Chương 342: Triệu Sang Bị Đoạt Xá
Hồ Nguyên Vũ kể tại sự tình túc ấy, sau khi nghe xong, Lâm Nhược Yên thở đài, hiểu được nổi khổ tâm của phụ thân, Hồ Minh Nguyệt thì kinh ngạc, không ngờ sự tình tại khúc chiết như thế, cậu cả Layi tà 3D, mo cả sinh biểu tỷ rồi vẫn còn tà trinh nữ, hèn gì... như vậy cũng không thể trách mợ cả thất trinh với cậu được, ai bảo hắn không có năng tực tàm chi.
- Hừ, chỉ tiện nghi chàng thôi.Nói rồi Lâm Nhược Yên dẫn Hồ Minh Nguyệt đi ra, muốn đến thỉnh an Lâm lão gia tử. An Châu, Triệu gia.
Trong một gian phòng trang trí xa hoa, Triệu Sang ngồi xếp bằng ở trêrn giường, trên người tràn ra ma khí dày đặc, khuôn mặt vặn vẹo, giống như đang bị tra tấn cực kỳ thống khổ.
Chỉ nghe hắn mở miệng nói, thanh âm cực kỳ ma mị, hoàn toàn không giống như thanh âm lúc trước của hắn.
- Không nên chống cự, để cho ta và ngươi hòa vào làm một, ta sẽ ban cho ngươi lực lượng mạnh mẽ, có thể báo lại mối thù đoạt thê kia.
Khuôn mặt của Triệu Sang nổi lên gân xanh, trong mắt tràn đầy tơ máu quát:
- Không, loài yêu ma như ngươi, lại vọng tưởng đoạt xá ta, trong thần hồn của ta có lực lượng do phụ thân lưu lại, một khi bị phá hủy, hắn chắc chắc sẽ phát hiện. Thanh âm quỷ mị kia lại nói:
Nghe giọng nói ấm áp kia, Nguyễn Tuyết Như buồn bã gật đầu.
Thấy ánh mắt của Nguyễn Tuyết Như sắp ngấn lệ, tựa hồ sắp khóc, Hồ Nguyên Vũ đi tới bên cạnh, dìu nàng ngồi lên đùi, sau đó ôm nàng vào lòng.
Nguyễn Tuyết Như cực kỳ nhu thuận, giống như hiền thê gục đầu vào trong ngực hắn, lặng yên cảm nhận lấy tình cảm mà phu quân giành cho mình.- Tuyết Như, sự tình của chúng ta, cuối cùng vẫn phải cho Mộng Điệp biết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, xảy ra chuyện như vậy, tuy nói để chúng ta trở tay không kịp, nhưng cũng có chỗ tốt, ít nhất quan hệ giữa mọi người đã công khai, như vậy tiếp sau sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều.
Hồ Nguyên Vũ vuốt ve mái tóc của Nguyễn Tuyết Như nói.
- Thiếp chỉ sợ nàng không tha thứ cho ta, sẽ hận ta cả đời, thậm chí hận luôn cả chàng.- Ha ha ha, tới bây giờ ngươi còn chưa rõ ràng, ta vốn không có ý định đoạt xá ngươi, ta chỉ là tâm ma của ngươi, lòng thù hận, ích kỷ, ghen tuông, nhục nhã… đã hoàn toàn xâm chiếm tâm trí ngươi, ta chỉ là người giúp ngươi hoàn thành những giấc mơ ấy mà thôi, ta vốn là ngươi, ngươi vốn là ta, sao có thể nói là đoạt xá được, ha ha ha…
Triệu Sang gầm lên, nhưng thanh âm lại nhanh chóng tắt nghẹn, thời gian dần trôi qua, ma khí trên người hắn tan hết, trở lại như lúc bình thường, chỉ là khóe miệng hiện lên nụ cười tà mị, hai tròng mắt sâu thẳm giống như một hắc động không gian.
Hắn nhìn giơ hai tay của mình lên nhìn, cười hắc hắc nói:Đối với điểm này, Hồ Nguyên Vũ rất tinh ý và thấu hiểu, vì vậy sau khi Nguyễn Tuyết Như trở về, hắn liền tới tìm nàng.
Mở cửa bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, nhìn Nguyễn Tuyết Như ngồi trên ghế, ánh mắt có chút u sầu, Hồ Nguyên Vũ cũng rất đau lòng, đi tới nói.
