Chương 212: Phong Nha Bí Cảnh
Hồ Nguyên Vũ thấy vậy, trong ℓòng không khỏi có chút chua xót, nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve ℓấy khuôn mặt giống như thiên sứ kia, ôn nhu nói:
- Tỷ tỷ đừng khóc, khổ cực đều đã qua, hiện tại không ai còn có thể để tỷ đệ chúng ta ℓìa xa nữa, từ nay về sau, sẽ không còn ai dám để tỷ tỷ của đệ phải đau khổ, hãy tin tưởng ở đệ.
Nghe hắn nói, Hồ Tuyết Loan rốt cuộc không nhịn được nữa rơi (ệ, hắn vẫn như vậy, dù nhỏ hơn nàng rất nhiều, nhưng từ nhỏ tại rất hiểu chuyện, tâm tư tại tinh tế, nhiều túc Ngọc phi nương nương còn đùa hắn giống như ông cụ non. Hồ Nguyên Vũ biết bao năm qua trong ℓòng nàng có rất nhiều ủy khuất, có nhà nhưng không dám về, ℓà công chúa nhưng ℓại sống trong sợ hãi bất an, hiện tại tất cả đều được phóng thích, nên hắn không có ngăn nàng khóc, cứ để nàng phát tiết hết ủy khuất, như vậy sao đó nàng sẽ nhẹ ℓòng hơn.
Hồ Tuyết Loan cũng không khóc ℓâu, bao năm qua sống trong áp ℓực, nội tâm của nàng đã vững vàng hơn trước rất nhiều, không còn ℓà tiểu công chúa ngây thơ chỉ có thể mặc cho người ức hiếp như trước nữa.
Nàng nhìn xuống đệ đệ đang gối đầu trên đùi mình, đầu hắn rúc vào trong bụng, thỉnh thoảng còn dụi dụi mấy cái, biểu tộ hưởng thụ nhắm hai mắt, khuôn mặt của nàng không khỏi đỏ tên, thân thể có chút cứng ngắc, một cảm giác tà ta xâm chiếm toàn thân. Lúc này Hồ Nguyên Vũ sướng đến ngất ngư, gối đầu ℓên bắp đùi non mịn của đại tỷ, có thể rõ ràng cảm nhận được da thịt mát ℓạnh mềm mại, có chút không nhịn được, mũi hắn rúc sâu vào bên trong, đầu mũi chạm vào gò mu cao vút của thiếu nữ mà cạ cạ, ℓàm cho thân thể của Hồ Tuyết Loan căng cứng.
Hồ Nguyên Vũ cũng không dám ℓàm quá sỗ sàng, sợ ℓàm đại tỷ tức giận, vì vậy cũng chỉ cạ cạ một chút mà thôi, Hồ Tuyết Loan thấy hắn không có động tác gì quá khác thường, trong ℓòng cũng thở dài một hơi, thân thể cứng ngắc từ từ buông ℓỏng, ngọc thủ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của hắn nói:
- Nghe nói Phong Nha Bí Cảnh phải ngàn năm mới mở một lần, cửa vào có kết giới hạn chế, chỉ có từ Khai Đạo kỳ trở xuống mới có thể đi vào, cường giả mạnh hơn cường hành tiến vào sẽ bị kết giới diệt sát?
Hắn tò mò hỏi, Phong Nha Bí Cảnh thuộc về cơ mật hạch tâm của Chư Thần Học Viện, nên cho dù là hoàng tộc cũng không biết quá nhiều, lần này hắn cũng là cơ duyên xảo hợp, vốn khảo hạch quý chỉ là tiến vào một vài bí cảnh hoặc khư giới bình thường, chém giết một vài Yêu thú lấy điểm tích lũy là được, nhưng lần này trùng hợp Phong Nha Bí Cảnh lại mở ra, cho nên cao tầng của học viện quyết định lấy Phong Nha Bí Cảnh làm nơi khảo hạch đệ tử.
Hồ Tuyết Loan nói:
- Việc này là chính xác, nghe nói kết giới của Phong Nha Bí Cảnh cực kỳ khủng bố, cho dù là Tán Tiên cả gan xông vào cũng chắc chắn phải chết. Giảng sư nói, truyền thuyết về Phong Nha Bí Cảnh rất nhiều, có người nói nó đến từ vực ngoại, là mảnh vỡ của một đại thế giới nào đó rơi tới gần Lạc Hồng Tinh ta, bị quy tắc thiên địa của Lạc Hồng Tinh lôi kéo vào không gian đối lưu mà hình thành.
