Chương 1008: Tiên Tộc Mỵ Nương, Phượng Hoàng Tộc Phượng Hồng Diễm
Hắn tại không biết, người mà Phượng Hoàng nhìn không phải Thục Ngọc Hân, mà fa Hồ Nguyên Vũ đang ngồi ở trên tưng Vàng, trong mắt tràn đầy cảm giác thân thiết.Sau khi dỗ dành được Tiên Dung, hứa hẹn lúc đi ra Kim Quy di tích sẽ bù đắp nàng... Tiên Dung mới dịu lại, không còn ø1ương cung bạt kiếm, tiếu lý tàng đao với Thục tNgọc Hân nữa, Hồ Nguyên Vũ mới có thời gian quan sát toàn trường.
Trong tính không rộng lớn, phân bố rất nhiều thế lực của Nam Phương Tiên Giới, bọn hắn có cưỡi Tirên Thú, có ngồi đài sen, có đứng ở trên thiên thư, có thì tập hợp ở trong cung điện quỷ khí âm trầm, hoặc tiên quang rực rỡ... cả đám đều phát ra khí tức mạnh mẽ, hào quang của bảo khí chiếu sáng cả hải vực, giống như từng vầng thái đương treo cao, làm người nhìn hoa cả mắt. May mắn hiện tại tu vi của hắn tăng cao, thị giác vượt xa lúc trước, lại thêm những người kia cũng không có tận lực che giấu cái gì, nên dù cách rất xa, nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ dung mạo. Đương nhiên là trừ những thế lực giống chuột trốn ở trong cung điện như Bắc Đà Tông, Bách Quỷ Tông…
Trong đó để Hồ Nguyên Vũ chú ý nhất có hai thế lực, một tự nhiên là Tiên tộc đại diện cho Văn Lang thánh địa.
Tiên tộc đến tổng cộng hơn 50 người, tất cả đều đứng ở trên lưng một con Lạc Điểu Tiên Thú, trong đó tuổi trẻ 45 người, còn lại là các trưởng bối phụ trách hộ tống.
Trong các đệ tử trẻ tuôi, dễ thấy nhất là một thiếu nữ mặc váy trăng, trên đầu đội mũ cắm lông chim, nhìn phong cách khá giống quý tộc của Lạc Hồng Tỉnh sau Tiên Ma đại chiến.
Thiếu nữ kia dáng người yếu điệu, tiên vận nhẹ nhàng, đoạn cánh tay lộ ra ngoài trắng hồng như đương chi bạch ngọc, khuôn mặt bị khăn lụa màu trắng che khuất, nhìn không thấy dung nhan, nhưng chỉ từ dáng người, làn da, khí chất, còn có đôi mắt như muốn hút hồn người đối diện kia, liền để người suy nghĩ miên man.
Lúc này thân thể thiếu nữ kia thắng tắp như cành sen nhìn Kim Quy di tích, mặc cho xung quanh xì xào bàn tán, hoặc có người mộ danh tới bái phỏng, nàng cũng không để ý, ngay cả Sơn Tinh và Thủy Tỉnh cùng là truyền nhân của thế lực có Thánh Tôn tới, nàng cũng khách sáo chối từ. Nhưng khi Hồ Nguyên Vũ nhìn về phía nàng, Mỵ Nương như có cảm ứng, ngọc thể hơi xoay lại, hai người xa xa tương đối, bốn mắt nhìn nhau.
Bởi vì Hồ Nguyên Vũ đứng sau lưng Tiên Dung và Thục Ngọc Hân, nên mọi người chỉ nghĩ nàng là thấy tài tữ dung nhan không thua kém mình xuất hiện, mới tò mò quay đầu so sánh, nếu biết nàng nhìn là Hồ Nguyên Vũ, chỉ sợ hắn sẽ bị ánh mắt ghen ghét của đám thiên kiêu trẻ tuổi kia nghiền chết.
Lạc Long Vỹ và Lạc Thủy Tinh đều là nhi tử của Lạc Long Nam, con thứ hai của Long Quân Thánh Tôn, bộ dáng khá tuấn tú uy mãnh, thừa hưởng gen tốt từ gia gia, nhưng kèm theo đó còn có sở thích kỳ quặc kia.
Lạc Thủy Tinh xua tay.
