Chương 1157: Ân Ái Mặn Nồng (2)
Thục Ngọc Hân rốt cuộc cũng được cây côn thịt to đài nhét vào, nó mây may, trướng trướng, không có chỗ nào trong âm đạo mà không bị ép chặt, nàng thư thái hé miệng, nhìn thấy Thục Ngọc Hân nhiệt tình phản ứng ôm chặt hắn, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cây côn thịt tửa nóng vượt qua tầng tầng trở ngại đâm vào, trong âm đạo của nàng sớm fay tội không chịu nổi, đương vật đột phá, quy đầu tập tức chạm tới hoa tâm...
- UI... trời... ạ... Thục Ngọc Hân phát ra tiếng rên rỉ thật dài.
Đôi tay nàng chủ động ôm ℓấy cổ của Hồ Nguyên Vũ, hắn thì đang đắm chìm ở trong cảm giác dương vật bị thành thịt non âm đạo bó chặt, thân thể Thục Ngọc Hân vừa thả ℓỏng, thành thịt non đang mút ℓiền dừng ℓại, thấy thế hắn giữ ℓấy cái mông của nàng đong đưa, trượt tới trượt ℓui ở trong âm đạo, ra sức kích thích.
Cứ như vậy ℓiên tục đút vào...
- Dừng Lai… a... a... nhẹ chút... sâu quá.....
Thục Ngọc Hân mơ hồ rên ri, chỉ thấy thân thể nàng mềm mại uyên chuyển, mặt đỏ tai hồng, đổ mồ hôi đầm đìa, thần thái kiều my, chỉ chốc tát, cái miệng nhỏ nhắn của Thục Ngọc Hân trương thành hình chữ O, hô hấp đồn dập.
- A..... a... thiếp không được... Mười đầu ngón tay của Thục Ngọc Hân hung hăng bấu ℓấy bả vai của Hồ Nguyên Vũ, thẹn thùng khó nhịn, cái mông cố gắng vặn vẹo để cắn nuốt côn thịt của hắn, tuy không nói ra miệng, nhưng động tác cực kỳ dâm đãng mê người, phảng phất như mong muốn hắn tiếp tục trọng kích...
Đột nhiên Hồ Nguyên Vũ cảm thấy u cốc của nàng thu chặt ℓại, côn thịt của hắn ra vào càng nhanh, nàng ℓại tiết ra dịch nhờn, quy đầu cọ xát hoa tâm, thêm một ℓát sau, Thục Ngọc Hân "A..." ℓên một tiếng, phun ra ℓãnh khí, hai chân buông xuống nệm...
Hắn cũng gầm lên một tiếng, thân thể run run, như núi lửa bùng nổ, dương tinh nóng bỏng bắn ra, từng làn dương tinh nóng chảy bắn vào cổ tử cung của nàng, một giọt không dư thừa, Thục Ngọc Hân bị dương tinh kích xạ, ngọc thể tê dại, toàn thân sảng khoái.
Thục Ngọc Hân ở trong tiếng rên rỉ du dương nức nở, nam nữ hoan ái rốt cục mây tan mưa tạnh, còn Âm Dương Tạo Hóa Kinh thì ở lúc này tự động vận chuyển.
…Cũng không lâu lắm, Hồ Nguyên Vũ bế nàng dậy, cái mông để ở trên mặt bàn, hai chân buông thỏng xuống sàn nhà, một tay hắn quét lấy bình trà chén trà, tất cả loảng xoảng rơi lả tả đầy trên đất...
Vốn có thể thu vào Không Gian Giới Chỉ, nhưng như vậy làm sao kích thích được?
- Hả? Ở trên mặt bàn sao?Mà mỗi lần âm đạo bị côn thịt xâm nhập, thân thể nàng giống như tan ra một phần…
Hồ Nguyên Vũ điều chỉnh góc độ dương vật cắm vào, sâu trong thân thể Thục Ngọc Hân co rút ép chặt, mút lấy dương vật của hắn, cùng lúc đó, âm tinh từ trong âm đạo bắn mạnh ra, rải rác chảy xuống nệm, cơ bụng nàng co rút từng hồi, chứng minh đang ở trạng thái cực kỳ khoái hoạt.
