Chương 1462: Lục Đạo Luân Hồi
Không biết qua bao ftâu, cho đến một thời khắc, bên tai Hồ Nguyên Vũ vang ten tiếng cười cuồng ngạo đến cực điểm.
- Ha ha ha, muốn giết ta... ha ha ha, Thiên Đạo, ngươi có năng tực kia sao? Ở vũ trụ này, chúng ta bất tử, mà ngươi, còn có tất cả chúng sinh ở trong vũ trụ này, chỉ tà thú săn trong mắt chúng ta mà thôi, ta đã cảm nhận được, phong ấn của Thiên Đế túc trước sắp tan biến, Ngưu Đầu, Mã Diện, Hắc Cau đại nhân sắp thức tỉnh, còn có những chiến hữu của chúng ta ở dưới thâm uyên Tartarus, bọn hắn cũng sắp thoát khốn, đến túc ấy, vũ trụ này của các ngươi sẽ tà nơi săn bắn của chúng ta, ha ha ha... Hồ Nguyên Vũ mở mắt, ngẩng đầu nhìn ℓên trời, Thiên Đạo Chi Nhãn vẫn còn đó, nhưng ℓôi kiếp đã dần dần tiêu tán, hiển nhiên trận độ kiếp này sắp kết thúc.
Thân thể của Tứ Diện Tà Thần chỉ còn khung xương, nhưng hắn thật sự còn chưa chết, bởi vì trong đầu ℓâu, có thần quang ℓấp ℓóe, bắt đầu tái tạo ℓại huyết nhục.
Rắc rắc…
Thời Gian Thần Xích phát ra thanh âm rạn nứt, vết nứt trên đó càng nhiều, chỉ sợ không bao (âu, sẽ hoàn toàn đứt đoạn, Tứ Diện Tà Thần cũng thoát khốn.
Thời Quang Chính Thần đã không còn tung tích, chắc có te túc trước hắn phân giải, toàn Luc gia trì cho Thời Gian Thần Xích, hiện tại cũng đã tan biến trong thiên địa rồi.
Thiên Đạo Chi Nhãn ở trên màn trời, toàn thân tràn ngập hồng quang, thiên uy bao trùm thiên địa, nhưng tại không thể tàm gì. Giống như chứng minh ℓời Tứ Diện Tà Thần nói, ở vũ trụ này, không ai có thể ℓàm gì được bọn hắn.
Hàng tỷ oan hồn gào thét, thanh âm thê ℓương thảm thiết, giống như khóc than, giống như mất hết hi vọng, nghe mà não nề.
Nó chính là… Lục Đạo Luân Hồi.
Lục Đạo Luân Hồi là tồn tại rất đặc thù, ghi chép về nó rất ít, nguyên lý của nó cũng không ai biết, nó vẫn luôn tồn tại ở trong vũ trụ này, nhưng vị trí không cố định, cho dù là Thánh Tôn cũng không thể suy tính.
Hiện tại, lại xuất hiện ở trên người nam nhân giống như Thiên Đế kia.
Thân thể hắn vùng vẫy càng mạnh, Thời Gian Thần Xích rạn nứt càng nhiều, đã sắp không duy trì được nữa. Nhưng hắn vẫn mạnh miệng nói.
- Vô ích, các ngươi không làm gì được ta, ở vũ trụ này, chúng ta bất tử…
Ánh sáng tím và ánh sáng đỏ giao hòa, tạo thành ánh sáng mà đỏ tím mê huyễn, đồng thời mang theo một loại lực lượng kỳ dị đảo qua toàn bộ tiểu thế giới.Nhìn vô số oán hồn ở phía dưới được thanh trừ nguyền rủa, thần sắc của Hồ Nguyên Vũ tràn đầy từ ái, tay vươn ra hư nắm.
Ầm ầm ầm…
Một vòng xoáy lục sắc không biết từ nơi nào, bị hắn từ trong hư vô kéo ra, xuất hiện ở trên không tiểu thế giới này.
Vòng xoáy kia cực kỳ to lớn, không biết thông đi đâu, mang theo lực lượng kỳ dị, như có thể trấn an hồn phách.Nhưng cùng lúc, nàng cũng cực kỳ lo lắng, bởi vì nàng biết nam nhân của mình đang đối mặt cái gì, kia chính là Tà Thần chân chính.
