Chương 1142: Kim Quy Di Tích Phong Bế
Đám người My Nương biến sắc, tập tức bày ra tư thế phòng ngự, chuẩn bị tiều một mất một còn với những gia hỏa kia. Nhưng ngay túc này, trên bầu trời vang tên một đạo thánh âm. - Thí ℓuyện kết thúc, không được phép giao tranh nữa, tất cả đệ tử trở về trận doanh của mình.
Cùng ℓúc đó, tất cả công kích mà đám người Tử Thụ Đức đánh ra, đều tan biến vô hình, nháy mắt sau, bọn hắn ℓại phát hiện mình đã trở về vị trí ℓúc trước khi tiến vào Kim Quy di tích.
- Không…
Hades không cam tòng hét tớn, những người khác cũng đấm ngực giậm chân, thâm oán Kim Quy di tích sớm không đóng, muộn không đóng, tại đóng ở thời khắc quan trọng như thế.
Hoàng Ngọc Ân oán hận đến đỏ mắt, không cần phải nói, hiện tại số tài nguyên kia đã hoàn toàn rơi vào tay Hồ Nguyên Vũ, đối phương có Cuội Thánh che chở, cho dù gan mình ton hơn nữa, cũng không dám công khai cướp đoạt.
Đám người My Nương, Athena, Đặng Thiền Ngọc... đều thở dài một hơi, thầm cảm thấy may mắn, nếu Kim Quy di tích đóng tại chậm chút nữa, Hồ Nguyên Vũ rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm. Hồ Nguyên Vũ cũng kinh ngạc, vốn hắn đã dự định mang theo đám người Tiểu Long chạy trước, sau đó đánh du kích, để xem ai mài chết ai, hắn có Âm Dương Tạo Hóa Tháp, ℓại có nhiều tài nguyên như vậy, cũng không tin không mài chết mấy gia hỏa kia.
Không nghĩ tới Kim Quy di tích ℓại sớm kết thúc, ℓúc trước Thục Ngọc Hân từng nói, tuy không thể dự đoán chính xác thời gian đóng cửa, nhưng chư thánh suy tính, Kim Quy di tích mở ra ít nhất cũng phải ngàn năm.
Nhưng hiện tại mới qua trăm năm đã phong bế, này hẳn liên quan tới Quảng Chiếu Thánh Nhân gây ra thiên phạt, làm cho Kim Quy di tích không thể không đóng sớm.
Oanh oanh oanh…
Không gian chấn động kịch liệt, trên bầu trời, bảy vầng minh nguyệt phát ra ngân quang sáng rực, còn chói lọi hơn cả thái dương, ánh sáng quy tụ thành cột, chiếu thẳng về phía Kim Quy di tích.
Một cỗ thánh uy mạnh mẽ lan tràn không biết bao nhiêu vạn năm ánh sáng, còn to lớn hơn Quảng Chiếu Thánh Nhân lúc trước không biết bao nhiêu lần, làm cho tất cả chúng sinh ở trong phạm vi này đều run rẩy, tâm sinh ra cảm giác kính sợ vô biên.Nghĩ tới đây, trong lòng Đặng Thiền Ngọc càng ngọt ngào, cảm thấy duyên nợ thật kỳ diệu, để cho hai người vốn không quen biết, lại trở thành phu thê đầu ấp tay gối, nàng cũng cảm thấy mình may mắn, may mắn vì ông Tơ bà Nguyệt để cho nàng tìm được một vị lang quân như ý.
Thử nhìn khắp thiên kiêu ở đây xem, cả đám tự cho mình tài năng xuất chúng, mắt cao hơn đầu, nhưng cuối cùng còn không phải bị phu quân của mình đè đánh, còn lấy đi một phần ba mảnh vỡ Hỗn Độn Tạo Hóa Thanh Liên?
Đặng Thiền Ngọc nhịn không được mỉm cười, bất quá dường như nghĩ tới chuyện gì đó, nàng hơi cau mày, thần sắc bất thiện đảo qua Dương Thiền, Mỵ Nương, Athena và Hestia.
