Chương 162: Leo Lên Tầng Thứ Bảy
Quanh người Hồ Nguyên Vũ bao phủ tiên quang, đa thịt phát sáng!
Giờ phút này hắn thân ở trung tâm, càng có thể cảm nhận được uy áp đáng sợ, như núi tớn mang theo tực tượngy vạn cân trấn áp xuống, muốn đè nát thân thể đến tỉnh hồn! Chỉ ℓà trong mắt của Hồ Nguyên Vũ, y nguyên không chút sợ hãi, Âm Dương Tạo Hóa Kinh nhanh chóng vận chuyển!
Oanh!Trong chớp mắt, từ trong thân thể hắn, một cỗ khí tức không dung khiêu khích tuôn ra, bá đạo sắc bén, uy nghiêm hủy diệt!
Thời điểm Âm Dương Tạo Hóa Kinh vận chuyển, Hồ Nguyêrn Vũ cảm ứng được, uy áp bị triệt tiêu không ít.
Am aml
Giống như cảm ứng được khí tức trên người Hồ Nguyên Vũ, toàn bộ Đăng Tiên Lộ âm âm rung động.
Tách tách... Hư không oanh minh, mây đen cuồn cuộn, thiểm điện xuyên toa.
Tiếng sét không dứt, như đang cảnh cáo Hồ Nguyên Vũ.
Ù ù!
Toàn bộ Đăng Tiên Lộ uy áp cuồn cuộn, như gió giục mây vần, thiên địa biến sắc, khủng bố ngập trời, để tất cả người xem run rẩy bất an.
Hồ Nguyên Vũ không sợ chút nào, khuôn mặt thần thánh trang nghiêm, ngẩng đầu dậm chân, quanh người bao phủ tiên quang, tràn ngập khí thế kinh người.
Ngao ô...Có mãnh hổ làm bộ muốn lao ra, vượt qua hư không.
Có giao long giương nanh múa vuốt, vắt ngang không trung...
Hình ảnh này quá rung động, thiên địa đang rung chuyển, gió giục mây vần.
Toàn bộ Chư Thần Học Viện chấn động mãnh liệt.Thuỷ triều lên xuống, đồi núi lay động, mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội, vô số trận pháp bị kích hoạt, nổi lên quang hoa ngút trời
- Trời ạ, phát sinh chuyện gì!
Trong Chư Thần Học Viện, lần lượt từng bóng người bay lên không, ánh mắt hoảng sợ.
- Là Đăng Tiên Lộ, nơi đó phát sinh chuyện gì!Hồ Phượng Nghi kích động nói, tóc mai bay múa, ánh mắt giống như mặt trời, hỏa quang nóng rực!
Trên Đăng Tiên Lộ, rất nhiều ánh mắt nhìn thiếu niên kia, đều có thể cảm ứng được khí tức trên người hắn còn cường hãn hơn trước.
Oanh!
Ánh mắt hắn lấp lánh tiên quang, thân thể mang theo khí tức uy nghiêm tiếp tục leo lên tầng thứ bảy.Bỗng dưng, thú hống giống như sấm sét, trong hư không mây đen cuồn cuộn, thiểm điện xuyên toa, có hư ảnh hung thú hiện lên.
Ngao ô...
Thú hống kinh người, có ưng kích trường không, to lớn che đậy nửa bầu trời.
Có nộ vượn nện ngực, cao ngất như núi.Mọi người lạnh mình, khí tức này thật đáng sợ, khiến linh hồn người ta lạnh toát!
- Chẳng lẽ tiểu gia hỏa này còn muốn leo lên tầng thứ bảy sao?
Trên ngọn núi, ánh mắt của Lâm Nhược Vân rung động, nhịp tim gia tốc.
- Nếu như hắn có thể leo lên tầng thứ bảy, trong vòng vạn năm, Hồ gia ta có thể thống nhất Lạc Hồng Tinh!
Trong Chư Thần Học Viện, có cường giả biến sắc, bay lên trên không, nhanh chóng lao về phía Đăng Tiên Lộ.
Bốn phía Đăng Tiên Lộ khí tức cuồn cuộn.
Ngao Ôô... Từng hư ảnh tiên thú lao về phía Hồ Nguyên Vũ, giống như muốn nghiền nát hắn.
Tiên thú là hư ảnh, nhưng uy thế lại là thực.
