Thân thể của Lâm Nhược Yên đồng thời bị giáp công ba nơi, tâm thần thất thủ, má ngọc nóng hổi, hô hấp dồn dập, dục vọng hừng hực thiêu đốt, rung giọng nói:
- Tiểu bại hoại, đã nói không được sờ nơi đó, con… con không nghe lời?
Đột nhiên ngón tay của Hồ Nguyên Vũ cắm vào trong âm hộ của Lâm Nhược Yên, móc ngược ma sát vào điểm G, Lâm Nhược Yên bị Hồ Nguyên Vũ kích thích, giữa đùi giống như lửa đốt, thân thể đã mềm một nửa, khó chịu đến không ngừng vặn vẹo, không ngừng chảy mồ hôi, chỉ có thể miễn cưỡng thở gấp nói:
- Tiểu bại hoại, tay của con… đừng làm loạn...
Lâm Nhược Yên đã thất hồn lạc phách, đầu trống rỗng, eo thon vặn vẹo, chỉ có thể không ngừng rên rỉ, tất cả luân lý đạo đức trong lúc nhất thời bị lửa dục thôn phệ, thần trí dần dần mất đi, khoái cảm không ngừng từ trong âm hộ truyền khắp toàn thân, làm nàng nhịn không được thở ra một hơi dài, mắt phượng mê ly, hơi thở gấp gáp, thân thể kéo căng thẳng tắp, trên mặt, phần cổ, nhũ phong thậm chí toàn thân đều chảy ra mồ hôi rậm rạp.
Lâm Nhược Yên mệt mỏi ngưỡng ra phía sau, tóc dài như thác nước tán lạc, toàn bộ thể xác và tinh thần như có loại giải thoát vui sướng.
Thân thể xinh đẹp của Lâm Nhược Yên ở dưới Hồ Nguyên Vũ đè ép, ma sát, bờ mông không ngừng uốn éo, thừa nhận lấy trùng kích mãnh liệt.
Lúc này tinh mâu của nàng mơ mơ màng màng, tao mị tận xương, trên mặt, trên người phát ra màu hồng đào dâm mỹ đẹp đẽ, đôi đùi ngọc kéo dài thẳng tắp, năm ngón chân siết chặt, đầu gối uốn lượn, lại duỗi thẳng, như thế qua lại không ngừng, cuối cùng mệt mỏi rủ xuống, ngọc thể run bần bật.
Hồ Nguyên Vũ khẽ cười, hắn là cao thủ tình trường, sao có thể không biết Lâm Nhược Yên đã cao triều, hắn điều chỉnh tư thế, hôn Lâm Nhược Yên say đắm, nhẹ nhàng lột hết những thứ vướng víu trên người nàng, miệng thì vẫn hôn, còn một tay xoa bóp bộ ngực.
Hôm nay hắn quyết tâm chinh phục nữ nhân thiên kiều bách mị này, không chỉ vì nhiệm vụ, vì tu luyện Âm Dương Tạo Hóa Kinh, còn vì hắn đã say mê nàng.
Hồ Nguyên Vũ muốn lập tức lao vào liếm âm hộ của nàng, nhưng như thế Lâm Nhược Yên sẽ nghi, lúc này ý chí của nàng còn rất mạnh, một khi bỏ lỡ hôm nay, không biết phải khi nào mới có cơ hội lần hai, nên Hồ Nguyên Vũ giả vờ hôn môi nàng, cố làm cho nàng không nghi ngờ, hết hôn môi chán chê, Hồ Nguyên Vũ chuyển sang hôn bộ ngực.
Hồ Nguyên Vũ bú một cách say sưa, còn bộ ngực bên kia thì đã bị bàn tay của hắn nhào nặn. Sau đó một tay của Hồ Nguyên Vũ lại di chuyển xuống dưới, nhưng lần này Hồ Nguyên Vũ không sờ ngay vào vùng cấm, mà xoa nắn khắp đùi non và mông nàng, vừa kéo chiếc váy của nàng xuống, để lộ ra cái quần lót màu tím bé xíu, mịn màng của Lâm Nhược Yên.
Môi của Hồ Nguyên Vũ thì vẫn không dời khỏi hai bầu ngực trắng nõn, căng tròn. lúc này bàn tay của Hồ Nguyên Vũ đã mạnh dạn úp thẳng vào âm hộ của Lâm Nhược Yên mà xoa xoa.
Hồ Nguyên Vũ thấy Lâm Nhược Yên chỉ hơi thoáng rùng mình, nhưng không có phản ứng gì gay gắt, chỉ đưa tay xuông giữ nhẹ tay hắn, ý bảo hắn phải nghe lời.
Thấy vậy Hồ Nguyên Vũ dùng hai ngón tay chụm lại, miết lên miết xuống dọc theo cái rãnh của nàng qua quần lót, lúc này quần lót của nàng đã ướt nhẹp vì lần cao trào lúc trước.
Hồ Nguyên Vũ tiến xuống hạ thể, lúc này chỉ còn cái quần lót, có lẽ Lâm Nhược Yên sợ Hồ Nguyên Vũ sẽ tuột cái quần xuống, nên vội vàng nói:
- Đừng cỡi quần lót, chúng ta không được như vậy.
Hồ Nguyên Vũ gật đầu, nhưng lại cạp vào cái quần lót bằng lụa mỏng của nàng, hắn dùng lưỡi quét lên quét xuống, lúc này cơ thể Lâm Nhược Yên uốn éo, hai tay muốn đẩy nhưng không nỡ, nàng rên lên:
- Nương…chế…t…mất...
