“Binh lính âm binh của ngài đâu?” Lý Du hỏi.
“Một mình ta, là đủ!” Tư Mã Không hùng hổ đáp lại một câu. Cơ mặt Lý Du không kìm được mà co giật.
Lý Du không nghi ngờ khả năng của Tư Mã Không, nhưng anh nghĩ nếu có vài ngàn âm binh ở cạnh mình, chắc chắn sẽ an toàn hơn.
Làn khí lạnh từ Tư Mã Không tỏa ra khiến lũ trùng huyết sa tạm thời lùi xa, nhưng sức hút từ huyết khí trên người Lý Du vẫn không hề suy giảm. Ở ngoài phạm vi ảnh hưởng của Tư Mã Không, đám trùng lại tụ tập, kiên quyết chưa chịu từ bỏ Lý Du.
“Lũ côn trùng ngu ngốc!” Nhìn đám trùng huyết sa dưới chân, Tư Mã Không cười lạnh, bước một bước về phía trước. Ngay lập tức, một lớp băng mỏng từ chân ông ta lan ra, nhanh chóng đóng băng lũ trùng huyết sa trong phạm vi mười mét thành những mảnh băng vụn.
Có vẻ nhận ra sự nguy hiểm do Tư Mã Không mang lại, đám trùng huyết sa còn lại vội rút lui tán loạn, không còn đủ sức để phát ra đòn tấn công chí mạng. Thấy cảnh đó, Lý Du cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngạc nhiên giơ ngón cái khen ngợi Tư Mã Không: “Quá lợi hại… chỉ là lạnh quá thôi.” Anh rùng mình vì cái rét.
Tư Mã Không không đáp lời, hít một hơi sâu rồi bước lên phía trước, nói: “Người vừa rồi… hình như ta quen biết.”
Lý Du giật mình hỏi: “Ai vậy?”
Tư Mã Không lắc đầu, nói: “Chỉ là cảm giác quen thuộc, nhưng chưa từng gặp qua.” Dừng lại một chút, ông tiếp: “Khi ta còn sống, ta đã từng nghe về sự hiện diện của kẻ đó.”
Lý Du nổi da gà vì cơn ớn lạnh, thốt lên: “Lúc còn sống?!”. Thời của Tư Mã Không là thời Tần, mà lại trước cả thời Tần Thủy Hoàng, tức là ít nhất hơn 2300 năm trước.
Nếu Tư Mã Không đã nghe danh kẻ có giọng nói quyến rũ kia từ thời đó, điều này chứng tỏ rằng kẻ đó đã tồn tại ít nhất 2300 năm, có lẽ còn lâu hơn. Việc Tư Mã Không tồn tại như một âm hồn giúp Lý Du hiểu được sự tồn tại ngàn năm, nhưng anh cảm nhận rõ rằng giọng nói kia chắc chắn không phải là một linh hồn như Tư Mã Không mà là một sinh thể sống thực sự.
“Đúng vậy.” Tư Mã Không khẳng định, rồi ông đưa tay lên đầu, đ.ấ.m nhẹ một cái, nói: “Chỉ là những ký ức đó quá xa xôi, dần dần đã phai nhạt. Ta bị cuốn vào đây dường như cũng là vì hắn.”
Nói đến đây, Tư Mã Không lại dùng tay vỗ đầu, dường như cố gắng nhớ lại những ký ức liên quan. Nhưng sau một lúc nỗ lực, ông vẫn không thể nhớ thêm được điều gì.
Hành trình sau đó khá yên bình. Nhưng không gian xung quanh quá rộng lớn, Lý Du đã đi rất lâu mà không gặp đến điểm ranh giới nào. Vừa ngạc nhiên trước sự bao la của nơi này, Lý Du vừa lo sợ rằng mình có thể đang bị lạc và cứ đi vòng vòng mà không tiến xa được bao nhiêu.
“Đây là cái mà người gọi là thử thách sao?” Cuối cùng, Lý Du không nhịn được, cất tiếng hỏi vào khoảng không.
“Dĩ nhiên là không.” Giọng nói quyến rũ đáp lại như thể đã đoán trước câu hỏi của Lý Du.
“Cái này còn chẳng phải là trò chơi nữa là, làm sao gọi là thử thách.” Giọng nói ngưng lại một chút, rồi nói tiếp: “Có điều, ngay từ đầu ngươi đã để lộ lá bài tẩy, mà bài tẩy đó cũng chẳng phải mạnh lắm. Âm linh có thể chế ngự trùng huyết sa thì đúng là hợp cách, nhưng với thử thách thực sự, lại chẳng mấy tác dụng.”
“Ta biết ngươi là ai rồi!” Tư Mã Không, vốn nãy giờ im lặng, đột nhiên dừng bước, mỗi bước chân giẫm xuống đất đều phát ra âm thanh nặng nề. Giọng ông trở nên sắc lạnh.