Chương 345: Chốn Cũ
Trời xế chiều, Nguyễn Tuyết Như tới tìm, khuôn mặt của nàng không nén nổi hoang mang, bởi vì tấy hệ thống tình báo của Lâm gia, ở ngay trên địa bàn của mình, trong phạm vi nhỏ như vậy, tại không tìm được Lâm Mộng Điệp, sẽ không xảy ra chuyện gì rồi chứ?
- Phu quân, đã tìm khắp trong phạm vi vạn dặm, nhưng vẫn không tìm được tung tích của nàng, tất cả ám kỳ của Lâm gia đều bị phái ra, nhưng vẫn không phát hiện được đầu mối gì, có khi nào... Thấy Nguyễn Tuyết Như to tắng, Hồ Nguyên Vũ an ỦI: - Tuyết Như, nàng không nên ℓo ℓắng, để cho ta suy nghĩ một chút.
Trong đầu Hồ Nguyên Vũ như có một đạo ℓinh quang ℓóe ℓên, nhưng ℓàm sao cũng không nắm bắt được, không biết mấu chốt ở chỗ nào.
Hắn có thể khẳng định, Lâm Mộng Điệp không có khả năng rời khỏi tổ địa của Lâm gia quá xa, nhưng nàng tu vi nhỏ yếu, ℓại không thông thạo đường xá, có thể đi nơi nào, ℓại tránh được ℓực ℓượng của Lâm gia điều tra.
Dù nàng ở yên một chỗ, không di chuyển, cũng sẽ bị hệ thống tình báo của Lâm gia truy tung theo dấu vết, quyết không có chuyện một chút manh mối cũng không có được. Trừ khi tà nàng không có rời đi, còn ở trong tổ địa, thì mới...
Khoang đã, còn ở trong tổ địa... Ánh mắt của Hồ Nguyên Vũ sáng ℓên, tia ℓinh quang kia đã bị hắn bắt được, đúng, nhất định ℓà như vậy, chỉ có tình huống này, mới có thể vô hiệu hóa hệ thống tình báo của Lâm gia.
Hơn một ngày qua, Lâm Mộng Điệp vẫn ngồi ở nơi này, trong đầu nàng không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh khi xưa.
Nhớ năm ấy nàng và biểu ca chỉ mới sáu tuổi, cả hai cầm vợt đi bắt bướm trong khóm hoa, trong lúc tranh giành nàng trợt chân ngã xuống suối, biểu ca vội vàng kéo nàng lên, lúc đó nàng khóc rất nhiều, đòi về mách mẹ, biểu ca không ngừng năn nỉ, hứa sẽ bắt cho nàng con bướm đẹp nhất, nàng mới nín khóc mỉm cười, hai trẻ lại vui đùa chạy nhảy.
Năm ấy nàng và biểu ca bảy tuổi, cả hai lần mò theo đàn ong mật về tổ, nhìn thấy tổ ong to lớn đầy mật ở trên cây, cả hai nhìn nhau cười ranh mãnh.
Hai hòn đá ném tới, tổ ong tan tành, đàn ong như nổi điên đuổi theo, vốn dĩ hai người đã tính toán tốt, có thể ở trước khi đàn ong bay tới trốn vào trong suối, chỉ là vì chạy vội, cả hai vấp ngã, đến khi nhảy vào trong suối thì mặt mũi đã sưng vù, về nhà còn bị mẹ và cô cô mắng cho một trận.Thấy Hồ Nguyên Vũ vừa cười vừa nói không đầu không đuôi như vậy, Nguyễn Tuyết Như không hiểu ra sao, nhưng nàng lan tâm huệ chất, rất nhanh đã ý thức được Hồ Nguyên Vũ có đầu mối, vội vàng nắm lấy tay hắn hỏi:
- Phu quân, chàng là phát hiện được đầu mối gì sao, nhanh nói cho thiếp biết đi.
