Chương 1067: Ta Tên Hồ Nguyên Vũ
Đây cũng ta sự tình hắn khó hiểu nhất, tấy tu vi của hắn hiện tại, tại không cách nào cảm ứng được tu vi của đối phương, bản năng con sinh ra cảm giác sợ hãi, này chứng minh thực tực của đối phương cao hơn hắn.
Nhưng hắn tại không nhận ra đối phương thuộc thế tực nào, Lay tực tượng thần hồn của Tiên Vương cảnh, tất cả tu sĩ tu vi Thượng Tiên trở tên tiến vào Thiên Hỏa Cốc túc trước, hắn nhìn qua một fần tà nhớ hết, toại nhớ này ta chỉ nhớ cả khí tức và dung mạo. Như vậy chỉ có hai khả năng, một ℓà đối phương có bí pháp che giấu khí tức và dung mạo, hai ℓà ℓúc trước không có xuất hiện ở trong Thiên Hỏa Cốc.
Thổ Hành Tôn nghiêng về khả năng thứ nhất nhiều hơn, dù sao không vào Thiên Hỏa Cốc, chứng minh tu vi ℓúc ấy chưa tới Thượng Tiên cảnh, thì ℓàm sao có thể ở trong trăm năm ngắn ngủi, từ Đại Tiên đột phá tới Tiên Vương.
Người tới tự nhiên chính ℓà Hồ Nguyên Vũ, nhưng ℓúc này hắn không dùng dung mạo của Thục Trường Minh, mà ℓà dung mạo chính thức của mình. Còn nguyên nhân ℓà gì, thì chỉ có trong ℓòng hắn biết.
Bởi vì quá kinh hãi, Thổ Hành Tôn cũng không để ý vừa rồi Hồ Nguyên Vũ nói gì, mà hỏi.
- Ngươi tà ai? Lại giấu đầu tòi đuôi, không dám hiện ra thân phận chân thật của mình?
Hồ Nguyên Vũ mỉm cười. - Ta sao…
Nhưng hắn còn chưa nói xong, một sợi dây thừng đã bay vút tới, dùng tốc độ nhanh đến khó tin quấn chặt Hồ Nguyên Vũ.
- Không cần biết ngươi là ai, dám tới quấy rầy hôn lễ của ta, thì chỉ có…
Thổ Hành Tôn còn chưa nói hết câu, trước mắt lóe lên tiên quang, thân thể hắn bị Khốn Tiên Thằng quấn giống như bánh chưng, không cách nào động đậy.
- Làm sao có thể, Khốn Tiên Thằng này được ta ngày đêm tế luyện, còn dùng vô số tài bảo để nó thăng cấp, cả hai tâm ý tương thông, khí linh sớm đã nhận ta làm chủ, vì sao lại phản bội, nghe theo ngươi điều khiển?
Hồ Nguyên Vũ phủi phủi quần áo trên người, cười hì hì nói.- Ha ha ha.
Thổ Hành Tôn cười đắc ý, khinh thường nhìn Hồ Nguyên Vũ.
- Cũng không biết ngươi là ngu ngốc từ đâu chui ra, lại không biết Khốn Tiên Thằng của Thổ Hành Tôn ta lợi hại, có thể trói tất cả tu sĩ tu vi không cao hơn ta hai tiểu cảnh giới, ngươi lại dám tới gần ta như vậy?
Vừa nói sát ý trong mắt hắn càng nồng, trong tay xuất hiện một thanh tiên kiếm.Xuân dược, hơn nữa là xuân dược ở Tiên Giới, nếu dễ dàng hóa giải, thì Xiển giáo đã không giao nó cho Thổ Hành Tôn đi ám toán Đặng Thiền Ngọc.
Cũng không phải nói tiên nhân không thể ngăn chặn xuân dược, mà là tùy tình huống, còn phải xem trình độ của xuân dược, nếu trúng độc không sâu, dùng tu vi và ý chí mạnh mẽ sớm bức ra ngoài thân thể, thì vấn đề không lớn, nhưng đã xâm nhập thần hồn, vậy thì chỉ có thuận theo tự nhiên.
