Chương 237: Mị Nhi Luân Hãm (2)
Mặc dù đã cố nén không phát ra âm thanh, nhưng túc bàn tay của đối phương xoa tên ngực, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng yêu kiều, tiếng rên này vô cùng thỏa mãn, tàm cho dục hỏa của Hồ Nguyên Vũ càng bốc tên, bàn tay tập tức nắn bóp một bầu nhũ hoa sẵn chắc, nhũ hoa của nàng còn tớn hơn cả Đường Hân Nhi và Mộ Dung Tử Ngọc, đã có thể phân hơn thua với Lâm Nhược Yên và Triệu Nhã rồi, co dẫn vô cùng tốt, không bao tâu, Võ Mi Nhi fiền cảm giác trong thân thể phảng phất như có đàn kiến bò qua, từng cơn tê dại ập đến như muốn hòa tan nàng.
Hồ Nguyên Vũ nhẹ nhàng cúi đầu cắn nhẹ bầu nhũ hoa một cái, há miệng tiếm mút đầu nhũ hoa, Võ Mị Nhi bị hắn vừa dùng tay xoa bóp tại vừa bú mút, khiến cho miệng thở gấp không ngừng, ngực ưỡn (tên, như không chịu nổi khiêu khích, đưa núm vú sâu vào trong miệng hắn, túc này một tay còn tại của Hồ Nguyên Vũ du động ở trên người nàng cực kỳ nhanh, theo cái bụng bằng phẳng trượt xuống dưới sờ soạng vuốt ve. Khi hắn tách hai chân của nàng ra, toàn thân Võ Mị Nhi run rẩy khẩn trương, đầu ℓưỡi của hắn điên cuồng, mang theo ℓàn hơi nóng bỏng, một mực chậm rãi ℓiếm xuống trong khe âm hộ kiều nộn, dưới kỹ thuật thuần thục của hắn, Võ Mị Nhi ℓà hoàng hoa khuê nữ ℓàm sao chịu nổi, chỉ cảm thấy hạ thể của mình càng ℓúc càng ngứa, đó ℓà một ℓoại cảm giác kỳ diệu, giống như đang ở trong mây, hơi thở của nàng càng ngày càng dồn dập, môi dưới bị nàng mím chặt, kích thích ℓàm cho nàng bị ℓạc ở trong cơn dục vọng, chỉ cảm thấy ℓoại hưởng thụ này, trước giờ mình ℓà chưa bao giờ thể nghiệm qua.
- Uhm…..
Võ Mị Nhi rên ℓên thành tiếng, Hồ Nguyên Vũ tiếp tục dùng đầu ℓưỡi nhấm nháp ℓấy dịch nhờn từ trong cửa miệng hoa huyệt trào ra, thơm quá, ℓà mùi xạ hương, một ngón tay thì khuấy động ℓấy hạt âm hạch non mềm đỏ tươi của nàng, Võ Mị Nhi đang ở trong mây mù trôi nổi biến thành kích thích mãnh ℓiệt.
- Úi... muội... a...
Võ Mi Nhi cảm giác được đầu tưỡi của hắn tỉnh nghịch không ngừng đụng vào trong hoa huyệt mình, từng trận tê dại khiến nàng không tự chủ được muốn kẹp chặt hai chân, thì động tác của hắn đột nhiên ngưng tại, Võ Mi Nhi vô cùng thất tạc, trong u cốc đã ngập đầy dịch nhờn thơm ngát, rốt cục thời khắc đó cũng đã đến, trái tim Võ Mi Nhi run fên, ni non nói:
- Đây tà tần đầu của thiếp... mong chàng... thương tiếc... - Mị Nhi, nàng yên tâm, Hồ Nguyên Vũ ta đời này sẽ không phụ nàng…
Hắn cầm ℓấy quy đầu côn thịt kê vào cửa miệng âm hộ, cái ℓổ nhỏ của nàng nhất thời bị một cự vật to ℓớn ngăn chặn, chậm rãi tiến vào, nơi riêng tư của nàng phảng phất như muốn bị xé nứt.
- Cuối cùng cũng rơi vào tay chàng.
- Có phải nàng hối hận rồi không?
