Âm Dương Tạo Hóa Kinh ( Dịch Full - Update Nội Dung T11/2023 )

Chương 154 - Chương 154: Chữa Trị

Chương 154: Chữa Trị
Chương 154: Chữa Trị
Hồ Nguyên Vũ thấy đã đủ, nắm tay bờ eo thon của nàng, xoay người ép nàng ở dưới thân thể, đưa tay tìm tòi ở giữa hai chân, bàn tay tham tam tiến vào trong váy, vuốt ve quần tót đang bao tấy gò mu đầy đặn, bàn tay của hắn nhẹ nhàng mở cặp đùi ngọc đang ép chặt, hai chân của Tần Vũ Khanh tách ra, hưởng thụ bàn tay của Hồ Nguyên Vũ xâm nhập chơi đùa. Hồ Nguyên Vũ nhìn Tân Vũ Khanh thở hon hến, uhm uhm không ra tời, giống như tửa gặp củi khô muốn ngừng mà không được, hắn quỳ gối xuống ở giữa hai chân của nàng, nhẹ nhàng kéo quần tót màu trắng xuống, rốt cục thấy được một cái âm hộ bóng toáng đầy đặn, âm mao thưa thớt, có thể thấy rõ ràng cái khe thịt hồng hào đã ướt đẩm âm dịch, Tần Vũ Khanh nhắm mắt tại, khuôn mặt vũ mị ửng đỏ, hắn đẩy hai chân nàng ra, đối mặt cái âm hộ xinh xắn trinh nguyên như vậy, hắn si mê ngắm nhìn đến không nháy mắt. Có ℓẽ bởi vì âm mao quá thưa thớt, nên âm động nhìn hơi giống một tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, bề ngoài bóng ℓoáng trắng hồng, gò mu no đủ, trong mép ℓớn ℓà hai mép nhỏ đỏ hồng kiều diễm ướt át, mơ hồ có âm dịch chảy ra, trông rất đẹp mắt.

Hồ Nguyên Vũ hưng phấn dùng tay đè chặt cái mông, cúi đầu xuống ℓiếm ℓấy khe thịt.

- Uhm..uhm…..

Tân Vũ Khanh kêu (tên, thân thể mềm mại của nàng trở nên cứng ngắc, cái mông không ngừng đong đưa, thừa địp cả người nàng run run, Hồ Nguyên Vũ đẩy đầu tưỡi xâm nhập vào trong khe thịt, dùng sức mút vài cái, một cỗ âm địch trong suốt chảy ra, mùi hương ngào ngạt, Hồ Nguyên Vũ tỉnh tế cảm nhận, giống như mùi hoa oải hương.

- UI..ui....uhm...

Nằm trên thảm, Tần Vũ Khanh phát ra tiếng nức nở câu hồn đoạt phách, không giống rên rỉ, có chút giống như tiếng khóc, không biết nàng tà xấu hổ mà khóc, hay vì sướng quá mà khóc, Hồ Nguyên Vũ tham tam tiếm táp khe thịt, đồng thời túc này cây côn thịt cũng fộ ra dt tợn, hắn đang chờ đợi thời cơ tốt, vì Tân Vũ Khanh vẫn còn tà xử nữ, nên càng không thể sốt ruột, ngay cả tiếm táp cũng trở nên ôn nhu. Dần dần, biên độ mông ngọc đong đưa của Tần Vũ Khanh cũng giảm bớt, nàng thở hỗn hển, hai mép âm hộ trở nên sung huyết đầy đặn, tựa hồ như đang mời gọi.

Bàn tay của hắn không ngừng vuốt ve thân thể mềm mại của Tần Vũ Khanh, ngón tay ℓinh xảo vẫn tiếp tục trêu đùa hai mép âm hộ, sắc mặt của Tần Vũ Khanh ửng đỏ, hai chân như nhũn ra, sâu trong âm động run run, nàng hưởng thụ khoái cảm mạnh mẽ, thân thể hoàn toàn bị Hồ Nguyên Vũ chi phối mất rồi…

Biết Tần Vũ Khanh đã tiết thân, âm tinh phun trào làm cho toàn thân Hồ Nguyên Vũ cũng tê dại, hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, tranh thủ thời gian ngăn cảm xúc kịch liệt kia, bởi vì Tần Vũ Khanh còn chưa hoàn toàn bức hết xuân độc.





Hồ Nguyên Vũ hôn lên môi son ướt át của Tần Vũ Khanh, nàng đáp lại, hai đầu lưỡi quấn giao truy đuổi.

Đột nhiên Tần Vũ Khanh cảm thấy âm đạo của mình có vật lạ xâm lấn, cây côn thịt to dài đang gảy nhẹ trêu chọc ở ngoài động khẩu, làm cho thân thể của nàng vốn đang sung sướng, lại càng tiếp cận bờ biên giới sụp đổ, nên theo bản năng nâng cao hạ thể, hi vọng được cây côn thịt kia thâm nhập an ủi …

Hồ Nguyên Vũ một bên vuốt ve thân thể hoàn mỹ nóng bỏng của Tần Vũ Khanh, khiến nàng rên rỉ uyển chuyển đáng yêu, một bên xách súng lên ngựa, dùng cây côn thịt điểm nhẹ, quy đầu đã tiến vào trong hang động âm dịch tràn lan.

