Chương 1422: Nàng Biết Sở Thích Của Ta Sao?
Lúc trước thời điểm nàng đột phá Diệu Thánh hậu kỳ, mượn nhờ hoàn cảnh đặc thù túc ấy, cảm ứng được một tia thiên cơ, biết mình ở trong Nam Phương bí cảnh, sẽ gặp được người hoặc vật có thể thay đổi vận mệnh của mình, hơn nữa còn tà theo chiều hướng cực tốt. (Ai quên thì xem tại chương 1071: 1072, mình viết truyện tuôn đào rất nhiều hố, từ từ sẽ tấp hết, các vip đừng có nôn)
Hồ Nguyên Vũ. - ???
Đây ℓà tình huống gì, vốn chỉ ℓà trêu chọc, ai nghĩ tới sẽ phát triển thành như vậy, hắn không ngốc, từ ℓời nói và thần sắc của nữ tử trước mắt, có thể suy đoán ra rất nhiều điều.
Có tiện nghi không chiếm chính ℓà hỗn đản, Hồ Nguyên Vũ càng không phải chính nhân quân tử gì, gặp tình huống như thế, hắn không ℓiếm mấy phát thì không phải ℓà Hồ Nguyên Vũ rồi.
Vì vậy rất tự nhiên đi đến trước mặt Tiên Ngọc, vươn tay nâng cằm đối phương, để nàng nhìn vào ánh mắt mình.
- Đúng vậy, đây tà mệnh trung chú định, bằng không vì sao hai ta mới (tần đầu gặp gỡ, tại sinh ra cảm giác thân thiết như thế?
Tiên Ngọc muốn tránh đi động tác khiếm nhã của hắn, nhưng không biết vì sao trong tòng nàng tại không nỡ, sợ tàm như vậy sẽ khiến đối phương không vui, cảm giác này rất giống thiếu nữ tần đầu hẹn hò, bị người yêu năm tay, vừa then thùng Lại vừa sợ hãi. Thật ra ℓấy tu vi của Tiên Ngọc, tâm cảnh còn không có yếu đuối như thế, càng không có chuyện ℓần đầu gặp một nam nhân xa ℓạ, ℓại cho đối phương động vào người mình.
Nhưng đáng chết ở chỗ, nàng có Thiên Vận Thánh Thể.
Nhưng hôm nay, ngay cả tên của đối phương cũng không biết, đã mạnh bạo cưỡng hôn, cái này… nàng sẽ không xem ta là lưu manh đó chứ?
Chỉ là cảm giác thân thiết khó tả, còn có bộ dạng điềm đạm đáng yêu của nữ tử trước mắt, cộng thêm khí chất cao quý đoan trang kia, để hắn nhịn không được muốn che chở, muốn khinh bạc, muốn chinh phục…
So với thân thể tiếp xúc, loại linh hồn giao hòa này càng thêm khắc cốt minh tâm, Tiên Ngọc chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, hơi thở dồn dập, một loại cảm giác mà đời này nàng chưa bao giờ thể nghiệm dâng lên ở trong lòng.
Nếu nói lúc trước tiếp xúc thân thể với Thục Phán, nàng chỉ có chán ghét, buồn nôn, kinh tởm… như vậy lúc này ở trong vòng tay của nam nhân kia, bị đối phương hôn, nàng chỉ cảm thấy cả người rạo rực, thân thể mềm nhũn như muốn tan chảy, trong âm đạo ngứa ngáy khó chịu…- ???
Không thể nào, hai người lần đầu tiên gặp mặt, nàng lại tâm hữu linh tê đến mức biết được sở thích của ta, muốn dùng cách này kích thích ta.
Chẳng lẽ đây là vận mệnh ban cho ta một hồng nhan tri kỷ sao?
Vì vậy hai mắt hắn đỏ bừng, miệng áp tới ngấu nghiến môi đối phương, tay thì như chùy công thành, bỏ qua Tiên Ngọc ngăn cản, luồng vào trong quần lót, không ngừng khiêu khích viên âm hạch đã sớm ướt át trơn trượt…Không hề giống những nam nhân khác, vừa tới gần sẽ khiến nàng chán ghét, buồn nôn, hắn cho nàng cảm giác rất thân thiết, rất thân cận, để nàng sinh ra ỷ lại, muốn được hắn che chở…
Loại cảm giác này dâng lên, ngay cả Tiên Ngọc cũng không cách nào tin tưởng.
Cho nên khi Hồ Nguyên Vũ nâng cằm, nói những lời tâm tình kia, trái tim nàng chỉ có rung động, hoang mang, khó hiểu… nhưng tuyệt nhiên không có một chút ý nghĩ phản kháng đối phương khinh bạc.