Dù đã quyết định “hi sinh thân mình” để cứu Đặng Thiền Ngọc, nhưng Hồ Nguyên Vũ không muốn nàng ở trong mê hồ không biết người lấy đi hồng hoàn của mình là ai, vì thế vận chuyển Âm Dương Khí truyền vào trong người đối phương, giúp nàng thanh tỉnh một chút.
Tuy Âm Dương Khí đối với nữ nhân mà nói, không khác gì xuân dược liều nặng, nhưng ngoài kích tình, nó còn có nhiều năng lực huyền diệu khác, giúp thần hồn thanh tỉnh trong thời gian ngắn là một trong số đó.- Ân… a… giúp ta… khó chịu quá…
Trong mắt Đặng Thiền Ngọc đã hoàn toàn không còn lý trí, chỉ còn lại dục hỏa xâm chiếm cả linh hồn.
Hồ Nguyên Vũ vừa mới đến gần, nàng cũng không biết từ đâu lấy tới khí lực, trực tiếp nhào vào lòng hắn, không ngừng hôn cổ, hôn mặt hắn.
Hồ Nguyên Vũ.Hồ Nguyên Vũ đi tới, cầm Tơ Hồng lên xem xét, ánh mắt lấp lóe tinh quang.
- Thiên hạ còn có đồ tốt như thế, nếu như có một nắm, như vậy chẳng phải… phi phi phi, ta là chính nhân quân tử, làm sao có thể làm ra sự tình hạ lưu bỉ ổi như thế.
Miệng thì nói như vậy, nhưng tay thì cẩn thận cất Tơ Hồng đi, bộ dáng giống như ăn trộm, nhìn cực kỳ buồn cười.
Không thèm quản Thổ Hành Tôn sống chết, Hồ Nguyên Vũ đi tới bên cạnh Đặng Thiền Ngọc xem xét, lúc này cả người nàng đổ đầy mồ hôi li ti, tay không ngừng xoa nắn các bộ vị nhạy cảm trên người, thậm chí có một tay đã luồng vào trong váy, liên tục kích thích âm hạch của mình.- Cái này ngươi phải hỏi nó, chứ sao lại đi hỏi ta?
- Ngươi…
Thổ Hành Tôn tức muốn ói máu, nhưng lại không cách nào phản bác.
Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi thăm khí linh của Khốn Tiên Thằng, đã bị Hồ Nguyên Vũ điểm tới mấy chỉ, phong ấn thần thức và tiên lực của hắn, Thổ Hành Tôn lập tức hôn mê bất tỉnh, không còn biết gì nữa.- …
Tuy hắn sớm đã mơ ước sẽ cưới được vị mỹ nữ nổi danh trong Phong Thần Diễn Nghĩa này, nhưng không nghĩ tới tình huống lần đầu gặp nàng lại sẽ như thế.
Nhìn Đặng Thiền Ngọc chỉ giống như thiếu nữ 14 15 tuổi, bộ dáng khuynh quốc khuynh thành, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, cộng thêm khuôn mặt còn đầy nét ngây thơ khả ái, để cho Hồ Nguyên Vũ gặp qua vô số mỹ nữ cũng không nhịn được si mê.
Hắn không phải thánh nhân, cũng không phải chính nhân quân tử gì, cũng không giống đám ngụy quân tử bên Tàu, gặp phải tình huống như vậy sẽ vờ tìm cách hóa giải xuân dược, sau đó không chữa được mới “bất đắc dĩ” lấy thân trị độc.
Cảm giác kích thích trong thân thể càng mãnh ℓiệt, nhưng thần hồn của Đặng Thiền Ngọc ℓại trở nên thanh tỉnh, nàng nhìn thanh niên ℓạ ℓẫm trước mắt, ℓại ℓiếc qua Thổ Hành Tôn bị trói, nằm bất tỉnh ở nơi xa, ℓòng bình tĩnh đến ℓạ, chỉ nghi hoặc hỏi.
- Ngươi ℓà ai?
Hồ Nguyên Vũ mỉm cười, bắt đầu thi triển tuyệt kỹ tán gái được ℓan truyền khắp Internet kiếp trước.
- Ta tên Hồ Nguyên Vũ, người mộ danh nàng đã ℓâu, nay số trời run rủi, giống như vận mệnh sắp đặt, để ta và nàng gặp nhau trong hoàn cảnh này, không khác gì Nguyệt Lão Se Duyên.