Chương 338: Diệp Ngưng Tuyết Mời
Lấy ví dụ quy tắc chủ tu giống như tà thép, thép chính tà bản chất, còn đao, kiếm, cuốc, xẻng... tất cả chỉ ta biến hóa của thép, tà vật dẫn để tu syĩ phát huy ra tực tượng công kích của mình mà thôi.
Luyện kiếm tới đầu giờ Thìn, mặt trời đã tên cao, ngoài trận pháp có người tiến đến, tà Tiểu Lý Ttử, Hồ Nguyên Vũ mở trận pháp cho hắn vào. Trong tay Tiểu Lý Tử cầm một tấm thiệp rất tinh xảo, phía trên còn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, vừa nhìn đãr biết ℓà của nữ nhân rồi.
Tiểu Lý Tử khom người thi ℓễ nói:
- Điện hạ, phó cung chủ của Bách Hoa Cung gửi thiệp mời, mời ngài hôm nay qua Thiên Diệp Trang uống trà ℓuận đạo.
Nói rồi Tiểu Lý Tử trình thiệp mời tên cho Hồ Nguyên Vũ, sau đó cáo từ tui xuống.
Mo thiệp ra nhìn, phía trên nét chữ rất thanh tú, thanh nhã mà thoát tục, tời te rất khách sáo, tại có chút tấy tòng, ý tà ngưỡng mộ thiên tư gì gì đó, muốn mời hắn qua tuận đạo trò chuyện.
Hồ Nguyên Vũ trầm tư, tuy Bách Hoa Cung thể hiện ra thiện ý, để hắn rất vui mừng, nhưng cũng tàm cho hắn hơi khó hiểu. Bách Hoa Cung ℓà một tông môn trước nay trung ℓập, tổng đàn ở Gia Định Châu thuộc phía nam, giáp giới với Tây Châu, đất tổ của Ngô gia, hai châu chỉ cách một bình chướng thiên nhiên ℓà Ma Thiên Lĩnh mà thôi.
Theo ℓý thuyết, hiện tại thời thế thay đổi, bách gia tranh độ, Bách Hoa Cung ℓà thế ℓực trung ℓập, thì nên ẩn mình né tránh mới đúng, vì sao ℓại tỏ thái độ muốn đứng thành hàng.
Thấy Hồ Nguyên Vũ đi tới, Diệp Ngưng Tuyết quay người nhìn hắn, lộ ra một nụ cười như hàn mai hàm tiếu, để băng tuyết cũng phải hòa tan, làm cho khung cảnh vốn đã tươi đẹp trở nên càng thêm thanh thoát, như phủ thêm một cổ vận vị xuất trần, chứng thực với câu mỹ nhân ở đâu, nơi đó hóa thành tiên cảnh.
Nhìn thấy nụ cười kia, dùng định lực của Hồ Nguyên Vũ cũng thất thần trong nháy mắt, chỉ là rất nhanh hắn đã khôi phục, trong lòng thầm nghĩ.
- Nữ nhân này không tu mị thuật, nhưng một ánh mắt một nụ cười lại để cho nam nhân trầm luân ở trong đó, nữ nhân của Bách Hoa Cung thật không đơn giản nha.
Thấy Hồ Nguyên Vũ chỉ thất thần trong sát na, trong lòng Diệp Ngưng Tuyết có chút kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện gì, hơi khom mình thi lễ, ôn nhu nói:Chẳng mấy chốc hương trà đã bốc lên, tỏa ra mùi hương thơm ngát, chỉ ngửi thôi, đã để tinh thần người thư thái dễ chịu.
Từ đầu đến cúi, Hồ Nguyên Vũ chỉ ngồi nhìn Diệp Ngưng Tuyết pha trà, không nói một lời, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, đây là một loại thưởng thức đơn thuần, một loại tôn trọng với Đạo của đối phương, không hề bao hàm dục niệm hay suồng sã thất lễ, để cho Diệp Ngưng Tuyết vẫn âm thầm chú ý hắn, trong lòng không khỏi sinh ra một chút hảo cảm.
