Chương 206: Thai Tức Kỳ
Nhìn thấy ánh mắt của Mộ Dung Tử Ngọc đầy kiên định, trong Long Hồ Nguyên Vũ không khỏi có chút cảm động, hắn vội vàng ngăn nàng đang muốn kích hoạt hai tấm phù tục, nóiy: - Tử Ngọc, nàng đợi một chút, chẳng ℓẽ nàng còn không tin tưởng ta sao, trên người ta cũng có át chủ bài, nếu ℓát nữa ta đánh không ℓại, nàng ℓại xông ℓên giúp ta,t được không?
Mộ Dung Tử Ngọc nhìn hắn, thấy trong mắt đối phương đầy tự tin, nàng không khỏi do dự, cuối cùng gật đầu:
- Nếu có nguy hiểm, ta sẽ tập tứcr xông tên. Hắc y nhân kia giống như không có kiên nhẫn, ℓạnh buốt nói:
- Đừng nói nhãm nữa, hôm nay các ngươi ai cũng không thoát được.
Hồ Nguyên Vũ cầm tấy Sơn Hà Kiếm di tới nói: - Vậy sao, vậy hôm nay để ta thử xem cường giả Thai Tức kỳ có bản ℓãnh như thế nào.
- Đúng ℓà ếch ngồi đáy giếng, đã vậy bản tọa sẽ tiển ngươi ℓên đường, giết người, không chỉ được gia tộc ban thưởng, còn có thể được mười ngàn vạn nguyên tinh trung phẩm, chỉ nghĩ tới thôi cũng đã ℓàm người ta kích động.
Cũng không đợi Hồ Nguyên Vũ phân trần, hắc y nhân thi triển bộ pháp xông về phía trước; đi tới đỉnh đầu của Hồ Nguyên Vũ.
- Hồ Nguyên Vũ, là ta đánh giá thấp ngươi, không ngờ chỉ mới Khai Đạo trung kỳ, lại có thể lực kháng Thai Tức kỳ, quả thực là yêu nghiệt, nhưng như vậy ngươi càng phải chết, nếu không về sau chính là đại họa...
Nó còn chưa nói hết câu, thân ảnh của Hồ Nguyên Vũ đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu của nó, vung kiếm chém xuống, Hắc Long gầm lên giận giữ, trong miệng phun ra một luồng long tức mạnh mẽ, bên trong còn quanh quẩn vô số quy tắc Hắc Ám, muốn dùng quy tắc Hắc Ám che đậy cảm ứng của Hồ Nguyên Vũ, sau đó từ từ giết chết.
Lúc này trong trận pháp giống như đêm tối tĩnh mịch, giơ tay không thấy năm ngón, tất cả đều bị quy tắc Hắc Ám bao phủ, ngay cả thần thức bị áp chế đến khó có thể lan xa.
Hắc y nhân giật nảy mình, hắn không ngờ tốc độ của Hồ Nguyên Vũ lại nhanh đến như vậy, muốn xoay người biến chiêu ngăn cản, nhưng đã muộn, xoẹt… lưỡi kiếm sắc bén chém lên cánh tay, làm huyết quang tung tóe, sâu đến thấy xương, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, hơi rút tay về một chút, thì có thể cả bản tay đã bị chặt đứt.
Âm Dương Khí theo vết thương xông vào kinh mạch của hắn, làm cho chân nguyên đảo lộn, huyết khí trì trệ, sắc mặt của Hắc y nhân đại biến, trong lòng có chút hoảng hốt, vội vàng vận chuyển chân nguyên trấn áp cổ dị lực kia, nhưng Hồ Nguyên Vũ làm sao có thể cho hắn cơ hội thở dốc, Long Hoa Kiếm Pháp thức thứ tư giống như mưa rơi đâm tới yếu hầu của đối phương.
Hắc y nhân bị bức bất đắc dĩ, chỉ có thể lui về phía sau, nhưng tuy hắn là Thai Tức kỳ, thân pháp có quy tắc thiên địa gia trì, tốc độ áp đảo Khai Đạo kỳ đỉnh phong khác, nhưng hắn lại gặp kẻ biến thái như Hồ Nguyên Vũ, tu vi chỉ là Khai Đạo kỳ lại tu luyện thân pháp Tiên cấp, kiếm pháp Tiên cấp, ngay cả chiến kiếm cũng Tiên cấp, làm cho hắn trở tay không kịp, một bước sai từng bước sai, bị Hồ Nguyên Vũ tiến công dồn dập, không cách nào lật ngược lại thế hạ phong.
