Chương 1140: Ngươi Có Vợ Chưa?
Nhìn thẻ ngọc cổ xưa trong tay, thần niệm của Hồ Nguyên Vũ chìm vào, càng xem thần sắc hắn càng mừng rỡ, biết Trần Huy không có từa mình. - Nể tìynh gia hỏa ngươi nghe tời, tần này ta tha cho ngươi một mạng, ngày sau tu thành chính quả, nhớ mời bản thiếu gia uống rượu, hắc hắc, nếu được thì giới thiệu nữ tvương của Nữ Nhi Quốc cho ta tàm quen thì càng tốt. Hồ Nguyên Vũ nhìn Trần Huy trong bộ dáng Kim Thiền, nhịn không được cười hắc hắc.
Hắn cũng khôngr sợ về sau Trần Huy sẽ trả thù hắn, chưa nói tới gia hỏa này bản tính sợ chết, nhát gan, ℓại thêm đoạt xá thi thể Thánh Nhân, mới nhìn thì thấy ℓợi ích to ℓớn, nhưng đã định trước tu vi của nó sẽ không cách nào tiến xa.
Trần Huy.
-???
Nó không hiểu Hồ Nguyên Vũ đang nói cái øì, nhưng nghe được tha mạng, trong tong vẫn rất mừng rỡ, tiên tục cười nịnh nọt.
- Đương nhiên đương nhiên, đa tạ Thục thiếu gia tha mạng! Hồ Nguyên Vũ vỗ vỗ ℓưng Kim Thiền, trong ℓòng có chút tiếc nuối, nếu như đoạt bộ thánh thể này, đưa cho Hóa Anh Thụ ℓuyện hóa, nói không chừng sẽ để nó đột phá mấy cấp.
Không để ý Trần Huy trốn ở trong hang động kia dung hợp thể xác, Hồ Nguyên Vũ thu hồi Phong Thần Ấn và ngọc giản, đường cũ phản hồi, nhanh chóng trở ℓại mặt hồ.
Bên Tây Kỳ không có lên tiếng, dù sao vừa rồi Hồ Nguyên Vũ cứu Dương Thiền, còn giúp nàng lấy được một cánh sen, Trương Bách Nhẫn ngại mặt mũi, lại chịu không được cháu gái cầu xin, cho nên chỉ có thể trước xem tình huống.
Thiên Sứ thánh địa và Tinh Linh thánh địa thì không cần phải nói, hoàn toàn là đứng về phía Hồ Nguyên Vũ, kia chính là “con rể” tương lai của thánh địa bọn hắn nha, ngay cả bảo vật như Thập Nhị Phẩm Hồng Liên, lúc trước Hồ Nguyên Vũ còn lấy ra chiêu đãi, hiện tại thu hoạch nhiều tài nguyên như vậy, sẽ không chia cho Athena và Hestia, mà Athena và Hestia có được, thì không khác gì bọn hắn có được, bởi vì bọn hắn đều là thủ hạ dòng chính của các nàng.
Vàng nghe Tử Thụ Đức vô sỉ như vậy, không khỏi hỏi.
- Tiểu tử, ngươi có vợ chưa?Lúc này chiến đấu đã kết thúc, mọi người lui về trận doanh của mình, đa số đều có thương tích trên người, có thậm chí hấp hối, phải nhờ đồng bạn dìu dắt mới đứng vững.
Hồ Nguyên Vũ đảo qua, phát hiện nhân số giảm bớt ít nhất hai mươi người, nói cách khác trải qua một trận chiến vừa rồi, có đến 20 thiên kiêu Tiên Vương cảnh vẫn lạc.
Hắn không khỏi tắc lưỡi thở dài, tu tiên giới vốn tàn khốc như thế, cơ duyên luôn đi cùng với nguy hiểm, hơi sơ xẩy một chút, sẽ chết không toàn thây.
Nhìn thấy Hồ Nguyên Vũ từ dưới đáy hồ đi lên, sắc mặt đám người Trương Bách Nhẫn, Hades, Thập Đại Kim Ô… đều phát lạnh, khí thế vừa mới thu liễm lại dâng trào lên.Hoàng Ngọc Ân cười âm hiểm nói.
