Âm Dương Tạo Hóa Kinh ( Dịch Full - Update Nội Dung T11/2023 )

Chương 200 - Chương 200: Song Mỹ Quyết Định

Chương 200: Song Mỹ Quyết Định
Chương 200: Song Mỹ Quyết Định
Mà ℓấy nhan sắc của các nàng, ở trong ℓoạn thế không phải một chuyện may mắn, mà ℓà tai họa.



Lâm Nhược Vân ℓại nói tiếp:

- Trải qua sự tình song tu, ngươi cũng biết Âm Dương Tạo Hóa Kinh thần kỳ như thế nào, hiện tại thần thức của hắn hôn mê, không thể tự chủ vận chuyển công pháp được, nhưng nếu như chúng ta dùng phần âm của Âm Dương Tạo Hóa Kinh kích thích, như vậy chân khí trong người hắn nhất định có thể vận chuyển theo, chỉ cần Âm Dương Tạo Hóa Kinh vận chuyển, như vậy thì không đáng to nữa rồi. Hồ Phượng Nghi hỏi:



- Cách này có thể được sao?

Lâm Nhược Vân nói: - Đây ℓà cách duy nhất của chúng ta rồi, nếu không được, thì phải đưa hắn về kinh thành, chứ quyết không được đưa hắn tới Nội Viện, tình huống của hắn như vậy, ngươi có thể an tâm giao cho người ngoài sao?



Sắc mặt của Hồ Phượng Nghi trở nên nghiêm túc, đúng vậy, Hồ Nguyên Vũ ℓà hi vọng của hoàng tộc, hiện tại ℓoạn thế tới, nàng sao dám yên tâm giao hắn cho kẻ khác, nếu đối phương có ý xấu, dùng thủ đoạn gì đó khống chế, như vậy hậu quả sẽ không cách nào ℓường được.



Nghĩ nghĩ, cuối cùng Hồ Phượng Nghi đỏ mặt nói:



- Vậy ngươi và hắn… ta ra ngoài trước.



Lâm Nhược Vân cũng đỏ mặt, vội vàng nắm lấy tay nàng nói:



- Không được, có làm cả hai cùng làm, chẳng lẽ ngươi không quan tâm hắn sao?


Cuối cùng Hồ Phượng Nghi lấy hết dũng khí, duỗi tay cầm lấy, thân thể mềm mại run lên, hô hấp trở nên dồn dập, bộ ngực săn chắc phập phồng, nàng dựa theo những gì học được trong cung, bắt đầu kích thích lấy tiểu đệ của hắn, đây cũng là nguyên nhân vì sao Hồ Phượng Nghi ra tay trước mà không phải Lâm Nhược Vân.



Hồ Phượng Nghi cảm thấy trong đầu ong ong, nàng bị kích động tựa hồ thở không nổi, dưới hạ thể chẳng biết từ lúc nào đã rỉ ra dịch nhờn, thấm ướt cả quần lót…



Khi thấy thân thể của mình phản ứng, Hồ Phượng Nghi liền biết mình đã hãm sâu rồi, quả nhiên như các lão cung nữ nói, nam nữ hoan ái giống như ăn tủy trong xương, đã nếm qua một lần sẽ không bao giờ quên được, huống hồ hắn ở phương diện kia có thể nói biến thái.



Hồ Phượng Nghi khó có thể ức chế, cúi đầu xuống, bàn tay nắm chặt dương căn, khuôn mặt trở nên kiều diễm mê người, hai má đỏ hồng, hé miệng nhẹ nhàng liếm quy đầu, sau đó nhắm chặt đôi mắt, giống như hạ quyết tâm, ngậm quy đầu lúc này đã thô to vào trong miệng, nhẹ nhàng mút lấy…


Trong lòng Hồ Nguyên Vũ như muốn hét lên, nếu không phải giả bệnh, thì hắn đã lớn tiếng rên rỉ rồi.



Động tác của Lâm Nhược Vân cũng trúc trắc giống như Hồ Phượng Nghi, bởi vì cả hai đều chưa từng làm qua như vậy, thật quá xấu hổ rồi, nhưng vì phu quân, các nàng có xấu hổ nữa cũng phải làm.



Tầm 5 phút sau, thấy côn thịt của hắn đã đạt tới tiêu chuẩn, Lâm Nhược Vân mới nhả ra, lui qua một bên thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng vì e thẹn.



Hồ Phượng Nghi từ lâu đã cởi xong y phục, thân thể hoàn mỹ giống như thiên sứ đi tới, làn da trắng mịn, óng ánh sáng long lanh, giống như mỹ ngọc điêu khắc thành, bộ ngực săn chắc đầy đặn, hai núm vú đỏ hồng khiêu kích, phía dưới là vùng bụng phẳng lỳ không chút mỡ thừa, gò mu vun cao, âm mao đen nhánh bóng mượt, theo bước chân của nàng, thấp thoáng có thể nhìn thấy hạt âm hạch bé xíu như ẩn như hiện, nhìn cực kỳ dụ hoặc.


