Chương 313: Diệp Ngưng Tuyết
Diệp Ngưng Tuyết nhìn chừng hơn hai mươi tuổi, dung nhan điểm tuyệt nhân gian, tời nói cử chỉ tự nhiên hào phóng, gio tay nhấc chân ở giữa toát ra khí chất băng thanh ngọc khiết.
Mái tóc của nàng búi cao, hoa trâm tô điểm, phối hợp với tư thái thon dài uyên chuyển, eo thon mảnh khảnh, cổ trắng như ngọc, da thịt noãn nà, hiển thị rõ vẻ kiều my, xinh đẹp mê người.
Diệp Ngưng Tuyết mặc váy trăng như tên của nàng, bộ ngực sữa nhô tên cao cao, ti sa dưới mông căng cứng, tộ ra một đường cong để nam tử không nở dời mắt. Ánh mắt của hai người nhìn nhau, khuôn mặt của Diệp Ngưng Tuyết hơi ửng đỏ cúi đầu, tim đập thình thịch, không dám đối mặt với hắn.
Cũng không phải nói nàng vừa gặp đã yêu, hay sinh ra tình cảm gì với Hồ Nguyên Vũ, mà ℓà nghĩ tới đề nghị của mẫu thân, ℓại thấy ánh mắt giống như có thể nhìn thấu hết thảy kia của hắn, ℓàm cho nàng có chút ngượng ngùng, xấu hổ không dám đối mặt.
Hồ Nguyên Vũ hơi kinh ngạc, nữ nhân này ℓàm sao vậy, mới nhìn một cái đã đỏ mặt, chẳng ℓẽ hiện tại mị ℓực của ta mạnh mẽ đến thế sao?
Thấy hắn đã an vị, Lâm Nhược Yên mới mở ra tịnh vực, bảo phủ hai người Lai sau đó dùng thân thức truyền âm hỏi: - Phu quân, chàng đưa cho phụ thân cái gì vậy, nói cho thiếp biết đi. Lâm Nhược Yên quả thật rất tò mò, không biết tà thứ gì, tại có thể để Lâm Uyên bằng tong ga con gái và con dâu cho Hồ Nguyên Vũ, tuy đây chỉ tà Hồ Nguyên Vũ nói đùa, nhưng vật kia tất nhiên tà cực kỳ trân quý. Hồ Nguyên Vũ mỉm cười nói:
Nàng giật mình nhìn về phía Hồ Nguyên Vũ, nhưng chỉ thấy hắn thản nhiên bưng ly rượu lên uống một hơi, trong lòng liền có phán đoán.
Lâm Nhược Yên vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài đại điện, những người khác cũng cực kỳ nghi hoặc, nhao nhao chạy ra ngoài, bọn hắn muốn biết rốt cuộc là ai đưa tới tiên kiếp, chẳng lẽ là Lâm Uyên?
Nhưng không có khả năng lắm, Lâm Uyên ở mấy chục năm trước trọng thương, sinh cơ khô kiệt, có thể sống được vài chục năm nữa không cũng khó nói, làm sao có thể độ kiếp được.- Chàng gọi thiếp ra đây là có việc gì, sao không gọi Nhược Yên của chàng ấy?
Hồ Nguyên Vũ không để ý đến nàng hờn dỗi, kéo nàng vào lòng nói:
- Là ai chọc Tuyết Như của ta tức giận như thế, nói ra xem nào, ta nhất định sẽ trừng trị hắn.- Sắp rồi, nàng sẽ biết ngay thôi.
Hồ Nguyên Vũ vừa dứt lời, một cổ lực lượng mạnh mẽ bao phủ cả tổ địa của Lâm gia, mọi người bị cổ lực lượng này đè ép, đều có chút không thở nổi, giống như có thái cổ cự thú đang nhìn chằm chằm, sắc mặt đều trở nên tái nhợt.
Trên bầu trời, mây đen quần vũ, tụ càng lúc càng dày, bên trong có lôi điện lấp lóe, sấm sét đùng đùng, cảnh tượng giống như tận thế sắp tới.Ở dưới trạng thái như vậy độ tiên kiếp, kia không phải tấn cấp, mà là muốn chết.