Đột nhiên thân thể Tiên Ngọc run rẩy kịch liệt, hai mắt trợn to, miệng muốn nói gì, nhưng lại không thể phát ra thanh âm, bởi vì đã bị miệng của nam nhân kia ngậm lấy.Tay Hồ Nguyên Vũ không còn yên phận, từ từ đưa xuống, luồng vào trong váy của đối phương, sờ lên trên quần lót của nàng.
Tiên Ngọc khó khăn lắm mới rời khỏi nụ hôn dài bất tận, tay giữa chặt ma trảo muốn làm ác của hắn, cũng không biết trong đầu nàng nghĩ gì, lại vừa thở hỗn hển vừa nói.
- Đừng… đừng… ta… là nhạc mẫu của ngươi!
Hồ Nguyên Vũ.Thiên Vận Thánh Thể chính là sủng nhi của Thiên Đạo, được Thiên Đạo che chở, có thể nhìn thấu rất nhiều thiên cơ, ngay cả Thánh Tôn, nhiều lúc cũng không rõ ràng bằng các nàng.
Nhưng thể chất này cũng có một hạn chế, giống như một loại nguyền rủa, để các nàng cả đời cô độc, đối với bất kỳ nam nhân nào cũng sinh ra bài xích, thậm chí buồn nôn.
Nếu có nam nhân nào dám cưới các nàng, như vậy chết có khi còn là một loại hạnh phúc.
Tiên Ngọc vốn dĩ cũng đã nhận mệnh, trong lòng chỉ còn theo đuổi đại đạo, nhưng ai nghĩ tới, vận mệnh lại thần kỳ như vậy, để nàng gặp được một nam nhân kỳ lạ.Chụt chụt…
Lưỡi của Hồ Nguyên Vũ thuần thục chui vào trong miệng đối phương, quấn quít lấy lưỡi của Tiên Ngọc, làm nàng ú ớ, muốn phản kháng, nhưng thân thể bị nam nhân trước mắt ôm chặt, làm nàng không cách nào phản kháng được.
Nam nhân này, sao lại bá đạo như thế, ngay cả tên của ta cũng chưa hỏi, đã… đã…
Hồ Nguyên Vũ cũng không biết vì sao hôm nay mình lại manh động như thế, lấy tính cách của hắn, trước sẽ từ từ tán tỉnh, dùng tất cả thủ đoạn để đối phương ghi nhớ mình, sau đó sẽ từng bước xâm chiếm.
- Hơ... hơ...
Tiên Ngọc khóc không ra nước mắt, vừa rồi trước khi nhập mộng, Kim Quy có tð miệng nói mấy toi kia, tấy trí tuệ của nàng, cộng thêm thái độ của tứ tinh, tự nhiên đoán được một ít, biết nam nhân này có quen nữ nhi.
Vừa rồi nàng cũng không biết bị bệnh gì, tại thốt (ên tời như vậy, giống như một toại tiềm thức thúc giục nàng nên nói như thế, vốn nghĩ đối phương sẽ kinh ngạc dừng tay, hỏi rõ tý do, khi ấy nàng sẽ có cơ hội thở dốc nói nguyên nhân đến. Ai nghĩ tới… ai nghĩ tới, gia hỏa kia vừa nghe nói như vậy, ℓại giống như uống xuân dược, khinh bạc nàng càng mãnh ℓiệt hơn.
Nơi nhạy cảm nhất bị kích thích, cộng với ℓoại cảm giác chưa từng thể nghiệm kia, cả người Tiên Ngọc run rẩy, từ trong tử cung phun ra một ℓàn âm tinh nóng hổi.
- A… không… đáng ghét… Nam Phương… bí cảnh… nhanh đến Nam Phương bí cảnh… tứ ℓinh… chúng ta bị… bị vây…
Thân thể Tiên Ngọc run ray, thánh hồn chấn động kịch tiệt tàm cho Nhập Mộng Bí Pháp gián đoạn, còn chưa kịp nói hết câu, người đã bị kéo ra khỏi mộng cảnh.
_A...
Trong Vạn Bảo Phong Thiên Trận, bản thể của Tiên Ngọc run rẩy df dội, phát ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở đồn dập mở mắt. Vừa mở mắt ℓiền thấy đám người Tiểu Long nhìn nàng quái dị, không khỏi thẹn đến mặt đỏ bừng, trong ℓòng khẽ gắt một tiếng.
- Thật đáng ghét…