Thật là danh bất hư truyền. Nghe nói tộc Thiên Phượng có chín tuyệt kỹ, bài ‘Đoạn Hồn Khúc’ chỉ xếp thứ bảy mà thôi. Nếu ông già đó cất lên bài ‘Thiên Phượng Ca’ thì sẽ ra sao nhỉ?”

 

“Thiên Phượng Ca...” Trên gương mặt của Linh Lung thoáng hiện nét u ám, rồi nhanh chóng tan biến. Có vẻ cô đang trầm ngâm, một lúc sau mới nói: “Các người đều sẽ c.h.ế.t ở đó hết.”

 

“Ồ?” Người đàn ông nhún vai: “Kể cả tôi cũng không thoát sao?”

 

Linh Lung quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, bỗng nhiên nở một nụ cười quyến rũ: “Anh có muốn thử không?”

 

Nhìn thấy nụ cười của Linh Lung, Lỗ Thiên Thu bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, nét mặt liền tỏ vẻ cảnh giác rồi im lặng, không nói thêm gì. Hắn đã bỏ nhiều công sức để nghiên cứu từng cử chỉ của Linh Lung. Khi cô cười như thế này, thường là lúc sát ý của cô mãnh liệt nhất. Nếu cứ tiếp tục chủ đề này, chắc chắn hậu quả sẽ không dễ chịu.
Bình Luận (0)
Comment