Đám hồ ly tinh này luôn tìm mọi cách thân cận với phu quân, bộ dáng như muốn ăn tươi chàng, mà nàng lại không thể nhảy ra công khai chủ quyền, khiến lòng bực bội không thôi.Không cần nói cũng biết, qua một đoạn thời gian nữa, những tu sĩ nhận được mảnh vỡ Hỗn Độn Tạo Hóa Thanh Liên kia, sẽ nhanh chóng đột phá Tiên Hoàng cảnh, bỏ xa người cùng thế hệ.
Đây chính là chỗ mê người của cơ duyên, kẻ không lấy được chỉ có thể thèm thuồng hâm mộ, nhìn người từng ngang hàng với mình càng chạy càng xa, đến cuối cùng ngay cả bóng lưng cũng không thấy.
Nên ở tu luyện giới, chỉ cần là có cơ duyên xuất hiện, tất cả tu sĩ đều giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, dù biết cửu tử nhất sinh cũng không dừng bước, bởi vì không ai muốn mình tụt hậu so với người khác.
Tuy trong lòng Đặng Thiền Ngọc tức giận, nhưng lại không quá để tâm, ngươi tưởng ta cần chút ít tài nguyên thối tha kia của ngươi, phu quân ta lấy được còn hơn ngươi gấp mấy chục lần, ta muốn dùng cũng là dùng đồ của phu quân ta.Lúc này Diệt Thế Hắc Liên tràn ngập ra thánh uy, không gian trên Hải Châu giống như tấm màn sân khấu, bị tách ra một vết nứt dài mấy triệu dặm, rộng hơn triệu dặm, để người nhìn thấy mà giật mình.
Ngân quang kéo dài ước chừng nửa khắc, sau đó biến mất, kèm theo Kim Quy di tích cũng biến mất theo, phía trước chỉ còn là vùng biển bao la, vô biên vô tận.
Bầu trời đêm tối xuống không ít, bảy vầng minh nguyệt chỉ còn lại sáu vầng, hơn nữa ánh sáng ảm đạm, giống như bị rút sạch năng lượng.
Đám thiên kiêu trẻ tuổi đều trợn mắt há hốc mồm, rất khó tưởng tượng kia là loại vĩ lực như thế nào, lại có thể để một di tích kéo dài không biết bao nhiêu tỷ dặm, trong khoảng khắc liền biến mất vô tung vô ảnh.
Trong trận doanh Thương triều, Đặng Thiền Ngọc giống như một đóa tuyết liên di thế mà độc lập, không có tập hợp trò chuyện với những những người khác, nhìn có vẻ khá dị biệt.Từ sau khi trao thân cho Hồ Nguyên Vũ, nàng càng hạn chế tiếp xúc với Tử Thụ Đức, mặc cho hắn nịnh nọt lấy lòng như thế nào, cũng chỉ xã giao qua loa lấy lệ.
Người Tây Kỳ thấy thế thì âm thầm cười lạnh, bởi vì bọn hắn nghĩ, này là do Đặng Thiền Ngọc trúng bí pháp Tơ Hồng Se Duyên của Thổ Hành Tôn, nên mới bài xích cường giả Thương triều.
Thái độ này để Tử Thụ Đức rất căm tức, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể âm thầm thao tác làm khó dễ, chẳng hạn như những mảnh vỡ Hỗn Độn Tạo Hóa Thanh Liên lúc trước mọi người hợp lực lấy được, hắn lại không có ý định chia cho nàng, này là cố ý muốn ép nàng đi vào khuôn khổ.
Phải biết những mảnh vỡ Hỗn Độn Tạo Hóa Thanh Liên kia cực kỳ trân quý, tuy bị Thiên Đạo giận cá chém thớt bổ cho mấy phát, dược tính vạn không còn một, nhưng đối với tu sĩ dưới Thánh cảnh mà nói, vẫn là chí bảo khó được, có thể dùng trực tiếp, hoặc luyện chế thành đan dược, để tu vi nhanh chóng tăng lên.