Nàng muốn đi ra trợ giúp hắn, nhưng Âm Dương Tạo Hóa Tháp đang toàn lực vận chuyển, thân tháp run rẩy, sơn hà chấn động, thời không bích chướng bị ngăn cách, đã nội bất xuất ngoại bất nhập.
Ngay cả muốn liên lạc hắn cũng không làm được.
Tứ Diện Tà Thần cảm nhận được lực lượng của Hồ Nguyên Vũ đột nhiên tăng cao, trong lòng không hiểu thấu dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt, loại cảm giác này, chỉ ở lúc đối mặt Thiên Đế, hắn mới từng thể nghiệm.Những oán hồn bị nguyền rủa, vĩnh viễn bị tra tấn kêu rên kia, sau khi ánh sáng màu đỏ tím đảo qua, tất cả lực lượng nguyền rủa trên người chúng đều bị thanh lọc, hồn thể trở nên óng ánh trong suốt, ánh mắt không còn oán hận, tuyệt vọng nữa, mà trở nên hân hoan, như được giải thoát.
Lúc này thân thể của Hồ Nguyên Vũ đã hoàn toàn dung nhập vào trong Thiên Đạo Chi Nhãn, làm Thiên Đạo Chi Nhãn chấn động kịch liệt, một cảm giác hân hoan tràn ngập ra.
Giờ phút này, sau khi dung nhập vào Thiên Đạo Chi Nhãn, Hồ Nguyên Vũ có một loại thể nghiệm rất kỳ dị, rất khó diễn tả, có sung sướng, cảm thấy mình toàn trí toàn năng, không gì làm không được, nhưng cũng có trách nhiệm, có bao dung, thậm chí còn có cảm giác thiếu hụt chưa trọn vẹn.
Hắn biết cảm giác thiếu hụt này từ đâu đến, dù sao nơi này chỉ có Thiên Đạo Ma Giới.Bi ý tràn ngập cả tiểu thế giới, thậm chí lan tràn ra ngoài Đại Diệt Sơn, truyền đến nơi càng xa xôi.
Vì sao sinh linh không biết vì sao, trong lòng lại dâng lên cảm giác bi thương cùng cực, nước mắt nhịn không được chảy ra, ôm mặt gào khóc.
Trong nháy mắt, loại cảm xúc này truyền khắp Tiên Ma nhị giới, để chư Thánh bất an, chư Tôn chấn động, muốn tìm kiếm ngọn nguồn, nhưng lại không cách nào suy tính.
Vô số loại cảm xúc, vô số loại tâm tình, vô số lời cầu khẩn… ở thời khắc này giống như một dòng lũ, vượt qua thời không, vượt qua tất cả trở ngại, hàng lâm đến tiểu thế giới trong Đại Diệt Sơn.Đây là lực lượng tín ngưỡng, là ý chí của vạn linh, là cội nguồn sức mạnh của Thiên Đạo.
Lúc này trong thức hải của Hồ Nguyên Vũ, trên Âm Dương Tạo Hóa Tháp, Bản Nguyên Thiên Đạo hóa thành vòng xoáy xoay tròn, điên cuồng thu nạp lực lượng tín ngưỡng, đồng thời có ánh sáng màu tím bộc phát, bao trùm toàn bộ vũ trụ thức hải, tiến tới bao trùm toàn thân Hồ Nguyên Vũ, lại bao trùm toàn bộ vũ trụ tiên cảnh.
Trên không trung, Thiên Đạo Chi Nhãn bộc phát ra hồng quang rực rỡ, cùng ánh sáng tím giao hòa, tuy màu sắc khác nhau, nhưng cả hai lại đồng nguyên, không có một chút bài xích, thậm chí còn muốn… dung hợp làm một.
Thân ảnh của Hồ Nguyên Vũ từ từ bay lên không trung, trong quá trình này, vết thương trên người hắn nhanh chóng khôi phục, tiên y tung bay, khuôn mặt tuấn mỹ lại nghiêm túc, thiên uy ngập trời, giống như Thiên Đế thật sự tới nhân gian, để cho Tiên Ngọc ở trong Âm Dương Tạo Hóa Tháp, thông qua thánh niệm nhìn thấy, ánh mắt cũng không khỏi mê li, tim đập loạn xạ.