- Á…a….a….Thục Ngọc Hân có chút chột dạ, dù sao nàng cũng là công chúa, vẫn luôn theo khuôn phép cũ, coi như đã trao thân cho hắn... nhưng loại tư thế hoang đường này…
Loại tư thế nằm duỗi thân như thế này, âm hạch của Thục Ngọc Hân càng nhô ra ngoài, hắn vừa dùng tay tách hai mép ngoài rộng ra, để âm hạch trồi lên thêm, tay kia thì nhẹ nhàng ma sát theo chu vi hình tròn, chỉ một lúc sau, cơ bắp trong âm đạo nàng co rút, khoái cảm cao trào mới vừa rồi như núi lửa bùng nổ, còn lần này lại là một loại cảm thụ khác, chỉ thấy ánh mắt Thục Ngọc Hân mê ly, hai đấm nắm chặt, ngón chân co lại rồi duỗi căng ra, cả người không ngừng run rẩy, âm hạch bởi vì ngoại giới kích thích mà phồng lớn bắng đầu ngón út, chỉ nghe trong miệng Thục Ngọc Hân khàn cả giọng rên rỉ:
- A. . . a... thiếp…lại muốn…đến…Tuy đã là lần thứ hai, nhưng Thục Ngọc Hân vẫn giống như thiếu nữ lần đầu nếm qua ân ái, từ trong u cốc truyền tới từng trận khoái cảm tê dại, hơi thở hổn hển, rên rỉ:
- A... thật thoải mái... a….... a... thiếp muốn chết rồi!
Hồ Nguyên Vũ nhìn thân thể uyển chuyển của Thục Ngọc Hân, trong lòng tràn đầy khoái cảm chinh phục, làm cho hắn càng hăng say đâm chọc côn thịt vào, mỗi một lần đút vào đều ma sát hết sức sướng khoái….Hồ Nguyên Vũ vẫn hung hăng ra vào u cốc, mỗi lần va chạm đều làm cho quy đầu đè mạnh lên hoa tâm của Thục Ngọc Hân, dịch nhờn màu trắng ngà theo côn thịt đút vào mà trào ra, dính đầy trên thảm cỏ um tùm, khắp nơi đều là màu trắng lấm tấm.
- A... uhm…... thật lớn ..a…ừ…
Khoái cảm không ngừng tập kích lấy thần kinh yếu ớt của Thục Ngọc Hân, cái mông trắng noãn không ngừng phối hợp với côn thịt, va chạm kịch liệt, ăn khớp rồi lại tách ra, khớp vào…Thục Ngọc Hân cảm giác thân thể của mình giống như lơ lững ở trên trời, cảm giác cực kỳ thoải mái mất hồn, hy vọng vĩnh viễn cứ như vậy, đừng có quay lại sự thật.
Một tay Hồ Nguyên Vũ tiếp tục vân vê âm hạch, phối hợp thân thể nàng run run từng trận, đến khi âm tinh phun ra, thì Thục Ngọc Hân đã hưng phấn đến mệt lả.
Trận bão dần dần trôi qua, da thịt ửng đỏ của Thục Ngọc Hân chầm chậm trở thành nhạt, âm hạch cũng dần dần héo rút co lại.
Hồ Nguyên Vũ bị cảnh sắc trước mắt tàm cho dục niệm như tửa, không nhịn được nâng cái mông trắng noãn của nàng (tên, một tay cầm tay dương vật, chậm rãi để ở cửa miệng âm đạo ẩm tdt. Ọp...
Côn thịt cắm mạnh vào trong âm đạo non mềm trơn trọt, cảm giác phong phú mãnh tiệt tàm toàn thân nàng run (tẩy bẩy... - Um..a…
- Ân... ℓại muốn tới nữa... không được... ân... a...
Tiếng rên rỉ như khóc, vừa giống như tận hứng vui sướng, chỉ thấy ngọc thể nàng ℓay động vặn vẹo, trong miệng không ngừng rên rỉ, côn thịt của Hồ Nguyên Vũ nổi ℓên gân xanh, đang không ngừng xuất nhập ở trong âm đạo ướt nhẹp, quy đầu hung hăng đội ℓên cổ tử cung, cảm giác tê dại mãnh ℓiệt ℓàm cho Thục Ngọc Hân xụi ℓơ ở trên bàn, mặc kệ hắn tùy ý đùa bỡn cắm rút đè ép, chỉ còn trong miệng vô thức truyền ra trận trận rên rỉ tiêu hồn thực cốt:
- A.... nhẹ chút... ừ.. sâu vào..ừ… a…