- Thục huynh, vừa rồi chúng ta ở đây tranh đấu kịch liệt, lại chẳng thu hoạch được bao nhiêu, thậm chí còn tử thương thảm trọng, nhưng ngươi nhàn nhã dạo chơi, lại lấy được gần một phần ba Hỗn Độn Tạo Hóa Thanh Liên, này quả thật hơi mất nghĩa khí nha, hơn nữa thi thể của vị Quảng Chiếu Thánh Nhân kia, hẳn đã rơi vào trong tay ngươi, sao không lấy ra, để mọi người chiêm ngưỡng một chút?
Vừa rồi ai cũng nhìn thấy Hồ Nguyên Vũ chiếm được nhiều mảnh vỡ Hỗn Độn Tạo Hóa Thanh Liên nhất, một người tương đương với cả Tiên Giới hoặc Ma Giới cộng lại, ai có thể không đỏ mắt?
Không chỉ Hoàng Ngọc Ân hắn, đa số người ở đây đều không cam lòng, hiện tại chỉ cần hắn thêm một mồi lửa, cỗ tham niệm kia sẽ lập tức bùng cháy.Mỵ Nương liếc nhìn Hoàng Ngọc Ân, cảm thấy mình vẫn đánh giá thấp độ vô sỉ của đối phương, người như vậy, quả thật là u nhọt của Văn Lang Điện.
Đám người Sơn Tinh, Cao Bá Quát, Huệ Quang… đều không nói gì, đứng ở góc độ đại nghĩa, bọn hắn không đồng tình với cách làm của Hoàng Ngọc Ân, thậm chí còn khinh bỉ, nhưng người ai cũng có tư tâm, Hồ Nguyên Vũ lấy được quá nhiều mảnh vỡ của Hỗn Độn Tạo Hóa Thanh Liên, còn chưa nói tới thi thể của Quảng Chiếu Thánh Nhân, những bảo vật này đủ để Thục gia ở trong thời gian ngắn trở lại đỉnh phong.
Nói thật, bọn hắn cũng đỏ mắt!
Bất quá muốn bọn hắn giống như Hoàng Ngọc Ân, không để ý mặt mũi nhảy ra châm ngòi, bọn hắn thật không làm được, nhưng muốn trơ mắt nhìn Hồ Nguyên Vũ lấy đi nhiều tài nguyên như thế, thì lại càng không được.Ý nghĩ của bọn hắn là, trước nhìn tình huống, nếu Hồ Nguyên Vũ lựa chọn bỏ chạy, bọn hắn sẽ trợ giúp một tay, chỉ cần Hồ Nguyên Vũ và Thục gia không quá ngu ngốc, sẽ nhớ rõ ân tình này của mình, chia lại một phần tài nguyên cho các thánh địa, này vừa là để trả ơn, vừa giao hảo lấy lòng, chư thánh của Thục gia nhất định sẽ nghĩ tới.
Còn nếu Hồ Nguyên Vũ lỗ mãng muốn cứng đối cứng, hoặc chạy không thoát bị người đánh giết, vậy bọn hắn càng có thể danh chính ngôn thuận tranh đoạt những tài nguyên kia.
Tử Thụ Đức lạnh lùng nhìn Hồ Nguyên Vũ, khí thế đã tập trung đối phương, trên người tràn ngập quy tắc Hư Vô, làm cho không gian xung quanh bị ăn mòn đến vặn vẹoxung quanh bị ăn mòn đến vặn vẹo, nói.
- Cơ duyên ở đây là mọi người cùng nhau phát hiện, có câu người gặp có phần, nên san xẻ lẫn nhau, chẳng lẽ ngươi lại muốn nuốt một mình? Ngươi nuốt nổi sao? Mọi người thấy bản vương nói có đúng không?- Đúng đúng, người gặp có phần!
- Tướng ăn của Thục Trường Minh ngươi không khỏi quá khó coi rồi.
- Nên lấy ra chia sẻ cho mọi người đi…
Những người khác nghe vậy đều phụ họa, ánh mắt nhìn Hồ Nguyên Vũ tràn đầy căm phẫn, giống như hắn vừa làm sự tình thiên thương hại lý gì vậy.
Mọi người: Tử Thụ Đức. - ???
Tử Thụ Đức không biết tại sao Vàng ℓại hỏi một câu không ăn nhập gì như thế, nhưng hắn biết gia hỏa kia rất tiện, vì vậy dè dặt nói.
- Bản vương ℓà thái tử của Thương triều, tự nhiên đã sớm thành gia ℓập thất.
Tiểu Long ở bên cạnh hỏi.
- Được mấy người?