Hồ Nguyên Vũ càng kích thích khi thấy nàng phải uốn éo vì cái lưỡi của mình, chỉ ít phút nữa thôi, mình sẽ đạt được nguyện vọng, nghĩ vậy Hồ Nguyên Vũ càng liếm mạnh hơn, lúc này quần lót của nàng đã ướt nhẹp vì nước miếng của Hồ Nguyên Vũ và dâm thủy của mình chảy ra. Bỗng nhiên Lâm Nhược Yên đập hai tay xuống nệm, hai chân kẹp chặt đầu Hồ Nguyên Vũ hét lớn:
- Nương...umh…ra…umh.
Cả người Lâm Nhược Yên giật lên đùng đùng khiến Hồ Nguyên Vũ kinh ngạc, nhưng sau đó cơ thể nàng trở lại bình thường, hai chân duỗi thẳng sang hai bên, thở hổn hển, Hồ Nguyên Vũ cười thầm, vậy là mẫu thân sắp thuộc về mình rồi, nhưng để cho chắc, hắn phải làm mẫu thân mất khả năng chống cự, nên lại liếm âm hộ của nàng lần nữa, bất quá lần này Hồ Nguyên Vũ nhẹ nhàng vén quần lót của nàng sang một bên, dùng lưỡi mình liếm nhẹ vào khe âm hộ đã sưng húp lên, vừa chạm vào, Lâm Nhược Yên đã nấc lên một tiếng:
- Ah……
Hồ Nguyên Vũ tiếp tục liếm vào mu âm hộ, hắn cuốn lưỡi, đá lưỡi, để lưỡi ngọ nguậy sâu vào trong âm hộ của nàng. Vì đã xuất tinh hai lần nên nàng nhanh chóng đạt tới cực khoái, Lâm Nhược Yên rên lên:
- Umh…ngừng…lại..uhm…đi….
Mẫu thân cố đẩy đầu Hồ Nguyên Vũ ra, nhưng khổng còn đủ sức, Hồ Nguyên Vũ ôm chặt mông nàng, lại liếm thật nhanh thật mạnh, hai tay Lâm Nhược Yên đập xuống giường liên tục, nàng lại tiết thân, lúc này Lâm Nhược Yên đã không còn sức, cả người mềm nhũn, Hồ Nguyên Vũ thấy cơ hội đã tời, nhanh chóng để côn thịt của mình vào ngay lỗ âm hộ của nàng và nhấn vào, Lâm Nhược Yên nhìn hắn, cố cất tiếng nói:
- Đừng… chúng ta là…
Hồ Nguyên Vũ nhìn nàng nói:
- Mẫu thân, chúng ta vốn không phải…
Lâm Nhược Yên lấy tay che lấy miệng hắn, mắt nhìn chằm chằm vào mắt Hồ Nguyên Vũ, nàng biết Hồ Nguyên Vũ đã biết thân thế của mình, nhưng nàng không muốn hắn nói ra, có lẽ sâu trong thâm tâm của nàng muốn níu kéo cái gì đó, nhưng cuối cùng lại buông tay, hai mắt nhắm lại.
Hồ Nguyên Vũ hơi kinh ngạc, từ trong ánh mắt của Lâm Nhược Yên, hắn biết nàng đã biết hai người không phải… nhưng hắn không nghĩ nhiều nữa, bởi vì côn thịt của hắn đã bắt đầu chui vào nơi chật hẹp lầy lội kia.
Côn thịt của Hồ Nguyên Vũ tiến dần vào âm hộ của nàng, nhưng thật khó, dù mẫu thân đã tiết thân, nhưng côn thịt của hắn vẫn không dể dàng tiến vào, quá chặt, quá nóng, giống như có hàng vạn bàn tay nhỏ bé đang siết chặt lấy côn thịt của hắn.
Hoa huyệt của Lâm Nhược Yên như muốn ngăn côn thịt của hắn lại, loay hoay mãi mà chỉ đút vào được hơn nửa, Hồ Nguyên Vũ có chút sốt ruột, hít một hơi, hắn dùng sức nhấn mạnh côn thịt vào một cái “phụt”, toàn bộ côn thịt đâm lút cán vào trong âm hộ của nàng, Lâm Nhược Yên rên lên:
- Không… hự… hự...
Mặc kệ Lâm Nhược Yên nói mơ hồ, Hồ Nguyên Vũ chỉ ra sức dập mạnh.
Sau đó Lâm Nhược Yên chỉ phát ra những từ vô nghĩa:
- Đừng…uh…uh…sứ..ơ.ng…a hh…
Hồ Nguyên Vũ nhấp liên tục, hai tay ra sức bóp bộ ngực, làm cho Lâm Nhược Yên không ngừng bật ra những tiếng rên lớn:
- Ah..ah..ah..chết…mẫu thân…rồi, sướng…quá….
Lâm Nhược Yên đu cả người lên mình hắn, ưỡn ngực, mắt nhắm nghiền, Hồ Nguyên Vũ biết mẫu thân đã tới cực điểm, lúc này hắn cũng đã đạt cực khoái, người hắn gồng cứng lên.
Côn thịt của Hồ Nguyên Vũ xuất tinh thẳng vào mọi ngóc ngách trong âm hộ của nàng, sau đó hắn lập tức vận chuyển Âm Dương Tạo Hóa Kinh, để chân khí chạy khắp toàn thân, thông qua nơi giao hợp của hai người tiến vào cơ thể của Lâm Nhược Yên.