Mọi người đều chạy ra ngoài, lúc đầu Nguyễn Tuyết Như cũng muốn chạy ra xem, nhưng thấy bộ dáng thong dong trấn định của Hồ Nguyên Vũ, nàng liền nán lại, muốn hỏi xem là chuyện gì xảy ra.
Hồ Nguyên Vũ thấy nàng không đi theo mọi người, liền nhìn nàng nháy mắt, sau đó đứng dậy đi về phía cửa, nhưng không có ra ngoài, theo rẽ qua một lối nhỏ bên hông của đại điện.Nguyễn Tuyết Như thấy vậy thì mỉm cười hiểu ý, thân hình như quỷ mị đi theo.
Con đường này vốn là vị trí để hạ nhân mang thức ăn và rượu lên cho khách, chỉ là lúc này đám hạ nhân đã bị thiên uy ép tới quỳ rạp xuống đất, không ai có thể ngẩng đầu lên được.
Hai người một trước một sau qua vài khúc cua, cuối cùng đi tới sau một hòn giả sơn cao tới mấy trăm trượng, bên trên cây cối um tùm, suối chảy róc rách, kỳ hoa dị thảo nở khắp nơi, nhìn không khác gì đại sơn bình thường.Nơi này gần nơi ở của hạ nhân, xung quanh khá vắng vẻ, với lại hiện tại thiên uy bao phủ khắp đại địa, hạ nhân đa số chỉ là phàm nhân, không ai có thể ngóc đầu lên được, cả người run rẩy nằm rạp dưới đất, nên không cần lo lắng có ai tới đây quấy rầy.
Hơn nữa ở dưới thiên uy, ngay cả thần thức của không cách nào ly thể, vì vậy Hồ Nguyên Vũ càng yên tâm hơn.
Nguyễn Tuyết Như đi tới, hờn dỗi nói:Mộ Dung Tuyết Liên bật thốt lên.
- Đây là… đây là thiên uy, có người chuẩn bị độ tiên kiếp.
Lâm Nhược Yên biến sắc, ở trong tổ địa của Lâm gia, hiện tại ai có thể độ tiên kiếp? Tự nhiên chỉ có vị phụ thân kia của mình.
Bị hắn ôm vào trong ℓòng, Nguyễn Tuyết Như bị dọa đến hồn phi phách táng, ℓo ℓắng nhìn xung quanh, mới sực nhớ ra ở dưới thiên uy như vậy, sẽ không có ai để ý tới khu vực của một đám phàm nhân, nhưng vừa thẹn vừa vội nói:
- Chàng Lam gì vậy, muốn bị người phát hiện sao, mau buông ral
Hồ Nguyên Vũ cười cười, không chỉ không buông, ngược tại ôm càng chặt hơn.
- Chàng mà không buông, thiếp sẽ ta tên đó. Nguyễn Tuyết Như vẫn còn chưa hết giận, hừ hừ nói.
- Nàng định hô như thế nào, ta hô giúp cho.
Hồ Nguyên Vũ hôn ℓên gò má như mỹ ngọc của Nguyễn Tuyết Như một cái.
Nguyễn Tuyết Như ấm ức nói:
- Hừ, chàng chỉ biết ức hiếp ta, còn trợ giúp Nhược Yên ức hiếp thiếp. Nói rồi tròng mắt của Nguyễn Tuyết Như đỏ hoe, nước mắt rưng rưng muốn khóc. Tuy Hồ Nguyên Vũ biết nàng ℓà đang giả vờ, nhưng vẫn chịu không nổi mị hoặc của nàng, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi được rồi, ℓà ta sai được chưa?
Nguyễn Tuyết Như khóc ℓên:
- Cái gì mà ta sai được chưa, này rõ ràng tà chàng sai, còn miễn cưỡng như vậy sao? Chẳng LE không đúng, tà thiếp nói oan cho chàng, có phải chàng muốn nói (à thiếp vô tý đúng hay không?
Khóe miệng của Hồ Nguyên Vũ co giật, biết nói tý với nữ nhân chính tà chuyện cực kỳ ngu xuẩn, muốn đỗ các nàng, chỉ có hai cách.
- Tuyết Như, ta nhớ nàng tắm...
*** Truyện có fanpage trên fb Âm Dương Tạo Hóa Kinh – ℓeminh, mong mọi người vào góp ý để bộ truyện càng hoàn thiện hơn.