- Vẫn chưa có tin tức của Lâm Mộng Điệp sao?Thân là nữ nhân, nàng cũng biết chuyện này đối với nữ nhi mà nói đả kích quá lớn, hiện tại nàng rất muốn gặp nữ nhi, giải thích cho Lâm Mộng Điệp tất cả, để nàng hiểu và thông cảm cho mình.
Ngoài trận pháp có người tới gần, thần thức của Nguyễn Tuyết Như đảo qua, thấy là Hồ Nguyên Vũ tới, trong lòng không khỏi có chút ngọt ngào và an ủi.
Những lúc như thế này, nữ nhân luôn cần một nam nhân an ủi, một chỗ dựa để mình vững tâm đi đối mặt với hết thảy, dù nữ nhân kia là cường giả Thiên Quân kỳ cũng không ngoại lệ.- Huyễn Tâm Ma Chủ ta rốt cuộc cũng trở về, thế giới này lại run rẩy ở dưới chân của ta, ha ha ha…
Nói xong Triệu Sang đi xuống giường, thì thầm:
- Là lúc nên đi lấy món bảo vật kia rồi, dùng thân phận của ta bây giờ, muốn tiếp cận nó quả thật quá dễ dàng, Triệu Nhã, Trần Thanh Di, hai mỹ nhân trên Mỹ Nhân Bảng, thật muốn thưởng thức tư thái kiều mị khi các nàng hậu hạ ở dưới thân, ah, còn có tiểu mỹ nhân Triệu Huệ Linh kia nữa, ha ha ha, mẹ con cô cháu cùng hầu hạ một giường, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy cả người rạo rực rồi……
Đêm xuống, phủ viện của Nguyễn Tuyết Như.
Trong khuê phòng, Nguyễn Tuyết Như ngồi trên ghế, khuôn mặt buồn rầu, ánh mắt có chút tự trách và bất an.
Nguyễn Tuyết Như đã có chút rưng rưng nói, dù sao ở trong sự tình này, Lâm Mộng Điệp là người đáng thương nhất, là nàng có lỗi với nữ nhi.
- Không, chăng lẽ nàng không nhìn ra, nếu Mộng Điệp hận nàng, thì sao có thể tới tìm nàng tâm sự, sao sẽ viết thư để lại cho nàng, hơn nữa khi nàng đi, còn mang theo thánh chỉ mà Đại Đế tứ hôn, điều này chứng minh cái gì?
Hồ Nguyên Vũ từ tốn giải thích.
Thông qua lời kể của Hồ Minh Nguyệt và Nguyễn Tuyết Như, Hồ Nguyên Vũ có thể khẳng định, Lâm Mộng Điệp ít nhất không có hận hắn và Nguyễn Tuyết Như, chỉ là còn không biết làm sao đối mặt với mối quan hệ này mà thôi. Nguyễn Tuyết Như cũng là người thông minh, không thông minh cũng không được, thân là Luyện Thần Giả cấp 76, có ai là ngu ngốc chứ?
Chỉ là lúc trước tâm nàng quá loạn, lại ở trong tự trách, nên suy nghĩ không thông, hiện tại được Hồ Nguyên Vũ đề điểm, Nguyễn Tuyết Như mới nhận ra những chi tiết này.
Cùng là nữ nhân, nàng tự nhiên có thể nhìn ra phán đoán của Hồ Nguyên Vũ đúng hay sai, biết được nữ nhi không có hận ý quá lớn với mình, trong lòng cũng nhẹ đi chút ít.
- Tuy nàng ra ngoài sẽ có chút nguy hiểm, nhưng ở địa phận Ninh Châu, ai dám động tới nàng, hơn nữa trên người nàng có thánh chỉ của Đại Đế, lại có bảo vật hộ thân của lão gia tử, chỉ cần chúng bị kích hoạt, lão gia tử nhất định sẽ cảm ứng được, nên nàng không cần phải quá lo lắng.
- Tuy biết như vậy, nhưng lòng thiếp vẫn có chút lo lắng, dù sao nàng một mình ở bên ngoài, rất dễ bị người ức hiếp.
Nguyễn Tuyết Như nhẹ nhàng nói.
- Việc này cũng không phải không có chỗ tốt, nàng trước giờ ít tiếp xúc bên ngoài, không hiểu nhân tâm, không biết tình thân quý giá, để nàng chịu khổ một chút, sẽ để tâm chí nàng càng thêm kiên định, về sau tu hành cũng thuận lợi hơn.