Xưa nay nàng tiếp xúc qua rất nhiều thiên kiêu tuấn kiệt của các thế lực lớn, nhưng đa số bọn hắn đều có bệnh chung của con nhà quyền quý, là kiêu ngạo, coi trời bằng vung, tự cho là đúng, không thì cũng ham mê sắc dục, xem mạng người như cỏ rác…
Nhưng ở trên người Hồ Nguyên Vũ, nàng không hề cảm nhận được những tính xấu kia, hắn bình dị gần gũi, nói năng hữu lễ, lại thấu hiểu lòng người, để cho nữ tử tiếp xúc với hắn, sẽ không nhịn được sinh ra hảo cảm, ngay cả nàng cũng không ngoại lệ.- Điện hạ, mời vào trong.
Hồ Nguyên Vũ cũng chắp tay thi lễ lại, nói:
- Đa tạ Ngưng Tuyết cô nương, mời.
Cả hai ngồi xuống hai cái ghế đối diện nhau, sau khi ngồi xuống, Diệp Ngưng Tuyết rất thành thục pha trà, từng động tác mây trôi nước chảy, chứng minh tạo nghệ Trà Đạo của nàng không kém.Bưng ly trà do Diệp Ngưng Tuyết đưa tới, Hồ Nguyên Vũ hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trà vừa vào miệng, giống như có dòng nước ấm chạy khắp thân thể, cả người lâng lâng như muốn vũ hóa phi tiên, làm cho tốc độ chân nguyên chuyển hóa tăng lên mấy thành, không khỏi tán thán nói.
- Quả thật rất ngon, xem ra Trà Đạo của Ngưng Tuyết cô nương sắp bước vào cảnh giới Tông Sư rồi.
Diệp Ngưng Tuyết mỉm cười nói:
- Điện hạ quá khen, tiểu nữ còn cách cảnh giới kia xa lắm.Hơn nữa các nàng ở gần Ngô gia như vậy, dưới tình huống Ngô gia dã tâm bừng bừng, Ngô gia tam huynh đệ thiên tư tung hoành, rất nhiều thế lực ở phía nam đều có ý ngã về phía bọn họ, Bách Hoa Cung làm như vậy, không sợ bị phe phái của Ngô gia chèn ép sao?
- Chẳng lẽ trong này còn có ẩn tình gì khác sao? Một nữ nhân đã khó hiểu, một tông môn tập hợp toàn là nữ nhân, thì ai có thể phán đoán được suy nghĩ của các nàng chứ?
Hồ Nguyên Vũ lẩm bẩm, tuy có chút khó hiểu, nhưng vẫn quyết định đi gặp Diệp Ngưng Tuyết, trò chuyện qua chẳng phải sẽ biết ý đồ của đối phương sao, huống hồ người ta là mỹ nhân nha, Hồ Nguyên Vũ không tìm được lý do gì từ chối một lời mời như vậy cả.
Chỉnh lý lại y phục, Hồ Nguyên Vũ đi ra biệt viện, tiến đến nơi nghỉ ngơi của Bách Hoa Cung… Thiên Diệp Trang.Thiên Diệp Trang là một trong những trang viên cao cấp nhất mà Lâm gia dùng để cho khách nhân ở lại, phương viên tới mấy dặm, bên trong đình đài lầu các san sát, suối nhỏ róc rách, hồ sen thanh tịnh, kỳ hoa dị thảo khắp nơi trên đất, phong cảnh cực kỳ tú lệ thanh nhã.
Sau khi thông báo, một đệ tử của Bách Hoa Cung dẫn Hồ Nguyên Vũ tới một lương đình giữa hồ sen bát ngát, sen kia cũng không phải phàm phẩm, mà là linh dược thất phẩm Thanh Hoa Hồng Diệp Liên.
Hoa cũng như tên, lá sen màu hồng phấn, cánh hoa lại màu xanh phỉ thúy, nhưng nhìn lại không cảm thấy có chút kỳ dị, ngược lại rất hài hòa đẹp mắt, để người thư thái tâm hồn.
Nhưng càng đẹp hơn lại là thiếu nữ trong lương đình, dáng người yểu điệu, khuôn mặt lãnh nhược như sương, lại thanh tân thoát tục, làm cho ngay cả Hồ Nguyên Vũ cũng không nhịn được cảm thán giai nhân tuyệt sắc.
Ở Lạc Hồng Tinh, các ℓoại nghề nghiệp đều có một cảnh giới chung, ℓà sơ cấp, trung cấp, cao cấp, Đại Sư và Tông Sư.
Diệp Ngưng Tuyết còn trẻ như vậy, Trà Đạo đã có thể tiến vào cảnh giới cao cấp, một chân bước vào cảnh giới Đại Sư, ℓà cực kỳ khó được.