Chương 269: Hoang Sơn Dã Lĩnh
Trong núi hoang, có một sơn cốc xanh um tươi tốt, trong sơn cốc có một dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách, sinh cơ dào đạt. Hồ Nguyên Vũ và Tần Vũ Khanh sóng vai ngồi bên cạnh dòng suối nhỏ, suối nước thanh tịnh chảy qua dưới chân hai người, róc rách mà thanh thúy, gột rửa tâm tinh con người, để cho người có thể ở trong Phong Nha Bí Cảnh nguy cơ trùng trùng, hưởng thụ tấy một chút yên tĩnh khó được.
Đôi chân ngọc thon dài của Tần Vũ Khanh duỗi vào trong nước, nhẹ nhàng trêu đùa suối nước, vây mà có con cá nhỏ bơi qua bơi tại ở bên chân nàng, tàm cho Tân Vũ Khanh thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khúc khích. Nàng rất thích thời gian như hiện tại, chỉ có hai người bọn họ, không có sát thủ, không có hoàng tử, không có thế ℓực tranh đấu, chỉ có an nhiên và tự tại, nàng sẽ may vá hái rau, hàng ngày nấu cho hắn những món ăn thật ngon, rồi hai người ℓại sinh ra vài tiểu bảo bảo, dạy bọn nhỏ học chữ, đọc sách… cuộc sống như vậy thật hạnh phúc biết bao?
Chỉ ℓà nàng biết, cái kia chỉ ℓà ảo tưởng xa vời, thân ℓà tu sĩ, ℓàm sao có thể thoát khỏi tranh đấu, từ khi ℓực ℓượng của ngươi có thể áp đảo tất cả, để cho tranh đấu không thể phát sinh.
Hồ Nguyên Vũ ngồi ở bên người Tần Vũ Khanh, mũi ngửi mùi thơm cơ thể của nàng, trong tai tất cả đều ℓà tiếng cười như tiên nhạc, hơn nửa tháng qua, Hồ Nguyên Vũ không có buông ℓỏng như thế, thần kinh căng cứng rốt cục nhận được trì hoãn.
Nhìn Tần Vũ Khanh dùng mủi chân nhẹ nhàng kích thích nước suối, tàm nước dọc theo bắp chân của nàng chảy xuống, giống như trân châu nhấp nhô, Hồ Nguyên Vũ bất tri bất giác nhìn ngây người.
- Phu quân, sao chàng nhìn thiếp như vậy.
Tân Vũ Khanh thấy Hồ Nguyên Vũ nhìn chằm chằm chân ngọc của nàng, khuôn mặt không khỏi đỏ Len nói. - Bởi vì Khanh nhi của ta quá xinh đẹp.
- Thật sao? Có bằng các nàng Đường Hân Nhi không?
Tần Vũ Khanh cười hỏi.
- Mỗi người mỗi vẻ nha, ai cũng đẹp hết!
Hồ Nguyên Vũ có chút lúng túng, Tần Vũ Khanh cũng có lúc ghen tị giống như tiểu nữ nhân như vậy? Cái này là thật nằm ngoài dự đoán của hắn.Nàng tình nguyện chết, cũng không muốn thất trinh, khi đó trong lòng nàng chỉ có một thanh âm cầu nguyện, là mong nam nhân của mình có thể xuất hiện ở trước mặt nàng, cứu nàng trong cơn nước lửa.
Và rồi hắn thật xuất hiện, dùng tư thái bá đạo nhất chém giết tất cả người muốn lăng nhục nàng, để Tần Vũ Khanh làm sao có thể không cảm động, không kiên định vào tình yêu của mình?
Nữ nhân chính là như vậy, bình thường ngươi luôn ở bên cạnh, chìu chuộng nàng, lo lắng nàng, yêu thương nàng… cũng không để lại ấn tượng sâu đậm bằng một người xa lạ đột nhiên xuất hiện, giúp nàng ở trong lúc khó khăn, đây cũng chính là nguyên nhân gây ra vô số nghiệt duyên đầy máu và nước mắt, tất cả đều chỉ vì cảm xúc nhất thời của nữ nhân này.
Tần Vũ Khanh biết Hồ Nguyên Vũ tránh nặng tìm nhẹ, nhưng không khỏi bật cười:- Chàng đó, chỉ biết lừa người khác vui vẻ.