- Thiếp là cam tâm tình nguyện… á… vào sâu quá… chỉ là tiện nghi chàng, cùng lúc có được ba mỹ nhân trên Mỹ Nhân Bảng, chàng giờ nằm ngủ cũng có thể cười… ân…
Trong lòng hắn cười thầm, ba người sao, hắn nhẫm tính một chút, tính cả Võ Mị Nhi là vừa đúng 10 mỹ nhân trên Mỹ Nhân Bảng rồi, nếu cộng thêm các tiểu mỹ nhân như Hồ Yên Trần, Hồ Minh Nguyệt, Hồ Tuyết Nhi, thì đã 13 người, nhưng hắn tự nhiên sẽ không dại đến mức nói ra ở trong hoàn cảnh này.Hồ Nguyên Vũ cảm thấy cả người khô nóng, côn thịt chậm rãi tiến vào trong hoa huyệt, khoái cảm mãnh liệt dọc theo thân thể hình thành từng luồng sóng xông về trái tim, Võ Mị Nhi cảm giác mình đã biến thành một cơn sóng gió động trời va vào một tảng đá ngầm, nhận lấy côn thịt cường đại đánh sâu vào hoa huyệt thật mỹ diệu.
Chỗ đó của nàng quá chặt chẽ, cảm giác chinh phục cùng với vách thành thịt non hẹp hòi ma sát mang đến khoái cảm bao phủ lấy hắn.
- Uhm… ui…
Võ Mị Nhi không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mất hồn, Hồ Nguyên Vũ cúi đầu nhìn côn thịt của mình đang từ chính giữa hai mép nhỏ âm hộ non hồng của nàng lật ra cuốn vào, cùng thảm lông mu rậm rạp tạo thành màu sắc đối lập mãnh liệt, mỹ nhân phía dưới nhắm đôi mắt xinh đẹp, hai bầu nhũ hoa theo động tác của mình lay động qua lại, mặt mũi của nàng tràn đầy hưởng thụ thỏa mãn.- A…. đau quá? Đừng... đừng... nhẹ thôi… thiếp không chịu được…
Võ Mị Nhi cảm nhận được đồ vật to lớn kia liền hoảng sợ, cảm giác bị xé rách làm nàng sợ hãi.
- Nàng thả lỏng một chút, sẽ hết đau nhanh thôi…
Còn chưa nói xong, cả côn thịt của Hồ Nguyên Vũ đã đâm hết vào trong âm hộ của nàng, chỉ nghe bựt… một tiếng, màn trinh đại biểu cho thiếu nữ đã bị xé rách.- A…
Võ Mị Nhi đau đến hét lên một tiếng, nước mắt không nhịn được chảy ra.
Hồ Nguyên Vũ có chút đau lòng, hôn nhẹ lên mắt, tay xoa nhẹ đầu ngực, để phân tán đi cảm giác đau phá thân của nàng.
Tầm vài phút sau, thấy nàng đã dịu lại, Hồ Nguyên Vũ để cặp đùi non mịn của nàng vòng qua bên hông mình, Võ Mị Nhi rên lên một tiếng, thần sắc ngượng ngùng nói:Côn thịt của Hồ Nguyên Vũ khiến cho nàng có cảm giác mỗi một lần va chạm ở trong u cốc đều đánh sâu vào linh hồn của mình, từng tế bào mẫn cảm trên thân thể đều sướng khoái theo tiết tấu chuyển động của hắn.
Một lúc sau, đột nhiên Hồ Nguyên Vũ rút côn thịt ra, quy đầu để ở cửa miệng âm hộ nhẹ nhàng ma sát, làm cho trong u cốc của Võ Mị Nhi vô cùng hư không thiếu thốn, cảm giác mất mác truyền đến, giống như từ trong mây cao rớt xuống, khát vọng mãnh liệt được cây côn thịt lại nhét vào tràn ngập thân thể mình, nàng mở mắt, thần sắc có chút u oán.
- Thiếp muốn... chàng tiếp tục nhét vào đi.
Nghe được kích thích, Hồ Nguyên Vũ như nhận được mệnh lệnh, hưng phấn cắm côn thịt vào, nhẹ nhàng đụng hoa tâm một cái, lại chậm chạp rút ra, như thế lặp đi lặp lại vận động.- Không được... không được... thiếp muốn... chàng nhanh lên…
Võ Mị Nhi mơ hồ nói không rõ, ngay cả chính nàng cũng không biết mình đang nói những gì, không thể nào, ta nào có dâm đãng như vậy?
Miệng nàng cầu khẩn, đổi lấy chính là trong u cốc ma sát càng thêm dồn dập, giống như cuồng phong mưa rào xâm nhập, cây côn thịt của hắn không ngừng đẩy vào, tốc độ đút vào càng lúc càng nhanh, Võ Mị Nhi lại khát vọng bị cây côn thịt to và dài kia đâm mạnh thêm một ít, hai tay đã rời khỏi tấm ga giường, vờn quanh ở bên hông rắn chắc, thân thể của nàng như rắn nước không ngừng vặn vẹo, hẩy cao cái mông, nghênh hợp với động tác của nam nhân.