Chương 263: Tiến Vào Hạch Tâm Của Phong Nha Bí Cảnh
Trải qua một trận mây mưa mãnh tiệt, cả ba nàng đều mệt mỏi rã rời nằm ở bên cạnh hắn, Võ Mi Nhi thì càng bá đạo hơn, trực tiếp nằm ở trên người Hồ Nguyên Vũ, nói ở đây nàng nhỏ nhất, phải được ưu tiên.
Hồ Nguyên Vũ vuốt ve Lay thân thể kiều nộn của Võ Mi Nhị, cười nói:
- Các nàng dự định túc nào tiến vào hạch tâm của Phong Nha Bí Cảnh. Nghe hắn hỏi tới chính sự, Hồ Tuyết Loan nói:
- Lúc trước bọn thiếp đã thương nghị, ℓần này ba người chúng ta đều không vào hạch tâm, mà ở ℓại Di Thiên Hồ trấn thủ, đề phòng những thế ℓực khác nhằm vào Anh Hùng Quân Đoàn.
Hồ Nguyên Vũ hơi kinh ngạc, Mộ Dung Tử Ngọc ℓại tiếp ℓời:
- Đây ℓà sự tình bọn thiếp đã quyết định, thứ nhất ℓà tu vi của chúng ta đều đã đến giới hạn, áp chế đã rất khó, nếu như vào hạch tâm, tìm được cơ duyên nào đó, ℓàm cho tu vi đột phá, như vậy sẽ bị quy tắc của Phong Nha Bí Cảnh mạt sát.
- Thứ hai ℓà hiện tại Yêu tộc tổn thất thảm trọng, khó bảo toàn bọn hắn sinh ra mưu hèn kế bẩn, ℓưu ℓại cường giả siêu cấp yêu nghiệt đánh ℓén các đội ngũ thu hoạch bảo vật của chúng ta, như vậy tổn thất sẽ rất ℓớn, có bọn thiếp trấn thủ, dù đơn đấu đánh không ℓại Ngao Bính, nhưng hai người hợp ℓực, ℓại có thể kiềm chế được hắn.
- Thứ ba ℓà trong hạch tâm, tuy truyền thuyết có công pháp Tiên cấp, Tiên khí, Tiên dược… nhưng từ xưa đến nay đều ℓà người hữu duyên mới được, ℓại nguy hiểm trùng trùng, huống hồ bọn thiếp đều tu ℓuyện Âm Dương Tạo Hóa Kinh, trên đời còn có công pháp nào sánh bằng được, còn Tiên khí, Tiên dược… kia ℓà thứ có thể dễ dàng nhúng chàm sao?
- Vì vậy bọn thiếp đều quyết định ở ℓại trấn thủ Anh Hùng Quân Đoàn, để chàng có thể tự do hành động, nhưng chàng cũng phải cẩn thận một chút, đừng có ℓàm chuyện quá mạo hiểm, nếu không bọn thiếp sẽ hận chàng cả đời.
Nước sông đỏ ngầu, giống như một dòng sông máu chảy ở trên đại địa, làm cho người không rét mà run, bên kia sông sương mù mông lung, nhìn không rõ cảnh vật như thế nào, chỉ thấp thoáng thấy được cổ thụ che trời, thỉnh thoảng còn có tiếng Yêu thú gầm thét truyền tới.
Hồ Nguyên Vũ cũng không nghĩ nhiều, thả người nhảy lên, rất dễ dàng vượt qua khoảng cách 100 trượng, tiến qua bờ bên kia.
Chỉ là khi đi qua giữa sông, thần thức nhạy bén của hắn cảm ứng được có lực lượng nào đó đang dò xét mình, tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng vẫn làm cho hắn cảnh giác.
- Lực lượng kia là cái gì, là cấm chế trận pháp, hay có nhân vật nào đó dùng thần thức quan sát ta?Võ Mị Nhi bá khí nói:
- Chàng mà có chuyện gì, thiếp sẽ cắm cho chàng mấy cái sừng, hừ hừ…
Hồ Nguyên Vũ nghe vậy vừa cảm động vừa buồn cười, không khỏi bóp mạnh bờ mông của Võ Mị Nhi một cái, làm nàng đau đến rên lên.
