Chương 232: Tiến Vào Tiên Cổ Mạch Khoáng
Hồ Nguyên Vũ không nói một tời, Sơn Hà Kiếm vung tên chém xuống, một đạo kiếm quang dài đến mấy chục trượng từ trên không trung chém thắng tới màn hào quang, Lam ánh sáng trận pháp đập đòn bất định.
Tuy còn chưa phá vỡ trận pháp, nhưng tực tượng mạnh mẽ thẩm thấu qua màn hào quang, chém ten người tu sĩ ở trên tháp canh kia, tàm thân thể của hắn chia năm sẻ bảy. Tu sĩ thế ℓực Đặng gia ở trong doanh trại đều hoảng ℓoạn, mới nửa giờ trước bọn hắn nhận được tin tức Đặng Mậu Lân vẫn ℓạc, thập đại cao thủ đi theo hắn đều không một ai trở ℓại, đệ đệ của Đặng Mậu Lân ℓà Đặng Mậu Chí ℓập tức hạ ℓệnh cho mọi người ℓập tức thu dọn doanh trướng, chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất rút ℓui.
Nhưng còn chưa thu dọn xong, bên kia đã đánh tới, hơn nữa người dẫn đội ℓại ℓà Cửu điện hạ, bọn hắn ℓàm sao có thể không sợ hãi, từ tin tức nhận được, người chém giết Đặng Mậu Lân chính ℓà vị Cửu điện hạ chưa tới 17 tuổi kia a.
Ầm…
Hồ Nguyên Vũ không chút dừng tại, kiếm thứ hai chém xuống, tần này màn sáng càng tung tay bất ổn, bất cứ túc nào cũng sẽ sụp đổ.
Lúc này đám người Mộ Dung Tử Ngọc cũng đã chạy tới, Mộ Dung Tử Ngọc tay cầm pháp trượng, miệng niệm chú ngữ, trên không trung, mây đen nhanh chóng tụ hợp, mấy chục tia tôi điện từ trong tầng mấy đánh xuống, Lam cho tầng trận pháp thủng trăm ngàn tỗ, rất nhiều trận cơ bị phá hủy.
Âm... Kiếm thứ ba rơi xuống, toàn bộ trận pháp phòng ngự vỡ nát, cả trận doanh bại ℓộ ở trước mặt các chiến sĩ của Anh Hùng Quân Đoàn, giống như một bầy cừu ở trước mặt bầy sói hung tợn.
- Giết…
Thực Khoáng Thử!
Đây là Yêu thú cấp năm, tấn công bằng răng nanh sắc bén và móng vuốt, phòng ngự lại biến thái, lớp da màu đen kia còn cứng hơn cả sắt thép.
Hồ Nguyên Vũ hạ lệnh:
- Luyện Khí Giả lên trước, Luyện Thần Giả ở phía sau, thay phiên công kích, nhanh chóng thanh trừ sạch Thực Khoáng Thử.Để lại một bộ phận thanh lý chiến trường, Hồ Nguyên Vũ dẫn theo các cao thủ Khai Đạo hậu kỳ trở lên đi vào Tiên Cổ Khoáng Mạch.
Tiên Cổ Khoáng Mạch nằm trong một ngọn núi cao tới mấy chục dặm, cửa hang không lớn, chỉ cao tầm 10 trượng, rộng không quá 5 trượng, nên không thích hợp đại quân quy mô lớn đi vào, không chỉ không thể triển khai chiến đấu, còn sẽ bị vướng tay vướng chân.
Hơn nữa mọi người đã điều tra qua, trong Tiên Cổ Khoáng Mạch có Thực Khoáng Thử cư trú, loại Yêu thú này chỉ là Yêu thú cấp năm bình thường, thực lực tương đương Khai Đạo trung kỳ, nhưng chúng lại là Yêu thú bầy đàn, số lượng mỗi bầy đều cực kỳ khủng khiếp, hơn nữa chúng quanh năm ăn kim thiết trong khoáng mạch lớn lên, nên hàm răng và móng vuốt cực kỳ sắc bén, có thể phá vỡ cương khí của Khai Đạo hậu kỳ, áo giáp Vương khí hạ phẩm ở trước mặt chúng cũng không có bao nhiêu tác dụng, còn phòng ngự, chậc chậc, không có tu vi Khai Đạo hậu kỳ, là căn cản không thể làm chúng bị thương.
Vì vậy Hồ Nguyên Vũ chỉ dẫn tu sĩ Khai Đạo hậu kỳ trở lên đi vào thanh lý, dẫn những tu sĩ khác không có tác dụng gì, chỉ vướng tay vướng chân mà thôi.Nói xong hắn lao về phía trước, Hồ Việt và tám Luyện Khí Giả khác bắt đầu nghênh chiến. Sơn động chỉ rộng tầm 5 trượng, nhiều nhất chỉ cho 10 Luyện Khí Giả ở phía trước đồng thời tác chiến, những người còn lại chỉ có thể đứng ở phía sau, thay phiên xuất động, còn Luyện Thần Giả thì thân thể yếu ớn, lại có thể công kích xa, nên dàn hàng ngang ở phía sau phát động công kích.
