Chương 165: Thiên Kiêu Viện
- Thiên Kiêu Viện...
Sắc mặt của Mộ Dung Phong hâm mộ nói:
- Điện hạ thật có phúc khí, hắc hắc... Hồ Nguyên Vũ hiếu kỳ nhìn thoáng qua Mộ Dung Phong:
- Thiên Kiêu Viện rất tốt sao?
Mộ Dung Phong nói:
- Thiên Kiêu Viện chính tà địa phương tinh khí sung túc nhất Ngoại Viện, chỉ có tân sinh vượt qua tầng thứ sáu, bước qua một nửa tầng thứ bảy mới có thể tiến vào Thiên Kiêu Viện. Nhưng cái này không trọng yếu...
Hồ Nguyên Vũ nói:
- Vậy cái gì trọng yếu? Mộ Dung Phong cười hắc hắc nói:
Nàng nhìn Hồ Nguyên Vũ nói:
- Ta về chỗ ở trước, ngươi phải chú ý an toàn, Yêu tộc và Vô Ảnh Môn sẽ không từ bỏ ý đồ, huống hồ ngươi biểu hiện ra thiên tư quá yêu nghiệt, sẽ để cho các thế lực đối địch ngươi càng thêm điên cuồng.
- Nàng đang quan tâm ta sao?
Hồ Nguyên Vũ nói.- Bởi vì nơi ấy ở ba mỹ nhân trên Mỹ Nhân Bảng, là Đường Hân Nhi, Mộ Dung Uyển Ngọc và Võ Mị Nhi. Ngài nói xem, sớm tối ở cùng mỹ nhân, không phải có thể dễ dàng bồi dưỡng tình cảm sao?
Hồ Nguyên Vũ cười lắc đầu, nhìn về phía Tần Vũ Khanh đang đứng ở một bên. Chỉ thấy Tần Vũ Khanh cũng đang nhìn hắn, ánh mắt có chút hờn dỗi và thất lạc.
Bởi vì nàng xuất thân thấp, nên dù có cơ duyên, cũng không bằng được thiên chi kiêu nữ của các đại thế lực, nên chỉ mới bước lên tầng thứ bảy hai bước, không cách nào tiến vào Thiên Kiêu Viện ở với Hồ Nguyên Vũ.
Mọi người bắt đầu đi về chỗ ở của mình, Tần Vũ Khanh và Hồ Nguyên Vũ đứng sóng vai, trong tay ôm Tịch Tà Kiếm.- Ngươi...
Tần Vũ Khanh giậm chân, bước đi như bay, không thèm để ý tới gia hỏa đáng ghét kia nữa.
Không thể không nói Chư Thần Học Viện đích thật là tài đại khí thô, chỉ là ký túc xá cho đệ tử ở lại cũng giống như hoàng cung, lầu các nguy nga, linh khí dập dờn, quả thực là tiên gia phúc địa.
Liếc nhìn lại, Thiên Kiêu Viện có một chủ điện, tám thiên điện, dựa theo cách cục một ở giữa và tám xung quanh.- Có thể tiến vào Thiên Kiêu Viện, tuyệt đối đều là đối tượng học cung trọng điểm bồi dưỡng, hoàn cảnh thật rất tốt, không kém hoàng cung bao nhiêu.
Phía trước từ trong một thiên điện đi ra ba thân ảnh, một người mặc váy vàng, một người mặc váy xanh, còn một người mặc váy trắng, hai thiếu nữ váy vàng và váy xanh đều tầm 20 tuổi, dung nhan lãnh diễm cao quý, đẹp giống như tiên nữ trong tranh, bộ ngực nhô cao đầy đặn, eo thon mảnh khảnh, phối hợp với bờ mông căng tròn ngạo nghễ, làm cho nam nhân không cách nào kiềm nén dục vọng của mình.
Còn thiếu nữ áo trắng nhìn chỉ tầm 13 14 tuổi, ánh mắt thiên chân vô tà, khuôn mặt khả ái giống như tinh linh, làn da trắng nõn, mi cong như vẽ, tuy nhìn chỉ 13 14 tuổi, còn non nớt hơn cả Hồ Tuyết Nhi và Hồ Minh Nguyệt, nhưng thân thể lại phát dục hoàn mỹ, nơi nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, quả thật chính là vưu vật nhân gian.
Hồ Nguyên Vũ nhận ra ba nữ nhân kia, người mặc váy xanh đi chính giữa chính là Đường Hân Nhi, thiếu nữ váy vàng là Mộ Dung Tử Ngọc, còn thiếu nữ váy trắng giống như tiểu nữ hài kia chính là Võ Mị Nhi.Thời điểm Hồ Nguyên Vũ đi tới cửa Thiên Kiêu Viện, sắc trời đã hoàn toàn tối.
