Chương 1062: Đệ Tử Xiển Giáo Vây Công Đặng Thiền Ngọc
Xem ra vị Nguyên Thủy Thánh Nhân kia đã biết chút ít tin tức gì đó, cho nên mới để thân tín của mình tà Ngọc Đỉnh Thánh Nhân, một trong Thập Nhị Thánh Nhân của Xiến giáo thu Dương Tiễn tàm đệ tử, còn bí mật truyền Bát Cửu Huyền Công Đạo Pháp cho hắn.
Ánh mắt hắn tấp tóe, xem ra phải tìm cơ hội bắt vị Nhị Lang Chân Quân kia tại tâm sự một chút mới được, Chân Kinh không thể ngôn truyền, Nguyên Thủy Thánh Nhân nhất định sẽ đưa nửa cuốn sau của Di Hồn Bách Biến Đại Ma Kinh cho hắn quan ngộ, hi vọng hiện tại vẫn còn ở trên người Dương Tiễn, bằng không dù bắt được đối phương, hắn cũng không cách nào sưu hồn moi Ta tin tức. …
Trong một sơn mạch rộng ℓớn, các ℓoại tiên quang ℓấp ℓóe, thanh âm pháp bảo va chạm ầm ầm, vô số cây cối hóa thành tro bụi, ngọn núi bị tiên ℓực san bằng, dấy ℓên tiên hỏa hừng hực…
Lại gần quan sát, chỉ thấy khu vực kia có sáu người đang giao tranh, không, phải nói ℓà năm người một chó, nhưng không phải ba đánh ba, mà ℓà bốn người một chó vây công một người.
Bên bốn người cộng chó vây công, một người chân đạp mây trắng, khuôn mặt anh tuấn, giữa trán có con mắt thứ ba, thỉnh thoảng sẽ mở, từ bên trong bắn ra ánh sáng vàng rực, như có thể nhìn thấu bản chất của thế gian.
Khí thế hắn rất bất phàm, tay cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa đạo pháp biến hóa khó tường, tàm cho người hoa cả mắt.
Không phải Dương Tiễn thì có thể tà ai nữa. Bên cạnh hắn chính ℓà Hao Thiên Khuyển, bộ ℓông đen nhánh, thân thể cường trán, tốc độ vô cùng nhanh, thỉnh thoảng nhào tới cắn trộm đối thủ, chiến pháp cực kỳ xảo trá.
Một người khác mặc ℓiên y, khuôn mặt còn tuấn tú hơn Dương Tiễn mấy ℓần, chỉ ℓà khá âm nhu, nhìn không khác gì nữ tử.
Nghe Thổ Hành Tôn xàm ngôn, sắc mặt của Đặng Thiền Ngọc không khỏi đỏ bừng, tay trái đánh ra một đạo tiên pháp chấn lui Càn Khôn Khuyên của Na Tra, dưới chân thi triển bộ pháp tránh né Chân Lý Thần Quang và lôi điện của Dương Tiễn và Lôi Chấn Tử công kích, tay phải thì ném Ngũ Quang Thạch, chuẩn xác đập vào miệng của Thổ Hành Tôn.
Máu văng tung tóe, kém theo còn có mấy cái răng.
Vừa rồi Thổ Hành Tôn hơi thất thần, lại thêm Ngũ Quang Thạch là dị bảo, hầu như có thể xuyên qua tất cả tiên quang phòng ngự, cho nên hắn bị đập không lệch một ly.
- Người lùn, nếu ngươi còn dám nói bậy một câu nữa, hôm nay dù chết ta cũng sẽ giết ngươi.- Hừ, nữ nhân này thật đáng ghét, lại chỉ nhằm vào mặt mà đập, nếu chúng ta không dùng toàn lực, chỉ sợ rất khó bắt được nàng.
Lôi Chấn Tử khó chịu nói.
Thổ Hành Tôn vội vàng khuyên.
- Chấn Tử huynh, ngươi đừng nóng vội, sư tôn nói nàng và ta có duyên phu thê, lần này xuống núi, chính là vì đón nàng về, nếu ra tay quá nặng, nàng bị tổn thương, ta sẽ đau lòng.Bên kia Na Tra đã có chút không kiên nhẫn, thực lực của hắn không thua kém Đặng Thiền Ngọc, nếu thật liều mạng, còn không biết ai chết vào tay ai.