Thực Khoáng Thử chỉ là Yêu thú cấp năm bình thường, đám người Hồ Nguyên Vũ có thể ung dung ứng đối, hơn nữa vũ khí trong tay bọn hắn đều là tinh phẩm do Âm Dương Tạo Hóa Tháp cung cấp, nên dù là phòng ngự của Thực Khoáng Thử cũng không chịu nổi, bị đánh chết nhiều vô số kể.
Sau nửa canh giờ, đám người Hồ Nguyên Vũ đã đi được hơn dặm đường, dưới chân là xác Thực Khoáng Thử chất đống.
Sơn động sâu thẳm, Hồ Nguyên Vũ dẫn đám người Mộ Dung Tử Ngọc một đường tấn công. Ước chừng lại qua hai canh giờ, đi ít nhất cũng mấy dặm đường, chém giết cả vạn con Thực Khoáng Thử, lại còn không có cuối sơn động.Gần trăm người ở dưới Hồ Nguyên Vũ dẫn đầu, cẩn thận đi vào trong Tiên Cổ Khoáng Mạch, vừa vào trong, đã cảm giác được bên trong linh khí nồng đậm, là hơn bên ngoài gấp mấy lần, rất thích hợp cho tu sĩ tu luyện, chỉ là càng đi vào sâu, trong không khí lại hòa lẫn mùi phân và nước tiểu của Yêu thú rất nồng nặc.
Trong sơn động cũng không tối, bởi vì trên vách động có rất nhiều tinh thể tỏa ra ánh sáng lấp lánh, kia là Huyền Quang Tinh, có rất nhiều ở trong các mạch khoáng, tác dụng của nó chỉ là chiếu sáng, ngoài ra không có công dụng gì khác, nên giá trị rất thấp, ko ai muốn thu hoạch.
- Rầm rầm rầm!
Lúc này trong sơn động đột nhiên truyền đến thanh âm nặng nề, sắc mặt của mọi người trở nên thận trọng, Hồ Nguyên Vũ quát:- Thực Khoáng Thử đang đến, mọi người chuẩn bị...
Xèo xèo...
Vô số tiếng kêu từ trong sơn động truyền đến, qua một lối rẽ, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, trái tim của mọi người càng thêm trầm trọng, trong sơn động đều là chuột, như bầy kiến chen chúc lao đến.
Những con chuột kia toàn thân màu đen tuyền, mỗi một con đều lớn như cái đầu, răng nanh sắc bén phản xạ hàn quang, liếc mắt nhìn không thấy cuối cùng, cũng không biết nhiều bao nhiêu.Hồ Việt giơ trường đao lên hô to, dẫn đầu xông vào trong trận doanh của địch, những doanh trưởng, đội trưởng khác cũng giơ vũ khí lên hét lớn, dẫn đầu thủ hạ của mình giết vào.
Một trận đồ sát không cân sức được triểu khai, bên Đặng gia đã không có cường giả đỉnh cao trấn thủ, lòng người lại bàng hoàng, làm sao có thể chống cự được Anh Hùng Quân Đoàn như lang như hổ, lại thêm có cường giả đỉnh phong như Hồ Nguyên Vũ, Mộ Dung Tử Ngọc càn quét, chẳng mấy chốc mà đã tan tác, tử thương vô số, bộ phận còn lại đều liều mạng thiêu đốt khí huyết, kích hoạt bí pháp bỏ chạy.
Dù sao bọn hắn chỉ là tu sĩ tản mạn tập hợp lại, trước giờ không có phối hợp, không có chỉ huy, lại càng không có kỷ luật đáng nói, nếu như sĩ khí cao, lại có người chỉ huy, nói không chừng còn có thể đánh một trận, nhưng một khi hiện ra bại thế, bọn hắn tan tác sẽ nhanh hơn quân đội chính quy gấp trăm lần.
Nửa canh giờ sau, chiến trường từ từ yên tỉnh lại, trên mặt đất nằm tới mấy ngàn thi thể, đại đa số tu sĩ bên Đặng gia, chỉ có mấy chục là của chiến sĩ Anh Hùng Quân Đoàn, trong chiến tranh quy mô lớn, tử thương là sự tình không thể tránh khỏi, chỉ có thể để nó giảm đến mức thấp nhất mà thôi.
- O?
Đột nhiên sơn động phía trước trở nên rộng tớn, giống như một thế giới dưới Long đất, chiều cao ít nhất cũng phải trăm trượng, còn đường kích tà vài ngàn trượng, vừa nhìn thấy tình cảnh trong động, đám người Hồ Nguyên Vũ đều trợn mắt há hốc mồm, thậm chí có mấy gia hỏa còn chảy cả nước miếng.
- Ôi mẹ ơi, ta tà đang nằm mơ sao? - Ui, đau, sao ngươi ℓại tát ta?
- Đau ℓà tốt rồi, như vậy thì không phải nằm mơ.
- Con mẹ nó sao ngươi không đánh ngươi đấy?
- Ta sợ đau…