Nếu như là người khác, chỉ sợ đã sớm quỳ rạp trên đất, bị khí thế kia nghiền ép phá hủy.
Nhưng Hồ Nguyên Vũ y ngang đầu, trên người có ánh sáng hôn độn bao bọc, không sợ không cố ky, cất bước tiến lên. Từng hư ảnh dữ tợn vọt thăng, đâm vào trên người Hồ Nguyên Vũ. Ong ong! Rất nhiều cường giả của Chư Thần Học Viện xuất hiện ở bốn phía Đăng Tiên Lộ.
Khi bọn hắn nhìn thấy thiếu niên dẫn dắt động tĩnh kia, đều ngây ra như phỗng, cả kinh thất sắc!
- Có người đi lên tầng thứ bảy, đây là… đây là đơn độc khảo hạch… cái gì… ba loại quy tắc Hằng Cổ, kia là yêu nghiệt phương nào?
- Ching lẽ Chư Thần Học Viện ta lại sắp xuất hiện một yêu nghiệt nghịch thiên saol
Cường giả của Chư Thần Học Viện càng ngày càng nhiều, nhìn thấy hết thảy, ánh mắt đều hừng hực.
- Khó trách cả Chư Thần Học Viện thiên địa rung chuyển, gió giục mây vần, không ngờ lại có đệ tử đơn độc khảo hạch đi lên tầng thứ bảy. - Đây là đơn độc khảo hạch, nên chỉ cần hắn đạp lên được tầng thứ bảy, thì về sau 100% sẽ đột phá Tán Tiên, chuyện này…
Đăng Tiên Lộ cương phong cuồn cuộn, năng lượng mãnh liệt!
Hồ Nguyên Vũ dậm chân, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt nghiêm nghị, từng bước đi lên.
Mỗi một bước rơi xuống, Đăng Tiên Lộ ở dưới chân giống như lay động, có vết nút lan tràn.
Âm ầm...
Qua bậc thang thứ năm mươi, hư ảnh tiên thú đần đần biến mất không thấy øì nữa, chỉ còn mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang đội, thiểm điện xuyên toa. Mây đen thật dày, bên trong uẩn nhưỡng tia chớp màu bạc, từng tia lôi điện tàn phá bừa bãi, mang theo uy áp đáng sợ.
Trên ngọn núi, Lâm Nhược Vân và Hồ Phượng Nghi có chút lo lắng siết chặt tay.
- Đây là thiên uy!
Hồ Phượng Nghi nói, trong lòng như có sóng to gió lớn.
Đăng Tiên Lộ là bảo vật viên cổ, không ai biết nó đo ai chế tạo, chỉ biết từ khi có Chư Thần Học Viện, thì Đăng Tiên Lộ đã xuất hiện, hơn nữa xưa nay chưa có ai đi lên tới đỉnh của tầng thứ bảy. Trên một ngọn núi, Đường Hân Nhi siết chặt hai tay, ánh mắt tràn đầy tự hào nhìn thân ảnh ở trên Đăng Tiên Lộ, kia chính là nam nhân của nàng. Mộ Dung Tử Ngọc và Võ Mị Nhi cũng nhìn chằm chằm thân ảnh ở xa xa, tâm hồn thiếu nữ có chút kích động, xuân tâm nhộn nhạo.
Võ Mị Nhi nuốt nước miếng, ánh mắt si mê nói:
- Không xong rồi, không xong rồi, bản tiểu thư rụng trứng rồi, ta muốn sinh tiểu bảo bảo cho hắn.
Mộ Dung Tử Ngọc ở bên cạnh nghe vậy, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng, dùng tay cốc đầu nàng một cái.
Trong sấm sét vang dội, Hồ Nguyên Vũ tóc đen bay múa, tiếp tục đi lên. Ầm ầm...
Xì xì xì...
Sấm sét vang dội, hồ quang điện hội tụ, lập tức đánh về phía Hồ Nguyên Vũ.
Từng đạo lôi đình rơi vào trên tiên quang, nhưng lập tức biến mất.
Lôi điện kinh thiên động địa, thiểm điện và tiên uy đồng thời phóng thích, muốn phá hủy hết thảy!
Vùng thế giới này nổi sóng chập trùng, thật quá đáng sợ!
Mỗi một tia chớp rơi vào trên người Hồ Nguyên Vũ, đều phát ra tiếng sấm kinh thiên, đinh tai nhức óc.