Nhưng hiện tại bốn người đánh một, lại bị đối phương liên tục dùng Ngũ Quang Thạch đánh mặt, để hắn làm sao chịu nổi?
Nếu việc này truyền đi, không chỉ bọn hắn mất mặt, Tây Kỳ mất mặt, ngay cả Xiển giáo cũng sẽ mất mặt theo.
- Tranh thủ thời gian bắt nàng, bằng không kéo dài, cường giả Thương triều chạy đến, hoặc người khác quấy rối, vậy thì rất phiền phức.Người thứ tư khuôn mặt rất quái dị, da xanh, trán nhô cao, mắt đỏ, lông lá đầy mình, sau lưng có hai cánh giống như làm bằng sắt, phía trên lấp lóe lôi điện, trông không khác gì thiên lôi.
Tay phải cầm một cây búa, tay trái cầm cây đinh, mỗi lần hắn dùng búa đập vào đầu đinh, mũi đinh sẽ bắn ra một tia lôi điện, sức phá hủy cực kỳ khủng khiếp.
Người này chính là Lôi Chân Tử, con nuôi của Tây Bá Hầu Cơ Xương, đệ tử của Vân Trung Tử, mà Vân Trung Tử lại là đệ tử của Nguyên Thủy Thánh Nhân.
Còn người bị bốn thiên kiêu đỉnh phong của Tây Kỳ vây công kia lại là một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dạng chỉ tầm mười ba mười bốn, khí chất thanh thuần động lòng người, để cho bất kỳ nam tử nào thấy, cũng đều muốn ôm vào trong ngực yêu thương.Không phải Đặng Thiền Ngọc thì ai vào đây nữa.
Nhưng không biết bốn gia hỏa của Tây Kỳ kia phát điên cái gì, mà lại hợp lực vây công một mình nàng.
Bất quá cho dù bốn người vây công, nhưng Đặng Thiền Ngọc lại không hề có dấu hiệu suy bại, này là do pháp bảo Ngũ Quang Thạch của nàng quá thần kỳ, liên tục dùng tốc độ và góc độ xảo trá, xuyên qua phòng ngự của đám người Dương Tiễn, đánh cho bọn hắn mặt mũi bầm dập, nhìn rất buồn cười.
Nhất là Thổ Hành Tôn và Lôi Chấn Tử, khuôn mặt của hai gia hỏa này vốn đã xấu xí, hiện tại bị Ngũ Quang Thạch đập, mặt chỗ xanh chỗ đỏ, nhìn càng thêm đáng sợ.Hắn chân đạp Phong Hỏa Luân, tay phải cầm Hỏa Tiêm Thương, tay trái cầm Càn Khôn Khuyên, vai đeo dải lụa Hỗn Thiên Lăng, lưng giắt Cửu Long Thần Tráo và Đả Tiên Kim Chuyên.
Đặc trưng rõ ràng như thế, vừa nhìn liền biết là Na Tra, đệ tử của Thái Ất Thánh Nhân, một trong Thập Nhị Thánh Nhân của Xiển giáo.
Người thứ ba thì hoàn toàn trái ngược với Dương Tiễn và Na Tra, thân thể ngũ đoản, vừa lùn vừa xấu, bụng lại phệ, tay cầm một pháp bảo hình dạng dây thừng, thỉnh thoảng lại ném ra, dây thừng giống như rắn bay tới, dùng góc độ xảo trá muốn quấn lấy đối thủ.
Gia hỏa này chính là Thổ Hành Tôn, đệ tử của Cù Lưu Tôn Thánh Nhân, một trong Thập Nhị Thánh Nhân Xiển giáo, pháp bảo trong tay hắn tên Khốn Tiên Thằng, có thể trói chặt đối thủ tu vi cao hơn mình mấy tiểu cảnh giới.Dương Tiễn cũng gật đầu.
- Đúng vậy, mọi người dùng toàn lực đi, không thể kéo dài nữa.
Trong lòng Dương Tiễn nín một bụng hỏa khí, bởi vì nương tay, hiện tại mặt mũi hắn cũng bầm dập, nếu không phải đây là nhiệm vụ sư môn, phải bắt sống Đặng Thiền Ngọc, thì hắn sớm đã hạ sát thủ.