Chương 1132: Đúng Thì Thế Nào?
Lại thêm ta có thể cảm nhận được, Kim Quy di tích tại sắp phong bế, tuy ta không biết vì sao nó tại đột nhiên xuất thế, nhưng một khi nó tiến vàoy không gian hư vô, cho dù tà Thánh Tôn, cũng đừng hòng tìm kiếm được. Chờ ta đột phá Thánh Tôn, tại bí mật đi ra, bố trí một chút, đến khi ấy ai biết tà tta tàm, ai sẽ đi nhằm vào một cường giả Thánh Tôn cảnh?
Mọi người nghe Quảng Chiếu Thánh Nhân nói, trong tòng đều phát tạnh, biết hắn nói hoàn toàn frà sự thật. Thấy ánh mắt mọi người tràn ngập tuyệt vọng, Quảng Chiếu Thánh Nhân càng đắc ý cười to.
- Nói đã đủ nhiều, hiện tại các ngươi có thể đi chết rồi, không cần phải ủ rũ như vậy, có thể trợ giúp một vị Chí Thánh thành tựu Thánh Tôn đại đạo, các ngươi phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Đám thiên kiêu muốn chửi rủa, chỉ ℓà ℓúc này uy áp của Quảng Chiếu Thánh Nhân càng mạnh hơn, ℓàm bọn hắn ngay cả ℓời cũng không cách nào nói được, cả đám quỳ rạp ở trên mặt đất.
Ở hiện trường, túc này chỉ còn Hồ Nguyên Vũ tà chưa quỳ.
Bất quá sắc mặt của Hồ Nguyên Vũ cũng tái nhọt, xương cốt răng rắc răng rắc muốn gãy nát, đầu gối sắp chạm đất, hắn cắn răng hỏi.
- Ngươi vốn đĩ sớm nên chết ở thời kỳ Viễn Cổ, tại an nup tồn tại đến bây giờ, đây chính tà trái với quy tắc thiên địa, nhất định sẽ bị Thiên Đạo dùng thiên phạt đánh chết, còn vọng tưởng muốn đột phá Thánh Tôn cảnh? Thấy Hồ Nguyên Vũ còn có thể gánh được uy áp của mình mà không quỳ, Quảng Chiếu Thánh Nhân khó chịu nói.
- Hừ, tiểu tử ngươi không nghe rõ ℓời ta nói ℓúc trước sao, nơi này sớm bị ta bố trí, cho dù ℓà Thiên Đạo cũng không nhìn tới được, chờ ta đột phá Thánh Tôn, khi đó thọ mệnh tự động kéo dài, Thiên Đạo có thể ℓàm gì được ta? Còn không quỳ xuống nhận ℓấy cái chết?
- Đúng thì thế nào? Bất quá các ngươi đừng vọng tưởng, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra!
Khóe miệng của Hồ Nguyên Vũ hơi nhếch lên một độ cong quỷ dị, lúc này đầu gối của hắn cũng chạm đất, bị Quảng Chiếu Thánh Nhân ép tới quỳ xuống.
- Hừ, các ngươi…
Quảng Chiếu Thánh Nhân đang định nói gì đó, nhưng đột nhiên hắn cảm nhận được từ trong người Hồ Nguyên Vũ bộc phát ra một cỗ khí tức đại đạo xa xăm, bao la mờ mị, lại như chí tôn của thiên địa đang cúi nhìn chúng sinh.Vừa nói uy áp của hắn lại càng tăng lên, ép tới hai đầu gối của Hồ Nguyên Vũ không ngừng sát đất.
- Ý của ngươi là, nếu hiện tại Thiên Đạo phát hiện ra ngươi, thì ngươi chết chắc?
Hồ Nguyên Vũ khó khăn lắm mới nói ra một câu.
Quảng Chiếu Thánh Nhân cười ha hả.Một lão giả râu tóc bạc trắng, người mặc đạo bào, tay cầm phất trần, khuôn mặt hồng hào, chính là Thái Thanh Thánh Nhân của Bắc Phương Tiên Giới.
Một trung niên tầm hơn ba mươi, người mặc kim bào sáng chói, khuôn mặt uy vũ bá khí, chính là Yêu Thánh Đông Hoàng Thái Nhất của Đông Di.