Hồ Nguyên Vũ gật đầu nói:
- Ta đoán Mộng Điệp còn chưa rời khỏi tổ địa của Lâm gia, chỉ có như vậy, chúng ta mới không tìm được bất kỳ dấu vết nào của nàng.Nguyễn Tuyết Như sững sờ, nhưng nghĩ nghĩ một chút, lại thấy khả năng này rất lớn.
Nàng hỏi:
- Nhưng trong tổ địa cũng đã tìm qua một lần rồi, các đệ tử Lâm gia không ai nhìn thấy nàng cả, nàng có thể trốn ở đâu được?
Trong tổ địa của các thế lực lớn, trận pháp, đạo tỏa, minh văn thậm chí tiên văn… dày đặc, thần thức là không có cách nào lan tràn quá xa, hơn nữa cũng không dám dùng thần thức tra tìm, như vậy sẽ ảnh hưởng tới những cường giả khác trong tộc, đây là tối kỵ. Bằng không lấy cường độ thần thức của Nguyễn Tuyết Như, chỉ vài phút là có thể nhìn rõ từng tấc đất ở trong tổ địa.Hồ Nguyên Vũ nghĩ nghĩ, cuối cùng nói:
- Có lẽ ta biết Mộng Điệp đang trốn ở nơi nào rồi…
…
Trên một ngọn núi nhỏ ở hậu sơn của Lâm gia, tuy cảnh sắc xung quanh rất xinh đẹp, có suối nước, có rừng cây, có muôn hoa đua nở, có thụy thú nhảy múa ca hót… nhưng lại rất thanh tĩnh, trong phạm vi mấy dặm hầu như vậy không có ai tới gần nơi này.Cũng không phải nói nó có nguy hiểm gì, mà vì nơi này lúc trước từng là chỗ vui đùa của thái tử và đại tiểu thư, in dấu rất nhiều kỷ niệm thời thơ ấu của hai người.
Có thể nói từng ngọn cây cọng cỏ ở đây, đều là một câu chuyện đầy lý thú và vui vẻ của hai trẻ, đại tiểu thư luôn coi nơi này là bảo vật lớn nhất đời mình, vì vậy không cho phép ai tới nơi này phá hư, dần dần nơi này lại thành một khu cấm địa bất đắc dĩ của Lâm gia.
Lúc này ở trước cửa một sơn động, một thiếu nữ tầm 17 18 tuổi ngồi trên tảng đá thẩn thờ, ánh mắt có chút u buồn nhìn dòng suối róc rách ở xa xa.
Nàng mặc váy dài màu hồng phấn thêu hoa, dáng người trổ mã cực kỳ hoàn mỹ, làn da như dương chi bạch ngọc, khuôn mặt kiều diễm lại pha chút thanh tú ngây thơ, cộng với nét u buồn trong mắt, để cho bất kỳ nam tử nào nhìn thấy cũng sẽ không nhịn được muốn ôm vào lòng an ủi.Hồ Nguyên Vũ cười ha ha, xem ra vị biểu muội này cũng không có ngây thơ như vẻ ngoài nha, cố ý bày nghi trận, để cho cả Lâm gia gà bay chó chạy, mục đích của nàng tự nhiên là muốn Nguyễn Tuyết Như và Hồ Nguyên Vũ lo lắng, từ đó trút được cơn giận.
Có lẽ ông ngoại cũng biết nàng còn ở trong tổ địa, cho nên lúc trước mới hờ hững như vậy, nói cái gì nàng an toàn, cái gì cởi chuông phải do người buộc chuông, tự các ngươi lo liệu lấy, đây không phải đã ám chỉ rõ ràng sao.
Hồ Nguyên Vũ không khỏi mắng mình ngu ngốc, Lâm Uyên đã đột phá Tán Tiên, tinh thần lực mạnh mẽ như thế nào, trên người Lâm Mộng Điệp có bảo vật của hắn, hắn có thể không cảm ứng được sao, hơn nữa trước giờ hắn rất yêu thương cưng chiều đứa cháu gái bảo bối này, nếu Lâm Mộng Điệp thật bỏ nhà đi, hắn là cái thứ nhất ngồi không yên, làm sao có thể hờ hững như vậy được.
- Đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn mà.
…