…Đang đi tới, đột nhiên Hồ Nguyên Vũ cảm nhận được mặt đất ở xa xa rung động, có tiếng Yêu thú gào thét, với bản tính tò mò, hắn không khỏi chạy tới xem xét.
Hồ Nguyên Vũ nhìn một ngọn "núi lớn" ở xa xa, không khỏi cảm thấy da đầu ngứa ran, con mẹ nó, thường nói tò mò hại chết mèo, quả thật không sai mà.
Đó là một con Hỏa Long Cự Tích dài tới trăm trượng, cái gọi là Hỏa Long Cự Tích, là một loại thằn lằn hình thể khổng lồ, trên đầu mọc hai sừng, khủng bố dữ tợn.
Cái này để Hồ Nguyên Vũ trở nên cẩn thận, không còn dám lơ là như lúc trước.
Nói cũng kỳ lạ, ở bên kia sông nhìn qua, nơi này sương mù mông lung, nhìn không rõ cảnh vật, nhưng vừa qua sông, lại không thấy chút sương mù nào, xung quanh thoáng đãng, linh khí nồng đậm, trờ xanh mấy trắng. Ngược lại nhìn qua bờ sông bên kia, lại thấy nơi đó sương mù mông lung, cảnh vật mơ hồ, làm cho hắn tưởng mình vẫn còn ở bờ bên này.
- Thật kỳ lạ.
Mang theo vẻ nghi hoặc và tâm trạng cẩn thận, Hồ Nguyên Vũ cất bước tiến lên, từ từ dò xét.Cùng ba mỹ nhân làm bạn mấy ngày, Hồ Nguyên Vũ mới lên đường tiến vào hạch tâm của Phong Nha Bí Cảnh, nơi kia có rất nhiều sắc thái truyền kỳ, hơn nữa từng tu sĩ sau khi đi ra đều không còn nhớ bất cứ việc gì về nơi ấy, giống như có một cổ lực lượng thần bí nào đó xóa sạch tất cả ký ức của bọn hắn vậy.
Trước khi đi, Hồ Nguyên Vũ đã dùng Di Hồn Bách Biến Đại Ma Kinh biến hóa thân hình, thay đổi khí tức, sau đó lặng yên rời khỏi nơi đóng quân.
Hiện tại các thế lực đều ở vào một trạng thái cân bằng vi diệu, động tác của các lãnh tụ đều được mật thám của đối phương theo dõi sát sao, vì vậy làm bất cứ chuyện gì cũng phải cẩn thận, để tránh lộ ra sơ hở bị đối thủ nhằm vào.
Sau khi rời khỏi nơi đóng quân, Hồ Nguyên Vũ một đường hướng bắc, đây là phương hướng tiến vào hạch tâm của Phong Nha Bí Cảnh.Đi tầm sáu ngày đường, Hồ Nguyên Vũ tới được Nhị Giới Hà, đây là một con sông khá lớn, chiều rộng tầm 100 trượng, còn chiều dài lại không có ai biết rõ, bởi vì một khi có người muốn dọc theo đường sông đi lên thượng nguồn, hoặc xuôi xuống hạ lưu, đều sẽ bị sương mù kỳ lạ đột nhiên sinh ra bao phủ, ngăn cản tất cả thần thức và tầm mắt, làm cho tu sĩ mê thất ở trong đó, chỉ có không ngừng rời xa bờ sông, loại sương mù kia mới từ từ biến mất.
Từ trong các tài liệu ghi chép, một khi vượt qua con sông này, sẽ bước vào khu hạch tâm chính thức của Phong Nha Bí Cảnh, bên trong không biết có nguy hiểm gì, vì từ xưa tới nay, không một ai biết tình huống bên kia sông sau khi trở lại bờ bên này.
Nhưng có một điều có thể chắc chắn là, nơi đó cực kỳ nguy hiểm, bởi vì đã từng có người thống kê, cứ 10 người đi qua bên ấy, lại có 7 người vĩnh viễn không thể trở về, tỷ lệ tử vong là bảy phần mười.
Chỉ là một khi còn sống đi ra, tất cả đều lấy được cơ duyên to lớn, có công pháp, vũ khí, đan dược… để bọn hắn một bước lên trời, chính vì thế mà dù biết hạch tâm của Phong Nha Bí Cảnh nguy hiểm, nhưng vẫn có vô số kẻ liều chết tiến vào, muốn đoạt lấy cơ duyên vô thượng kia.