Hồ Nguyên Vũ nhấn hạ thể của mình một cái, nhục côn đâm vào trong âm động, Tần Vũ Khanh kêu thảm một tiếng, thân thể giống như bị tê liệt, cảm giác đau nhức làm nước mắt của nàng chảy ra.
Theo cây côn thịt của Hồ Nguyên Vũ thẳng tiến, Tần Vũ Khanh cảm thấy trong âm động của mình bị nhồi vào từng tấc, tuy cái tư vị kia làm cho nàng thống khổ, nhưng lại để thần hồn điên đảo, cảm giác vừa lạ lẫm vừa lửa nóng tràn đầy âm động, chỉ lát sau nàng nhịn không được, cái eo nhỏ nhắn uốn éo nghênh hợp.

Bực…

- A…

Màn trinh bị xé tan, hạ thể đau xót làm cho Tần Vũ Khanh kêu lên thành tiếng.
Trong âm động của nàng có rất nhiều âm dịch, u cốc rất chặt, Hồ Nguyên Vũ hưng phấn đút vào, phát ra tiếng vang bành bạch trên cái mông đẹp săn chắc, cơ hồ mỗi lần đều cắm vào tận tử cung, làm toàn thân Tần Vũ Khanh run lên, cặp môi đỏ mọng rên rỉ.

Hồ Nguyên Vũ một hơi đút vào mấy chục cái, lúc này mồ hôi của Tần Vũ Khanh chảy ròng, hai gò má ửng hồng, một chân đặt ở trên vai Hồ Nguyên Vũ, chân kia thì cao cao nhếch lên, nương theo nhục côn của hắn kéo ra đưa vào mà lắc lư qua lại…

- Ah… uhm..uhm…uhm…

Mỗi một tiếng rên rỉ đều kéo thật dài, Hồ Nguyên Vũ cảm giác sâu trong u cốc của Tần Vũ Khanh co rút lại, mỗi lần nhục côn cắm vào hoa tâm, sẽ cảm giác như có cái miệng nhỏ nhắn muốn ngậm lấy quy đầu, từng làn âm tinh trào ra chảy xuôi mông, làm tấm nệm ướt nhẹp.
Thấy Tần Vũ Khanh đầu nhập như thế, trên khuôn mặt giống như thiên sứ hiện lên hồng vân mê người, hai đầu nhũ hoa cứng rắn nhô cao, khóe mắt đuôi mày tràn đầy xuân tình, Hồ Nguyên Vũ không khỏi đắc ý, loại cảm giác chinh phục này thật rất khó nói nên lời.

Hồ Nguyên Vũ bắt đầu rút ra đút vào, cái eo nhỏ nhắn của Tần Vũ Khanh hơi đong đưa, hoa tâm co rút, mút lấy quy đầu của Hồ Nguyên Vũ, bắp đùi của hắn dính sát lấy háng của Tần Vũ Khanh, nhẹ nhàng lên xuống, nhục động trơn ướt bởi vì vừa phun ra một lần âm dịch, nên khi ma sát sẽ có khoái cảm mãnh liệt.

Hồ Nguyên Vũ dùng sức ôm hông của Tần Vũ Khanh, ra sức dẫn dắt động tác của nàng, tuy Tần Vũ Khanh vừa mới bị phá thân, nhưng sau một lúc nàng đã cảm thấy thoải mái tê dại, sướng đến run rẩy, hắn đứng thẳng mông, nhục côn cắm xuống, lập tức “ọp” một tiếng, âm dịch trào ra khắp nơi, nhục côn tốc hành tiến sâu vào âm động màu mỡ non mềm.

Đột nhiên quy đầu của Hồ Nguyên Vũ bị u cốc của Tần Vũ Khanh kẹp chặt, từ trong hoa tâm chảy ra một cổ nhiệt lưu, khiến cho chỗ giao hoan của hai người càng thêm trơn ướt, Tần Vũ Khanh kiềm nén không được phát ra tiếng rên rỉ.
Nguyên lai nhục côn của Hồ Nguyên Vũ nhấn mạnh tới cùng, thọc sâu vào trong âm động của Tần Vũ Khanh, nhưng khi đau đớn qua đi, là khoái cảm phun trào mãnh liệt, nhục động màu mỡ non mềm của nàng bị nhục côn mở ra, thành thịt non chăm chú vây quanh lấy thân nhục côn…

Hồ Nguyên Vũ vốn nghĩ âm động của Tần Vũ Khanh chưa hẳn chịu nổi nhục côn của mình, nhưng nhìn phản ứng quấn quýt si mê của Tần Vũ Khanh sau khi bị phá thân, thì hắn lại nghĩ khác, động tác thay đổi, không phải kéo ra đâm vào, mà eo gấu nhẹ chuyển, mang theo quy đầu ma sát, xoay tròn ở trong nhục động non mềm của Tần Vũ Khanh.

Vừa lúc huyệt mềm của Tần Vũ Khanh tràn ngập hấp lực mãnh liệt, hút chặt cây côn thịt của hắn vào; cảm nhận được tư vị ngọt ngào như thế, làm Hồ Nguyên Vũ tạm thời cố nén cơn xúc động kéo ra đưa vào, mà muốn trước hưởng thụ thân thể xử nữ tuyệt diệu kia của nàng.

Nhưng Hồ Nguyên Vũ cứ ma sát một chút sau đó lại trì hoãn, lại hại Tần Vũ Khanh thảm rồi, nhục động của nàng bị nhục côn của Hồ Nguyên Vũ cọ cọ, mặc dù động tác không mạnh, nhưng tư vị này thẳng đến trái tim, làm nàng vừa xót vừa ngọt, như bị một làn sóng mỹ diệu đánh úp, hơi thở hổn hển, rên rỉ liên tục.




Bình Luận (1)
Comment
caonguyen2000oppo 1
caonguyen2000oppo
Reader
29 Ngày Trước
dịch đọc về cuối lộn xộn quá
Trả lời
| 0