Âm Dương Tân Nương

Chương 62


Tối đó chúng tôi rất nhanh chống đã đến Vạn Lâm( Bách Lí Đình), ngồi ở đình viện thoát cái đã gần một canh giờ.

Người cần gặp vẫn chưa hề xuất hiện.
Tôi co một chân lên, hai tay ôm chặt đầu gối, sau đó rụt đầu uể oải:
"Đợi muốn đau lưng mà vẫn chưa đến vậy."
Chu Diêu cũng xuất hiện, nhưng anh ta không ngồi, chỉ đứng dựa sát vào một góc cột, mắt quan sát mọi thứ:
"Kiên nhẫn một chút."
"Phải đó Sở Lăng..." Tô Nhi nói thêm một câu.
Bỗng nhiên từ phía xa xa của đình viện xuất hiện một làn khói trắng, thấp thoáng trong đó là bóng dáng một người con gái mặc âu phục đi tới, rõ ràng cô ta không phải Ngô Mệnh, bởi lẽ phong cách của Ngô Mệnh chỉ có một bộ giá y thôi.

Còn cô gái đang xuất hiện kia lại ăn mặc rất hiện đại.
Tôi nheo cặp mắt lại, cố gắng quan sát.

Chẳng phải...người đến không phải Ngô Mệnh mà là Ngân Hương, vẻ đẹp và sự dịu dàng đó không lẫn vào đâu được.
Ngân Hương đến bên cạnh chúng tôi, nhưng ánh mắt đầu tiên là dành cho Chu Diêu, biết ngay mà! Ngay cả chị Ngân Hương khi gặp người tao nhã như Chu Diêu cũng sẽ rung động mà thôi.
Tôi cũng không nói gì, trong lòng lại có chút giận, vốn dĩ lâu ngày không gặp mặt đã đành, sau khi gặp nhau lại xem như tôi không tồn tại vậy.
Chu Diêu có chút ngạc nhiên, thốt lên rằng:
"Là cô..."
Ngân Hương ngồi xuống bàn, sau đó mới nói:
"Là em, anh chắc chắn sẽ không ngờ tới ở nơi này lại gặp em đâu."
Chu Diêu nhìn về phía xa một lượt, sau đó mới hướng mắt về phía chị Ngân Hương hỏi lại:

"Ngô Mệnh không tới à?"
Nghe tới đây Ngân Hương mới giật mình:
"Phải rồi, mọi người mau rời khỏi đây đi.

Ngô Mệnh vốn không muốn nghe lời giải thích gì cả.

Cái cô ta muốn là giết ch/ết Chu Diêu, cô ta đã đặt sẵn cái bẫy lớn ở đây rồi."
"Tại sao cô lại biết?" Chu Diêu hỏi một câu.
"Em từng bị cô ta bắt làm tay sai, những gì họ làm em đều biết cả."
Chu Diêu vẫn nhìn chị ấy với ánh mắt nghi hoặc:
"Tại sao đến giờ em vẫn tồn tại?"
Chị Ngân Hương khi đứng trước sự chất vấn của Chu Diêu, cuối cùng đành nói ra sự thật:
"Năm đó vì ơn cứu mạng của anh, em đã đem lòng mến mộ.

Sau khi luân hồi vẫn mang theo kí ức của kiếp trước, em vẫn luôn tìm kiếm anh để trả ơn.

Cho đến khi em gặp Sở Lăng, em cứ nghĩ cậu ấy là hậu kiếp của anh, nên đã ân cần quan tâm.

Hoá ra là do em bị thu hút bởi linh hồn của anh khi ở trong người cậu ấy."
Tôi đặt tay lên trái tim mình, cảm giác có chút cay đắng:
"Hoá ra là vậy."
Chị Ngân Hương trĩu mắt nhìn tôi, nhưng lại không giải thích gì thêm, cảm giác bây giờ gặp lại chị ấy cũng như người thân lâu ngày cạnh nhau vậy, trái tim không còn bồi hồi như trước nữa.
Chu Diêu thở dài:
"Đã giúp thì không mong báo đáp."
Chị Ngân Hương lại nhìn Chu Diêu với ánh mắt thâm tình, nhưng ai mà chẳng biết, Chu Diêu trước sau đều không để ý đến điều đó.
Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy, lưu thủy vô tình luyến lạc hoa.

Chỉ là vô tình cứu một mạng, mà đã khiến chị Ngân Hương vương vấn đến trăm năm.
Tô Nhi mắt thấy sự tình như vậy, liền đi đến vỗ vai tôi:
"Em biết anh đang buồn mà."
"Không, anh ngược lại cảm thấy trong lòng không có một chút buồn bã nào cả."
"Anh chỉ được cái mạnh miệng."
Ông nội đứng một bên xem tình cảm của bọn trẻ mà âm thầm lắc đầu, mắt thấy hôm nay không thể gặp được Ngô Mệnh liền bảo chúng tôi trở về.
Mà chị ấy cũng đi cùng mọi người về phòng trọ, tôi biết Tô Nhi không vui, cũng muốn giải thích rõ với cô ấy nhưng lại không có cách nào nói được.
Giờ đây người mà tôi thật sự yêu thương chính là Tô Nhi, thời gian chưa từng nói chuyện nhưng lại thay tôi trả lời hết tất cả câu hỏi.

