Chương 193: Thiên Tuyệt Sơn
Hồ Nguyên Vũ nói:
- Trải qua sự tình tần trước, Vô Ảnh Môn đã tổn thất thảm trọng, tần này tại muốn tiếp tục ra tay, tà sợ chết còn chưa đủ nhanh sao? Lưu bọn hắn tạy1, tà vì bọn hắn còn có chút tác dụng, nhưng nếu ngu xuẩn như vậy, thì không có tất yếu bảo tưu rồi.
Vô Ảnh Môn tà tổ chức sát thủ tớn nhất của Lạc Hồng Tỉnh, thuộc vềt thế tực thượng cổ, thời gian tồn tại rất xa xưa, từng nhiều tần xém diệt môn, nhưng cuối cùng đều tửa tàn tại cháy. Tần Vũ Khanh thấy hắn không quá xem trọng, còn có rchút khinh thị thì nói.
- Nguyên Vũ, chàng không nên xem thường Vô Ảnh Môn, ta…
Còn chưa nói hết câu, đã bị Hồ Nguyên Vũ ôm vào ℓòng, cảm nhận được khí tức dương cương nồng đậm kia, trái tim của Tần Vũ Khanh như tan chảy.
Hôm qua sau khi biết tin Vô Ảnh Môn tại muốn ám sát hắn, trong tòng của nàng cực kỳ to tắng, nhưng thực tực của nàng quá thấp, không thể cải biến được cái gì, nên trời vừa sáng tiền chạy di tìm hắn, để hắn biết được càng sớm càng tốt.
Nàng không muốn thừa nhận cũng không được, trong tim nàng đã có hắn, dù nàng tận tực áp chế, nhưng phần tình cảm kia tại càng ngày càng nồng đậm, nhất tà những túc hắn đi gặp nàng, ôn nhu ân cần, quan tâm chăm sóc, tại bá đạo nhét một đống tài nguyên vào trong tay, bảo nếu không nhận sẽ hô to nàng tà mỹ nữ Tần Vũ Khanh, tại còn tà nữ nhân của hắn ra ngoài, Lam nàng xấu hổ không chịu nổi.
Hồ Nguyên Vũ nâng khuôn mặt của Tần Vũ Khanh tên, nhu tình nói: - Vũ Khanh, nơi đây không có người ngoài, nàng bỏ thuật biến hóa đi.
- Không, chỉ là ta muốn nhìn thê tử của mình mà thôi?
Khuôn mặt của Tần Vũ Khanh đỏ bừng, làm sao không hiểu ẩn ý của hắn, khi đó nàng vì trúng độc, nên không cách nào duy trì thuật biến hóa, chân thân hiện ra, nên lúc hai người ân ái, Hồ Nguyên Vũ gặp là bộ dạng chân thật của nàng, giờ hắn nói như vậy, tuy có hiềm nghi tránh nặng tìm nhẹ, nhưng lại là gián tiếp bày tỏ yêu thương nhung nhớ.
Khuôn mặt nàng nhanh chóng biến đổi, từ một thiếu nữ dung nhan bình thường trở nên khuynh quốc khuynh thành, như cửu thiên huyền nữ giáng trần, đẹp đến làm lòng người mê muội.Còn không đợi Tần Vũ Khanh nói gì, đôi môi của hắn đã áp lên đôi môi kiều diễm của nàng, Tần Vũ Khanh ú ớ, hai tay vỗ nhẹ lên lồng ngực của hắn, nhưng chỉ chốc lát sau, tay nàng từ từ vòng qua cổ hắn, ngượng ngùng phối hợp.
Hồ Nguyên Vũ chỉ nhẹ nhàng nhấm nhấp đôi môi của nàng, ngoài ra thì không có hành vi sổ sàng nào khác. Đối với từng nữ nhân khác nhau, tính cách, sở thích, thói quen của các nàng khác biệt, vì vậy phương pháp chinh phục cũng khác nhau.
Tuy hắn và Tần Vũ Khanh đã phát sinh quan hệ vợ chồng, nhưng giữa hai người lại chưa có nền tảng tình cảm quá sâu đậm, tuy việc chiếm lấy thân thể của nàng, để hắn thuận lợi tới gần nàng hơn, Tần Vũ Khanh cũng chấp nhận một vài hành động và lời nói thân mật của hắn, nhưng muốn để nàng tự nguyện hiến dâng, toàn tâm toàn ý đi theo, vậy thì còn xa lắm.Nên dù hiện tại Hồ Nguyên Vũ hoàn toàn có thể làm thêm rất nhiều động tác khác, thậm chí đưa nàng lên giường, Tần Vũ Khanh cũng sẽ không cự tuyệt, nhưng nếu hắn làm như vậy, thì bao công sức bấy lâu sẽ đổ sông đổ biển.