Hồ Nguyên Vũ đi vào Thiên Kiêu Viện, trên cửa nổi lên một tầng trận pháp ngăn cản, hắn lấy lệnh bài thân phận ra, trận pháp tự động tách một con đường, Hồ Nguyên Vũ bước vào, chỉ cảm giác từ bốn phương tám hướng vọt tới linh khí nồng đậm.
Dưới chân Hồ Nguyên Vũ là một quảng trường bằng đá trắng, dài chừng 200m, xa xa tọa lạc một chủ điện to lớn đại khí, trên đỉnh cung điện viết ba chữ Thiên Kiêu Điện.
Ở bốn phía chủ điện, tọa lạc tám thiên điện, theo thứ tự từ đệ nhất viện đến đệ bát viện.Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Mộ Dung Tử Ngọc và Võ Mị Nhi, Đường Hân Nhi giống như chim hoàng chạy nhanh tới, Hồ Nguyên Vũ cũng có chút yêu chìu giang hai tay, ôm lấy thân thể mềm mại xinh đẹp của nàng.
- Hân Nhi, có nhớ phu quân không?
Đường Hân Nhi hạnh phúc rúc vào trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói:
- Ân.Đôi má của Tần Vũ Khanh đỏ hồng nói:
- Ai thèm quan tâm ngươi? Ta chỉ là cảm ơn ngươi tặng Tịch Tà Kiếm mà thôi, ta sợ ngươi ở trong ôn nhu hương, đến khi chết cũng không biết chết như thế nào.
Hồ Nguyên Vũ cười nói:
- Vậy sao, sao ta lại nghe ra vị chua nhỉ?
Mộ Dung Tử Ngọc và Võ Mị Nhi giống như không tin vào hai mắt của mình, vị sư tỷ thường ngày ℓãnh diễm ℓạnh ℓùng, chưa bao giờ để nam sinh vào mắt kia, ℓại như chim non được nam tử kia ôm ấp, khuôn mặt hạnh phúc ngọt ngào, cái này… cái này…
Ngoài trừ kinh ngạc, không hiểu vì sao trong tòng cả hai đều có chút chua chua, giống như đồ vật trân quý gì đó của mình bị người cướp mất, mà ngay cả chính các nàng cũng không hiểu vì Sao.
Võ Mi Nhi tính tình phóng khoáng, rất nhanh đã xua đi cảm giác khó hiểu kia, cười hì hì nói:
- Đường sư tỷ, hai người đã quên biết nhau? Lúc này Đường Hân Nhi mới nhớ còn có hai vị sư muội ở bên cạnh, khuôn mặt đỏ như táo chín, vội vàng rời khỏi vòng tay của tình ℓang, đứng ở bên cạnh hắn ℓí nhí nói:
- Ân, chúng ta từng quen biết ở kinh thành.
Thấy bầu không khí có chút xấu hổ, Hồ Nguyên Vũ cười hì hì chắp tay nói:
- Tại hạ Hồ Nguyên Vũ, xin chào hai vị nữ hiệp. Nghe Hồ Nguyên Vũ xưng hô như vậy, ngay cả Mộ Dung Tử Ngọc tính tình tram tĩnh đoan trang cũng không nhịn được bật cười, nhưng thấy mình hơi thất thố, vì vậy vội vàng dùng tay che miệng.
Còn Võ Mi Nhi thì không câu nệ nhiều như vậy, cười ha hả nói: - Này, ngươi dù gì cũng ℓà hoàng tử của Thần Triều nha, sao không hiểu ℓễ nghĩa gì hết vậy, cái gì mà nữ hiệp chứ, chúng ta vào học viện trước ngươi, dựa theo quy cũ, ngươi phải xưng chúng ta ℓà sư tỷ biết chưa, tiểu sư đệ ngoan, gọi sư tỷ nghe xem.
Hồ Nguyên Vũ cũng không sao cả, sư đệ thì sư đệ, chờ về sau ℓại đổi gọi phu quân ngay ấy mà, chờ tiểu nha đầu ngươi rơi vào tay bản hoàng, xem ta ℓàm sao trị ngươi. Nghĩ tới Võ Mị Nhi đã hơn 20, nhưng khuôn mặt nhìn chỉ tầm 13 14 tuổi, thân thể đầy đặn mê người, Hồ Nguyên Vũ ℓại không nhịn được có chút kích động.