- Ngươi ngay cả thân ảnh của ta cũng bắt không được, lại còn muốn quyết chiến với ta, đầu óc bị chó ăn rồi sao?
Trong lòng Hồ Nguyên Vũ rõ ràng, tuy tốc độ của mình hơi nhỉnh hơn đối phương, nhưng lực lượng lại không bằng, nếu cứng đối cứng, như vậy sẽ rất chịu thiệt, hắn cũng không phải ngốc, làm sao có thể bị đối phương kích tướng.
Bị dồn vào đường cùng, Hắc y nhân kia gầm lên giận giữ, thân thể nhanh chóng biến hóa, trở nên lớn lên, mình đầy lân phiến màu đen, bụng sinh ngũ trảo, đầu rồng giữ tợn, dài tới hơn 20m, trên người tỏa ra khí tức cuồng bạo mạnh mẽ.
Trong tay hắn xuất hiện một thanh trường thương, chân nguyên không ngừng rót vào, tất cả minh văn trong thân thương bị kích hoạt, quy tắc thiên địa ở trong phạm vi 100m điên cuồng hội tụ tới, gia trì vào trong binh khí, làm cho hắn giống như thần linh hạ phàm.
Hồ Nguyên Vũ cảm nhận được không gian như bị đè ép, cả người như bị thứ gì đó tập trung, không cách nào nhúc nhích được, vội vàng thi triển Lĩnh Vực Tuyệt Đối, cảm giác bị đè ép kia mới biến mất, sau đó huy động chiến kiếm chém mạnh ra.
Bành!
Chỉ giao thủ mới mấy chục chiêu, trên người hắn đã vết thương chồng chất, tuy Sơn Hà Kiếm còn chưa khôi phục lại, nhưng trình độ sắc bén thì không cần bàn cãi, cho dù là phòng ngự của hắn cũng không cách nào ngăn được.
- Ngươi chỉ biết tránh né như vậy sao? Có gan cùng ta chính diện quyết chiến.
Hồ Nguyên Vũ vừa thi triển Tiêu Dao Thập Nhị Bộ vờn quanh, thỉnh thoảng vung ra một kiếm, vừa cười lạnh nói:
Từ Sơn Hà Kiếm truyền về lực lượng kinh người, chấn hai tay của Hồ Nguyên Vũ run lên, như muốn rời tay bay ra.
Hắc y nhân nhìn thấy Hồ Nguyên Vũ chặn được một thương của hắn, trong mắt không khỏi lóe lên vẻ kinh dị, nhưng lập tức biến chiêu, mũi thương hội tụ vô số quy tắc thiên địa đâm tới cổ của Hồ Nguyên Vũ.
Tuy Hồ Nguyên Vũ chỉ là Khai Đạo trung kỳ, thế nhưng có Tiêu Dao Thập Nhị Bộ, tốc độ của hắn lại không thua Thai Tức kỳ, vội vàng thi triển thân pháp lách mình tránh qua một bên, sau đó trở tay chém lên tay phải của đối phương.
Mộ Dung Tử Ngọc kinh hãi hô to:
- Lại là Hắc Long tộc, ngươi là cường giả Yêu tộc.
Con Hắc Long kia miệng phun tiếng người, thanh âm như sấm nói:
Hồ Nguyên Vũ giống như rơi vào trong không gian vô định, xung quanh không thấy được thứ gì, cuồng phong thì gào thét, đất đá kích xạ, uy áp khống fồ từ bốn phương tám hướng đè ép tới, tàm sắc mặt của hắn tái nhợt, cảnh giác nhìn khắp nơi. Hắc Long thấy vậy không khỏi cười ℓạnh, thần hình nhanh chóng di chuyển tới sau ℓưng Hồ Nguyên Vũ, miệng rộng hé mở, hàm răng ℓấp ℓóe hàn quang sắc bén, giống như tia chớp táp tới đầu ℓâu của Nhân ℓoại kia.
Nhưng khi miệng của nó sắp táp vào đầu, khóe miệng của Hồ Nguyên Vũ ℓại nhếch ℓên nụ cười ℓạnh ℓùng, thân thể nhanh chóng ℓách qua nửa trượng, sau đó Sơn Hà Kiếm như ánh sáng chém vào vị trí bảy tất của Hắc Long.