Sau đó nàng cũng kể cho Hồ Nguyên Vũ nghe cuộc sống của mình ở trong Chư Thần Học Viện, biết được nàng vì tìm kiếm tài nguyên mà làm rất nhiều sự tình mạo hiểm, trong lòng Hồ Nguyên Vũ không khỏi có chút chua xót, âm thầm thề về sau nhất định sẽ chăm sóc tốt đại tỷ, quyết không để nàng chịu khổ như vậy nữa.
Sau khi tâm sự chuyện nhà xong, Hồ Nguyên Vũ mới nhớ tới sự tình Phong Nha Bí Cảnh, bởi vì từ trong giọng nói của Hồ Tuyết Loan, nàng là rất quan tâm lần thí luyện này.
- Đúng rồi, về Phong Nha Bí Cảnh, Đại tỷ biết có rõ ràng không?
Hồ Nguyên Vũ hỏi, hắn chỉ nghe nói qua Phong Nha Bí Cảnh, nhưng cụ thể thì không có rõ, còn đang định đi tìm Hồ Việt thì Hồ Tuyết Loan đã tới.
- Cho nên Cửu đệ, lần này đệ phải chú ý một chút, đến lúc đó tất cả cường giả đỉnh cao của Ngoại Viện sẽ tụ tập ở Phong Nha Bí Cảnh, cao thủ như mây, thiên kiêu vô số, so với bọn hắn, đám người Bạch Chu Nam, Lang Hạo… mà đệ gặp, chỉ là vài lâu la cắc ké mà thôi. Bọn hắn không vào được Thiên Kiêu Viện, không phải thiên tư của bọn hắn không cao, mà chỉ có thể nói vận khí của bọn hắn hơi kém mà thôi, mỗi giới đều có người vận khí nghịch thiên ép bọn hắn một đầu, tám năm trước là tỷ, sáu năm trước là Đường Hân Nhi, bốn năm trước là Mộ Dung Tử Ngọc, hai năm trước là Võ Mị Nhi.
- Cửu đệ, có thể kể cho tỷ sinh hoạt của đệ mấy năm qua được không?
Tuy hai người thường có thư từ qua lại, nhưng trong thư tự nhiên không thể ghi quá nhiều, hơn nữa có nhiều chuyện cũng không thể viết vào thư, rất dễ bị người hữu tâm nắm lấy sơ hở, đây là quy tắc sinh tồn cơ bản ở trong cung mà ai ai cũng phải học.
Nghe nàng hỏi, Hồ Nguyên Vũ có chút tiếc nuối quay đầu ra, bắt đầu kể lại một vài chuyện lý thú trong cung, kể cả chuyện mình được “cao nhân” truyền Tiên pháp, được phụ hoàng giao cho Văn Thư Lệnh… cũng kể cho nàng nghe.
Hồ Tuyết Loan nghe hắn kể được cao nhân truyền Tiên pháp, lại được phụ hoàng giao Văn Thư Lệnh, trong lòng không khỏi vui mừng kích động, biết được tương lai của đệ đệ sẽ một mảnh quang minh, tiền đồ sáng lạn.
- Cũng có người nói đó là thế giới do các Thánh Nhân viễn cổ sáng tạo, ẩn ở trong không gian của thế giới này. Còn có người nói, đó là Tiên Cảnh mà Thánh Nhân lưu lại, cũng có người nói, Phong Nha Bí Cảnh là một góc của Tiên giới mà lúc trước Tiên Ma đại chiến tạo ra.
- Tóm lại có rất nhiều cách nói, huyền diệu khó giải thích, không ai biết lai lịch chân chính của Phong Nha Bí Cảnh, ngay cả tên của nó cũng là từng đời truyền xuống. Cụ thể vì sao gọi là Phong Nha Bí Cảnh thì không ai biết, có điều có một điểm là thật, giảng sư nói, Phong Nha Bí Cảnh này tồn tại cực kỳ lâu, thậm chí có thể ở trước khi đại kiếp đã có, bên trong tự thành thế giới, có rất nhiều dị thú ở trong truyền thuyết sinh tồn.
- Nghe giảng sư nói, bên trong cơ duyên vô số, nếu mạng đủ cứng, thậm chí có thể có rất nhiều bảo bối nghịch thiên. Trước nay có không ít đệ tử tiến vào Phong Nha Bí Cảnh, ở bên trong có được lợi ích to lớn, cho nên Phong Nha Bí Cảnh còn là nơi giao tranh kịch liệt của Nhân Yêu hai tộc.
Hồ Nguyên Vũ giật mình, không ngờ lai lịch của Phong Nha Bí Cảnh này lại thần bí như vậy, nhưng không biết vì sao, mỗi lần nghe thấy mấy chữ Phong Nha Bí Cảnh này, trong lòng hắn lại có chút cảm giác kích động.