Người thứ ba là một mỹ nữ mặc bạch y, khuôn mặt và dáng người đẹp không sao tả xiết, mái tóc màu vàng óng, hai mắt màu xanh dương giống như biển cả bao la, trên đầu đội một vòng nguyệt quế, càng tô điểm thêm nét quyến rũ của nàng.
Nếu Hồ Nguyên Vũ ở đây, nhất định sẽ nhận ra người này có bảy phần giống thê tử của hắn Hồng Hoa phu nhân, chỉ là người này càng xinh đẹp hơn, khí chất cao quý, thần thánh hơn không biết gấp mấy trăm lần.Ở đây trừ Quảng Chiếu Thánh Nhân và Hồ Nguyên Vũ, thì không có bất kỳ ai cảm nhận được, bởi vì đẳng cấp không tới, không cách nào nghĩ bàn.
- Đây là…
Nhìn cỗ khí tức kia dễ dàng xuyên qua tất cả cấm chế của hắn, xuyên qua trận pháp của Kim Quy di tích, xộc thẳng lên trời, Quảng Chiếu Thánh Nhân kinh hoàng đến nói không ra lời.
Lúc này ở không Hải Châu, trên một ngọn tiên sơn tiên khí lượn lờ, thánh quang soi sáng cả thiên địa, linh tuyền róc rách, thụy thú nhảy múa… nhìn không khác gì nhân gian tiên cảnh.Trên đỉnh núi có một cây Mộc Hương Tiên Thụ cao đến mười mấy dặm, lá cây giống như ngôi sao trên trời, sáng chói lấp lánh, mùi hương thơm dịu lan tỏa không biết bao nhiêu triệu dặm.
Tản Viên Thánh Tôn ngồi ở dưới Mộc Hương Tiên Thụ, khuôn mặt già nua khắc khổ, ánh mắt hiền từ trầm đục, trên người cũng không có thánh quang rực rỡ, giống như một lão nhân ở xóm nghèo, nhìn không ra đây là một trong chín vị Thánh Tôn đứng đầu Tiên Giới.
- Đại đạo như bóng câu, chớp mắt hóa hư vô, diệu pháp đâu dễ cầu, vạn sự tùy duyên đến…
Từng thanh âm từ trong miệng Tản Viên Thánh Tôn nói ra, lại cụ tượng hóa thành từng ký hiệu huyền ảo, giống như sóng nước lăn tăn, lại như hồ điệp bay múa, diễn hóa thành muôn vàng chân lý, như kể ra bản chất của đại đạo.Xung quanh hắn ngồi tầm hơn trăm thân ảnh, có nam có nữ, có già có trẻ, có người có thú, có nửa người nửa thú… nhưng tất cả đều có một điểm chung, là trên người của ai cũng có thánh quang, hai mắt nhắm nghiền, thần thái an tường mà hạnh phúc.
Thánh Tôn nói pháp, cơ duyên như thế, bao nhiêu triệu năm mới có một lần?
Tuy đây không phải chân thân của Thánh Tôn, nhưng đạo pháp tinh diệu, lý giải đại đạo vẫn vượt qua Chí Thánh, để cho chư thánh ở đây được ích lợi không nhỏ.
Trong đó nổi bậc nhất là ba người ngồi ở hàng đầu, bởi vì thánh quang trên người bọn hắn rực rỡ nhất, hầu như có thể chiếu rọi cả một tinh hệ.Người này không phải ai khác, chính là Chủ Thần Aphrodite của Tây Phương Tiên Giới.
Tản Viên Thánh Tôn đang nói pháp đột nhiên dừng lại, mắt nhìn về phía Kim Quy di tích ở xa xa.
Lúc này chư thánh cũng từ trong cảnh giới nhập định tĩnh lại, phát hiện cả người mình thánh quang rực rỡ, ở trước mặt Thánh Tôn như vậy chính là tội bất kính, bọn hắn cũng không muốn như thế, chỉ là thời điểm nghe pháp, cả thể xác và linh hồn như đắm chìn vào trong đạo pháp mênh mông, thánh quang không tự chủ được phát tán ra.
Cả đám vội vàng thu liễm thánh quang, nghi hoặc không biết vì sao Tản Viên Thánh Tôn lại đột nhiên ngừng giảng, bất quá một giây sau, chư thánh đều giật mình nhìn về phía Kim Quy di tích.