- Ta làm sao có thể thích loại nữ nhân ốm yếu da dẻ trắng bệch như vậy, nhìn đã khó chịu, ôm vào giống như ôm xác chết trôi. Bất quá chỉ là muốn buồn nôn gia hỏa Sơn Tinh kia mà thôi, cộng thêm đoạn thời gian này ta vẫn suy nghĩ một sự tình, rất muốn thử nghiệm một chút.
Lạc Long Vỹ kinh ngạc hỏi.Nhìn kỹ lại, không ngờ là một con Phượng Hoàng nho nhỏ, nếu hắn đoán không lầm thì kia chính là Phượng Hồng Diễm, nữ nhi của Phượng Hoàng tộc trưởng Phượng Nguyệt Nga.
Từ trong ánh mắt của đối phương, Hồ Nguyên Vũ cảm nhận được nàng có ý thân cận, giống như nhìn thân nhân, để trong lòng hắn rất nghi hoặc.
- Ta cũng không phải phụ thân của ngươi, nhìn ta thân thiết như vậy làm gì?
Trong miệng hắn lẩm bẩm, sau đó lại đưa mắt đánh giá những thế lực khác.Lạc Long Vỹ nhìn theo, tuy không thích bộ dạng của đối phương, nhưng lại không thể không thừa nhận khí chất của nàng cực tốt, đáng tiếc, nếu mập thêm chút, da đen một chút, eo to một chút thì tốt biết bao.
- Khí chất đúng là không chê được.
Lạc Thủy Tinh cười hắc hắc, sau đó nhỏ giọng nói.
- Chúng ta cứ đi tìm nữ nhân hoàn mỹ trong lòng mình, nhưng mỹ nhân sao mà khó gặp, thiên hạ lại nhiều tài liệu cực phẩm như thế, sao chúng ta không tự tạo ra mỹ nhân cho mình?…
- Này, khẩu vị của đệ thay đổi rồi sao? Sao lại đánh chủ ý tới nữ bạch cốt tinh kia, da còn trắng như thế, giống như xác chết trôi vậy.
Lạc Long Vỹ, một trong Nam Phương ngũ công tử nhìn đệ đệ Lạc Thủy Tinh mới từ chỗ Mỵ Nương ăn bế môn canh trở về, không khỏi cười trêu ghẹo.
Cũng không biết có phải di truyền từ gia gia Long Quân Thánh Tôn không, đệ tử mạch hắn đều thích béo béo đen đen, những loại khác cho dù là vũ trụ đệ nhất mỹ nhân cũng không thèm nhìn.- Tự tạo ra mỹ nhân?
Lạc Long Vỹ không hiểu ra sao hỏi lại.
Lạc Thủy Tinh gật đầu, có chút đắc ý nói.
- Đúng vậy, đoạn thời gian trước ta tiến vào một di tích Thái Cổ, cơ duyên xảo hợp lấy được một loại đan phương, chuyên giúp người rèn luyện thể phách.- Thử nghiệm cái gì?
Lạc Thủy Tinh nhìn về phía Mỵ Nương ở xa xa hỏi.
- Vỹ ca, huynh thấy khí chất của nữ nhân này như thế nào?
Bởi vì Lạc Long Nam có quá nhiều nhi tử, số lượng ngay cả phụ thân như hắn cũng không rõ, bởi vậy giữa các huynh đệ chỉ có thể dùng tên xưng hô.Người khác không biết, nhưng Thục Ngọc Hân và Tiên Dung lại biết Mỵ Nương nhìn ai, cả hai giống như gà mái bảo vệ con, thân thể không tự chủ nhích lại gần nhau, ngăn cản tầm mắt của đối phương.
Trong mắt Mỵ Nương lóe lên vẻ kinh ngạc, người ta nói chỉ nữ nhân mới hiểu nữ nhân, vì vậy trong lòng nàng càng hiếu kỳ với nam nhân kia hơn.
Thế lực thứ hai làm Hồ Nguyên Vũ chú ý là Đường Lâm Tiên Vực Phượng Hoàng tộc.
Cũng không phải thực lực đối phương mạnh mẽ gì, mà là sau khi tới, thần thức nhạy bén của hắn cảm giác được có một đôi mắt luôn tò mò đánh giá mình.