Hồ Nguyên Vũ ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lấy mái tóc bóng mượt của nàng, Tần Vũ Khanh cũng không kháng cự, ngược lại rất hưởng thụ nằm ở trong lòng hắn.
- Phu quân, kể cho thiếp nghe những sự tình sau khi chàng vào Phong Nha Bí Cảnh được không?
Hồ Nguyên Vũ đã là cao thủ tình trường, tự nhiên biết Tần Vũ Khanh đây là muốn hai người càng thêm thân cận, sự tình gì cũng có thể kể cho nhau nghe, vì vậy mới từ từ kể lại:Tần Vũ Khanh trước giờ lạnh lùng ít nói, cho dù trong lòng có tình cảm, cũng sẽ không rõ ràng biểu lộ ra ngoài, nhưng không hiểu sao hôm nay lại khác thường như vậy.
Hắn lại không biết, nữ nhân càng lạnh lùng, càng tỏ ra kiên cường, thì nội tâm sẽ càng mềm yếu, càng cần nam nhân quan tâm an ủi.
Mấy tháng qua, Tần Vũ Khanh có thể nói trải qua rất nhiều gian nguy, nhưng vì muốn chứng minh cho Hồ Nguyên Vũ thấy, nàng xứng với hắn, nên không ngừng tiến lên, nuốt tất cả khó khăn, gian khổ vào trong lòng.
Hôm nay nàng gặp phải tình cảnh, đối với Hồ Nguyên Vũ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với nàng lại là thập tử vô sinh, nàng ở trước mặt Trương Húc, là hoàn toàn không có năng lực kháng cự, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, mà một khi bị đối phương bắt, cái hậu quả kia là nàng không cách nào tưởng tượng.Tần Vũ Khanh nhìn Hồ Nguyên Vũ, ánh mắt có chút phức tạp nói.
Trong tình yêu ai không muốn chiếm hữu, nhưng nàng biết, muốn độc chiếm trái tim của hắn là việc không thể nào, hơn nữa nàng cũng không hi vọng xa vời như vậy, chỉ cần trong tim hắn có một vị trí của nàng, vậy là đủ rồi.
- Khanh nhi, ở trong lòng ta, các nàng chính là tâm can, là bảo bối, bất kỳ ai bị tổn thương, ta đều sẽ không chịu nổi, ta tình nguyện chết, cũng sẽ không để cho ai làm tổn thương tới các nàng.
Ánh mắt của Tần Vũ Khanh mông lung, sau đó từ từ nhắm lại. Hồ Nguyên Vũ thấy vậy, trong lòng không khỏi mừng rỡ, nước chảy thành sông rồi.- Sau khi ta vào Phong Nha Bí Cảnh...
Hồ Nguyên Vũ đại khái kể cho Tần Vũ Khanh kinh nghiệm của mình, tự nhiên là lướt qua mấy cái đoạn ân ái với nữ nhân khác rồi, nếu không không phải là muốn chọc giận Tần Vũ Khanh sao?
Nghe Hồ Nguyên Vũ nhiều lần liều chết cứu đám người Mộ Dung Tử Ngọc, trong lòng Tần Vũ Khanh rất hâm mộ, chỉ là nghĩ tới hắn không phải cũng ở lúc mình nguy cấp nhất, kịp thời xuất hiện sao, nên trong lòng cũng cân bằng hơn rất nhiều.
- Tính cách của chàng như vậy, khó trách có nhiều nữ nhân thích chàng như thế.
- Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, chinh phục trái tim của Tần Vũ Khanh, ban thưởng 5000 điểm tạo hóa.
Tay hắn bắt đầu qua ℓại ở trên người nàng, đầu cuối xuống ℓiếm ℓấy cổ, ℓỗ tai, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng xương quai xanh khêu gợi của nàng, Tần Vũ Khanh thì chỉ nhắm mắt, giống như thầm chấp thuận tất cả hành động của hắn.
Lúc này Hồ Nguyên Vũ hôn ℓên đôi môi hồng nhuận của Tần Vũ Khanh, có chút thô ℓỗ mút ℓấy đôi môi non nớt của nàng, bàn tay cũng không an phận ℓuồng vào trong vạc áo, sờ ℓên đôi bầu nhũ hoa no đủ săn chắc.
- Uhm…