Tôi vẫn đợi, đợi một ngày nói hết tấm lòng của mình với Tô Nhi.
Cô ấy sau khi trở về từ đình viện, cũng tỏ vẻ không quan tâm đến tôi nữa.


Hoàn toàn né tránh mọi cuộc gặp mặt vậy.
Còn chị Ngân Hương thì luôn tìm cách để nói chuyện với Chu Diêu, giờ đây tôi cảm thấy người thảm nhất là mình.
Ông nội ngồi bên cửa sổ uống trà, ánh mắt vẫn không khỏi trầm ngâm.

Rốt cuộc bao giờ chúng tôi mới giải quyết được triệt để vụ việc này đây.
Sáng sớm hôm sau, chị Ngân Hương rủ tôi đi dạo chợ, tôi lại cảm thấy không hợp lắm liền gọi Tô Nhi theo cùng.

Ba người chúng tôi cứ thế đi một vòng quanh trấn.
Vừa hay lại đụng phải một thuật sĩ giang hồ, ông ta vừa nhìn đã nói ngay Tô Nhi và chị Ngân Hương có luồng hắc khí ở ấn đường, sau đó đưa cho mỗi người một phong bao màu đỏ, căn dặn rất kĩ chỉ một mình người được nhận mới có thể biết được thứ gì bên trong và phải luôn mang bên người.
Họ vậy mà vui vẻ nhận lấy, không chút nghi ngờ, vừa về đến quán trọ, Tô Nhi đã nhanh chóng về phòng mở phong bao:
"Em về trước đây."
"Ừm..." Tôi cũng không có cách nào giữ cô ấy lại.
Chị Ngân Hương nhìn bóng lưng vừa rời đi của Tô Nhi, liền ghé sát mặt vào người tôi thỏ thẻ:
"Tô Nhi thích em đúng không? Chị đi bên hai đứa toàn thấy mùi giấm* haha...haha"
Tôi ngại ngùng gãi đầu, không biết phải nói sao mới được.

Thời gian cứ như vậy trôi qua mấy ngày, trong mấy ngày này Tô Nhi rất ít khi xuất hiện, đến cả lúc ăn cơm em ấy cũng mang về phòng mình.
Tôi nghĩ chắc chắn là do Tô Nhi không thích gặp tôi đi cùng chị Ngân Hương.

Mấy lần tôi muốn giải thích đều bị cô ấy từ chối.

Nói đến thì cũng lạ cả chị Ngân hương cũng tránh gặp mặt tôi.

Đúng là tâm tư con gái mười ngoặc, tám rẻ không hiểu nổi mà.
Những ngày này không có Tô Nhi bên cạnh tôi thấy thời gian như kéo dài thêm, đúng là như câu không gặp một ngày như cách ba thu mà.
Đêm đó tôi quyết định đến phòng Tô Nhi một chuyến, vừa đứng ở ngoài phòng thì đã cảm thấy lạnh lẽ vô cùng.

Bên trong vậy mà cũng chẳng có một tí ánh sáng nào, tôi đẩy nhẹ cửa phòng, chỉ có thanh âm của cánh cửa đáp lại tôi.
Tô Nhi không biết có ở bên trong hay không? Mặt trăng chiếu vào, ánh sáng di nhất chỉ mờ mờ ảo ảo.
Tôi nhìn quanh căn phòng một lượt, sau đó ánh mặt chợt dừng lại ngay bàn trang điểm, Tô Nhi vậy mà đang ngồi đó chải tóc, tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, chỉ thấy hình ảnh phản chiếu trong gương thật sự rất xinh đẹp, nhưng...Ngày thường cô ấy đâu thích trang điểm.
Tôi hít một ngụm khí lạnh vào bụng, lấy hết can đảm lại gần, tôi nhẹ giọng nói:
"Tô Nhi, em đang làm gì vậy."
Tuy là tôi nói hơi nhỏ nhưng cũng không đến mức người khác không thể nghe được, Tô Nhi vậy mà lại không để ý đến tôi.
Có lẽ cô ấy còn giận tôi? Tôi chụm lấy vai cô ấy dự định hù doạ một phen, nào ngờ cô ấy bỗng nhiên xoay người một cái, cảnh tượng đập vào mắt tôi là hình ảnh vô cũng đáng sợ, khuôn mặt Tô Nhi trở nên nhợt nhạt, ánh mắt vô cùng hung tợn.
Giờ phút này tôi mới nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, Tô Nhi dường như đã bị thứ gì đó nhập vào.
Cô ấy mỉm cười nhìn tôi, nụ cười đó thập phần quỷ dị:
Tôi ôm lấy cô ấy, miệng liên tục nói:
"Tô Nhi, em mau tỉnh lại đi."
Cô ấy chẳng thèm quan tâm đến tôi, trực tiếp hướng về phía cửa đi tới.

Lúc này tiếng trống, kèn lại vang lên, tôi ngước lên nhìn Tô Nhi:
"Tô Nhi...!tại sao...tại sao em lại mặc hỷ phục."
Nhìn hình ảnh Tô Nhi đang mặc hỷ phục tôi đã biết rằng cô ấy chính là người được chọn.

Và đêm hôm nay chính là đêm rước dâu của quỷ.
Tôi hét lớn, cầu cứu:
"Ông nội, ông nội...nguy rồi..."

Bình Luận (0)
Comment