Sau nụ hôn dài, khuôn mặt của Tần Vũ Khanh càng thêm kiều diễm, Hồ Nguyên Vũ dắt nàng đi tới ghế ngồi, để nàng ngồi ở trên đùi, đầu tựa vào ngực mình, hai người không nói gì, cứ như vậy cảm nhận tình cảm của nhau trong yên lặng.
Qua một lúc lâu, Hồ Nguyên Vũ mới hôn nhẹ lên má nàng, tay vuốt ve mái tóc mềm mại như thác nước, ôn nhu nói:- Vũ Khanh, ta biết nàng lo lắng cho an toàn của ta, nhưng nhưng việc này ta đã định liệu trước, Vô Ảnh Môn còn không lật nổi sóng gió gì. Hiện tại cao tầng của Vô Ảnh Môn đều bị giám sát chặt chẽ, nếu bọn hắn dám bước ra khỏi Thiên Tuyệt Sơn nửa bước, thì nhất định không thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Tần Vũ Khanh kinh ngạc, không biết Thiên Tuyệt Sơn kia là có ý gì, nhưng chỉ nháy mắt, nàng như hiểu ra cái gì đó, bật thốt lên:
- Chẳng lẽ Thiên Tuyệt Sơn là…Tần Vũ Khanh giả vờ giận nói:
- Hừ, chàng chỉ thích thân thể của ta thôi sao?
Hồ Nguyên Vũ lắc đầu:Trải qua mấy ngày nay tiếp xúc trò chuyện, Hồ Nguyên Vũ đã gần như sờ thấu tính cách, sở thích và thói quen của Tần Vũ Khanh, có thể nói nàng là một nữ tử số khổ, từ nhỏ gặp nhiều bất hạnh, tính tự lập rất mạnh, hơn nữa còn tự ti, thiếu thốn tình cảm, và rất ngại giao tiếp với người lạ, này ngoại trừ bởi vì nàng là sát thủ, tính tình lạnh lùng, còn bởi vì nàng từ nhỏ đã không có hạnh phcu1 trọn vẹn như bao đứa trẻ khác.
Đối với nữ nhân như vậy, cách tốt nhất là để nàng từ từ mở lòng, xem hắn như thân nhân, xem mình là trụ cột tinh thần để nàng có thể dựa vào. Hơn nữa trong quá trình này còn phải để nàng không quá tự ti mặc cảm, để nàng thổ lộ nổi lòng, như vậy mới có thể từng bước lấy được niềm tin của nàng.
Chỉ có lấy được niềm tin của nàng, như vậy nàng mới có thể từ từ dung nạp ngươi, chấp nhận ngươi, mà một khi nàng đã chấp nhận ngươi, thì rất có thể đời này ngươi là nam nhân duy nhất của nàng, cho dù sau này ngươi bất hạnh chết đi, nàng cũng sẽ bất ly bất khí, thậm chí tự sát đi theo, trên đời này, ví dụ như vậy là nhiều không kể xiết.
Hồ Nguyên Vũ gật đầu:
- Khanh nhi của ta thật thông minh, không sal, Thiên Tuyệt Sơn chính tà tổng bộ của Vô Ảnh Môn. Tần Vũ Khanh kinh ngạc đến không biết hình dung như thế nào, từ xưa đến nay, Vô Ảnh Môn có thể trở thành thế tực sát thủ tớn nhất Lạc Hồng Tỉnh, trải qua bao nhiêu năm vẫn không bị tiêu diệt, chính La vì không ai có thể biết được tổng đà của bọn hắn ở nơi nào, vì vậy cho dù tất cả phân đà bị điệt, một thời gian sau Vô Ảnh Môn vẫn tro tàn tại cháy.
Nhưng hiện tại, Hồ Nguyên Vũ tại nói tổng đà của Vô Ảnh Môn ở Thiên Tuyệt Sơn, như vậy Vô Ảnh Môn cách diệt vong còn xa sao? Hồ Nguyên Vũ từ tốn nói:
- Có một số việc ta không tiện nói rõ với nàng, bởi vì nó ℓiên quan tới cơ mật của hoàng tộc, nhưng nàng chỉ cần biết ℓà, nếu hoàng tộc muốn diệt Vô Ảnh Môn, bọn hắn chắc chắn không có cơ hội tro tàn ℓại cháy, chưa diệt, ℓà bởi vì bọn hắn còn có chỗ trọng dụng mà thôi.