Hồ Phượng Nghi xấu hổ, nhưng nghĩ nghĩ, cảm thấy mình đi lúc này thật không ổn, nếu như Hồ Nguyên Vũ tỉnh lại, chỉ thấy một mình Lâm Nhược Vân cứu hắn, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Nữ nhân nha, những sự tình khác đều có thể chị chị em em, nhưng liên quan tới nam nhân lại có thể trở mặt thành thù ngay, tuy nàng và Lâm Nhược Vân sẽ không như vậy, nhưng cũng không muốn thua đối phương.



Sau khi thương lượng xong, Hồ Phượng Nghi cắn răng, chầm chậm ngồi xuống trên giường, duỗi ra ngón tay thon dài cỡi đai lưng cho Hồ Nguyên Vũ, sau đó từ từ kéo xuống.



Hai gò má của Hồ Phượng Nghi nóng lên, cúi đầu nhìn vào, lúc này côn thịt của Hồ Nguyên Vũ không có cương cứng, chỉ bình thường nằm đó.



Nhìn thấy vật kia của Hồ Nguyên Vũ, cả hai nàng đều đỏ mặt, thứ kia đã từng làm hai nàng chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần a, trong lòng không khỏi có chút kích động, trái tim như nai con nhảy loạn.


Nàng leo lên giường ngồi xổm ở trên người hắn, môi dưới cắn chặt, một tay cầm côn thịt, một tay vạch hai mép nhỏ âm hộ ướt át, nhẹ nhàng dùng ngón tay tách ra, lộ ra khe âm hộ màu hồng phấn, nàng đưa quy đầu chạm đến cửa hang ma sát, khi Hồ Phượng Nghi cảm giác cửa u cốc đã mở, một dòng dịch nhờn từ trong hang động chảy ra, dịch nhờn hoàn toàn thấm ướt quy đầu, lúc này nàng mới chậm rãi để cho cửa u cốc ngậm quy đầu vào, lắc lư cái mông vài cái, nhét quy đầu to lớn vào trong cơ thể mình, lúc này nàng đã không còn thở nhẹ, mà bắt đầu rên rỉ, côn thịt của Hồ Nguyên Vũ như một cây đuốc sinh ra khoái cảm nóng rực, thân thể của Hồ Phượng Nghi trầm thêm chút nữa, nỗ lực lắc lư cái mông tròn trịa, để cho côn thịt có thể từ từ thâm nhập vào trong cơ thể.





Lúc này trong lòng Hồ Nguyên Vũ sướng đến muốn hét lên, tuy thân thể hắn không thể cử động, nhưng thần thức lại hoàn toàn tỉnh táo, cũng không đến mức hôn mê như hai nàng suy đoán, Âm Dương Tạo Hóa Kinh là thần kỳ như vậy, nếu không hắn làm sao dám lấy cái mạng của mình ra đùa.



Lúc bị trúng độc, hắn liền nghĩ ra một kế, bởi vì hắn biết muốn để hai nữ chung giường hầu hạ không phải là chuyện dễ, phải cho các nàng một cơ hội, một cơ hội bỏ xuống tất cả tôn nghiêm, xấu hổ, ngượng ngùng để hầu hạ hắn, như vậy còn cơ hội nào tốt hơn là cùng lúc chữa thương cho tình lang của mình đây.



Hơn nữa hắn rất tự tin cả hai nàng sẽ cùng làm, mà không phải một người làm một người đi, bởi vì hắn hiểu nữ nhân, cái gì cũng có thể nhường, nhưng nam nhân thì quyết sẽ không.



Lúc này Lâm Nhược Vân đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Hồ Phượng Nghi há miệng ngậm côn thịt của Hồ Nguyên Vũ vào trong miệng, không ngừng phát sinh tiếng rên rỉ, sau đó đầu của Hồ Phượng Nghi ở giữa hai chân hắn chập trùng lên xuống, vẻ mặt của hắn càng ngày càng an tường, vẻ tím tái trên người tựa hồ cũng nhạt bớt.


- Uhm… uhm… uhm…



Lúc này Hồ Phượng Nghi phun dương căn ra, vẻ mặt thẹn thùng nói:



- Được rồi, ta làm mẫu xong, giờ đến lượt ngươi!



Lâm Nhược Vân đỏ bừng cả mặt, nhưng lúc trước đã thương lượng rõ ràng, nàng cũng không thể ở lúc này lâm trận lùi bước, vì vậy thẹn thùng đi tới, nhắm mắt, cúi đầu ngậm lấy côn thịt dữ tợn kia vào.




Bình Luận (1)
Comment
caonguyen2000oppo 1
caonguyen2000oppo
Reader
29 Ngày Trước
dịch đọc về cuối lộn xộn quá
Trả lời
| 0